Mê Chàng Chẳng Sai (Một Chuyện Làng Ái)
Chớp mắt một cái đã sắp hết tháng ba, cũng sắp đến lúc cậu Bính phải trở lại kinh thành tiếp tục dùi mài kinh sử, hay chăng tiếp tục sự nghiệp trên cái chiếu bạc của cậu.
Cậu Bính buồn lắm, buồn chả kém bất cứ ai sắp phải xa người mình yêu, dù là cậu yêu đơn phương. Cậu đơn phương ai thì cả cái làng Ái này đều biết, bởi mỗi chiều chiều cậu lại ra con sông cạnh ruộng của cô Dung ngồi câu cá. Cậu câu cá thì ít mà câu người thì nhiều. Nhưng, cũng phải công nhận cậu si tình. Bởi lẽ, trai làng này có mấy ai dám theo đuổi con gái nhà người ta dai như đỉa mà lại công khai chả sợ bố con thằng nào như thế. Cậu là cậu Bính mà, cậu có tiền là cậu có quyền. Thế nhưng sao trái tim cô Dung vẫn còn xa tít tắp. Cô lạnh lùng quá, cô chẳng thèm ngó cậu cái nào, mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm. Cô ghét cậu còn chẳng hết nữa là. Cậu đã nghe lời thằng Tí, cậu kiên nhẫn thế mà. Giờ cậu phải đi rồi, cậu cũng chẳng còn cơ hội để mà kiên nhẫn nữa.
Bà cả Mỹ nhìn cậu cả cưng mà xót cả ruột, đường đường là công tử đẹp trai nhà giàu nhất cái xứ Đoài này, cớ gì vì một con bé nhà quê mà phải khổ thế. Thôi âu cũng là cái số, bà quyết định rước cái con bé quái quỷ ấy về cho con, cũng coi là có thêm đứa ở trong nhà. Sau này cậu lấy vợ hai vợ ba về thì cho con bé này xuống làm út, thế là êm chuyện. Bà tính là tính thế, ngẫm cũng là may phước cho tám đời nhà nó.
Cậu Bính nghe mẹ nói mà mừng hết biết. Của đáng tội, cậu Bính cứ nghĩ cô Dung ghét cậu là vì mẹ cậu đòi lại lễ vật cậu mang đến hỏi cô hồi đầu năm, thế nên giờ cậu tự tin lắm. Cậu sắp được đường hoàng đi hỏi vợ rồi. Thi thoảng, cậu cũng hơi lăn tăn vì sao đêm hôm ấy thằng ranh kia lại xuất hiện đúng lúc, cướp trắng trên tay cục vàng của cậu, nhưng mà cậu kệ, rước được cô Dung là cậu vui lắm rồi.
Lần này thì mẹ Dung hoàn toàn yên tâm có chàng rể tương lai ngon nhất cái làng Ái này rồi. Đích thân bà cả Mỹ xuống hỏi vợ cho con cơ mà. Buổi tiếp đón phái đoàn nhà bà cả Mỹ cứ phải gọi là tưng bừng. Có bà cả Mỹ, cậu Bính, bà mối hôm nào, lại thêm cô Hồng con gái rượu của bà Mỹ nữa. Chỉ thiếu có mỗi ông lý trưởng còn mải việc trên kinh thôi là đủ mặt cả. Thầy mẹ cô Dung nở hết cả mày cả mặt, cười không nhặt được mồm. Sinh con gái ra cũng chỉ mong có cái ngày này.
Chỉ có mỗi cô Dung là trốn tiệt trong buồng không ra tiếp khách. Bà cả Mỹ cũng không ép cô ra chào, bà bảo con gái ngượng ngùng thế mới là đúng nề đúng nếp, bà khen. Bà chả cần quan tâm cô Dung đó có thương con trai bà không, miễn con trai bà thương là được rồi.
Đàn bà con gái lấy chồng là phải theo chồng, cũng như bà thôi, xưa kia bà cũng nào có biết yêu là gì, lấy ông lý rồi thì chỉ biết có ông ấy. Đến lúc ổng rước bà hai, bà ba, thì bà cũng đã có hai mụn con quý báu nhất cái quả đất này rồi, bà cũng chả thiết ông nữa, dù đôi khi bà cũng tủi thân nhìn ông say sưa bên bà khác. Nhưng thôi, phận đàn bà, nghĩ làm gì nhiều cho khổ. Bà có tiền, có quyền, có nếp có tẻ đủ cả, bà lại đẹp nữa nên ông vẫn còn mê bà nhiều, thế xem chừng cũng là đủ rồi.
Dung lại khóc hết nước mắt, khóc khô cạn cả mấy cái gối luôn. Lúc trước Dung cứ ngỡ cậu Minh chê Dung, Dung đành làm tròn chữ hiếu Dung lấy cậu Bính đó, thế cũng là xong một đời. Giờ thì, có đánh chết Dung cũng không lấy ai khác ngoài cậu Minh. Phải tội giờ muốn gọi cậu Minh như lúc trước cũng chẳng biết cậu ở đâu mà gọi. Dung giận cậu, Dung trách cậu bỏ Dung lại một mình. Lẽ ra lúc ấy cậu cho Dung theo cùng có phải tốt không? Cứ nghĩ thế Dung lại tấm tức khóc, khóc đến gầy xọp cả đi.
Nghĩ thế nào Dung vùng dậy, đúng rồi, giờ người duy nhất Dung có thể nhờ cậy chỉ có thể là cậu Bính. Cậu hẳn không biết Dung đã đem lòng yêu thương người khác, nếu biết, biết đâu cậu sẽ để Dung đi. Dung chạy đến chiếu tổ tôm mà cậu thường ngồi ngoài đình tìm cậu, nhưng mấy ngày nay cậu còn bận chuẩn bị cho cái đám cưới của cậu với Dung nên cậu tạm thời bơ tổ tôm rồi. Đến nhà cậu tìm thì Dung không dám. Dung chợt nhớ cô Hồng em gái cậu Bính hay ra ngoài chợ ăn bánh đúc mỗi chiều. Dung chờ ở quán bánh đúc một hồi thì cô Hồng cũng đến.
- Cô Hồng này, tôi có việc muốn nhờ cô…
- Chị có gì cứ nói!
Cô Hồng nhà bà cả Mỹ lẽ ra cũng xinh xắn lắm, mỗi tội mắt cô bị lé, làn da thì lại sần sùi như vỏ cam, thành thử cô vẫn ế chỏng ế chơ, trai cái làng này chả có anh nào thèm ngó. Ấy vậy nhưng cô cũng chẳng lấy thế làm buồn. Cô giàu mà, cô thích ai cô sẽ đem tiền đến đập cho bằng cái mặt cô, hẳn là ổn. Đấy là mẹ cô thường bảo cô thế, nên cô yên tâm lắm. Chứ chẳng thế thì cô cứ khóc suốt ngày à. Xấu mà có châu báu thì cũng là được. Bề ngoài là thế, tính cách cô xem chừng cũng ổn. Cô cũng thương người lắm ấy, giúp được ai là cô giúp liền.
- Tôi muốn nhờ cô tìm giúp tôi cậu Bính, tôi có điều muốn nói với cậu ấy…
- Ôi dào tưởng ai, chị cứ ở đây chờ!
Cậu Bính nghe cô Hồng bảo vợ tương lai tìm cậu, cậu mừng húm, lật đật chạy ra chợ. Thấy cô Dung đáng yêu của cậu đang chờ, cậu vội kéo tay cô ra phía gốc đa đầu chợ. Cô Dung giật tay lại, cậu lại tưởng cô ngại, cậu thích lắm. Ai dè, cô Dung lên tiếng:
- Cậu Bính có lòng thương tôi, tôi biết ơn cậu lắm. Nhưng mà, tôi đã có người trong lòng rồi, cậu để cho tôi đi, cậu nhé!
Lại là một đòn giáng chí mạng vào lòng cậu Bính. Cậu thế này mà bị từ chối hết lần này đến lần khác, kể cũng tội. Nhưng tình cảm mà, cứ cố chấp mãi thôi. Cậu lạnh lùng:
- Tôi thương Dung là thật lòng, cứ làm vợ tôi rồi Dung khắc sẽ thương tôi. Thầy mẹ Dung đã nhận lễ của nhà tôi rồi, giờ Dung là người của tôi.