Chương 35

Mê Chàng Chẳng Sai (Một Chuyện Làng Ái)

Sáng hôm ấy, cậu Minh lại lên phố huyện bán vải. Cậu còn mua lại vải giá gốc của bà con trong làng rồi chất lên ngựa mang đi bán một thể, nên là con ngựa thồ hàng khá nặng. Cậu lưu luyến tạm biệt Dung một hồi rồi cưỡi ngựa phóng đi.

Dung vẫn ra ruộng dâu tưới nước như mọi ngày, chỉ khác là giờ Dung làm có một mình. Dung hơi buồn một chút, nhưng cậu phải làm việc của cậu chứ, Dung đang quẩy quang gánh ra về, bất chợt có một thanh niên cao gầy đứng chắn trước mặt Dung.

- Thưa mợ Dung, con mời mợ gặp một người ạ.

Mợ Dung? Dung hoảng hồn. Có lẽ nào cậu Bính lại sai người đến bắt Dung? Dung toan bỏ chạy, bỗng có tiếng nói đàn ông trung niên vang lên làm Dung ngạc nhiên nhưng cũng bình tâm lại.

- Con không cần phải sợ, con dâu của ta.

Lão phú hộ giàu có nhất làng Đạo là lão Quý bước ra từ gốc đa nhìn Dung. Lão đứng yên đó thầm đánh giá Dung một lượt. Con dâu lão coi cũng xinh xắn đáng yêu ghê đó, thằng Minh con trai lão đúng là có mắt nhìn người, chẳng như lão ngày xưa chọn tới chọn lui thế nào mà vớ ngay phải con mụ Trâm dở người, yêu nhau rồi lão mới phát hiện ra nên lão đành chọn bỏ của chạy lấy người, bỏ lại thằng con trai đẹp như hoa như ngọc của lão.

Con dâu? Dung cũng biết cậu Minh là con rơi của một lão phú hộ ở làng Đạo mà Dung không biết mặt. Lẽ nào người trước mặt là cha của cậu? Lão ta cỡ tuổi bốn chục, dáng người khá đẫy đà, trên gương mặt căng bóng chưa ngả trung niên có một chòm râu chưa chuyển màu bạc như thầy Dung. Lão vận một bộ quần áo màu đỏ tím coi cũng sang trọng lắm. Gương mặt lão cũng có nét thanh tú y như cậu vậy, dù thời gian cũng làm mài mòn đi vẻ đẹp trai lãng tử ngày xưa mà bà Trâm mê mẩn quyết tâm bỏ nhà theo.

Dung run run yên lặng, chẳng biết phải nói gì. Lão Quý tiếp tục lên tiếng.

- Con lại đây nói với ta đôi câu chuyện, cho ta được biết rõ hơn về con và thằng Minh.

Vậy là đúng rồi, lão chính là cha của cậu Minh. Giữa ban ngày ban mặt chắc lão cũng chẳng dám làm gì Dung, nên là Dung cũng lại gần lão thêm một chút.

Thấy Dung yên tâm tiến lại, lão cười khà khà.

- Minh có kể cho con về ta bao giờ không?

- Thưa ông… tôi chưa từng nghe đến.

Lão thở dài, rồi lão nói với Dung.

- Ta là cha của thằng Minh. Nghe vợ chồng con ở lại làng Đạo, ta muốn đến thăm hai con.

- Anh Minh giờ không có nhà, có gì lúc khác ông lại.

- Ta chỉ cần gặp con thôi.

Dung cả sợ, tại sao lại thế, ông ta là cha cậu Minh kia mà.

- Ta muốn bàn với con một chuyện.

- …

- Ta biết con và thằng Minh đang ở nhà anh Tri, nhưng như vậy chắc hẳn là không tiện đúng không?

Ông ta nói đúng, chính cậu Minh cũng đang hết sức cố gắng để có thể ra ở riêng, cậu làm ngày làm đêm, cứ hai ngày một lần cậu lại gom vải lên ngựa mang ra chợ huyện bán. Nắng cũng như mưa cậu đều đi, không quản ngại gì. Dung nhìn mà thương cậu, xót cậu vô cùng. Ông ta đang điểm trúng nỗi khó khăn mà vợ chồng cậu đang gặp phải. Dung không dám nói gì, nhưng gương mặt Dung ửng đỏ, đôi mắt Dung cụp xuống như thay cái gật đầu.

Lão Quý nhác thấy thái độ của Dung, lão mừng thầm trong bụng.

- Ta có thể cho các con một ngôi nhà đàng hoàng, ruộng vườn trâu bò đủ cả, kẻ hầu người hạ muốn bao nhiêu cũng được.

Dung sững sờ. Ông ta có thể sao? Nghe nói ông ta giàu lắm, mà ông ta lại còn là cha của cậu Minh, ông ta muốn giúp vợ chồng cậu là lẽ đương nhiên rồi. Nhưng, liệu cậu Minh có chịu chấp nhận lòng tốt của ông ta không, Dung cũng còn chưa dám chắc. Dung chỉ có thể chắc chắn một điều là cậu Minh chưa từng nhắc gì đến ông ta, có nghĩa là cậu không hề muốn nhận ông ta. Dung lạnh lùng nói với lão Quý.

- Vậy thì sao hả ông?

Lão Quý thoáng ngạc nhiên, cô con dâu bé nhỏ của ông có vẻ mạnh mẽ hơn ông tưởng. Lão hài lòng lắm, cả vợ cả chồng nó đều quá là được.

- Con chỉ cần nhận ta làm cha, con đến ở với ta là được. Khi ấy, mọi tài sản sẽ là của vợ chồng con.

Mọi tài sản? Lão giàu có còn cậu Minh lại nghèo hèn, cậu chẳng có gì trong tay cả, vậy có phải là một bước lên tiên không? Tim Dung đập thình thình. Tự dưng có người đến gặp rồi bảo cho tài sản chỉ với yêu cầu nhận làm cha, mà Dung tin chắc bất cứ ai cũng muốn có cha, thậm chí còn là một người cha thực sự. Nhưng Dung cũng không dám trả lời lão, Dung cần phải hỏi ý của cậu Minh.

- Để tôi bàn với anh Minh đã.

- Không cần bàn, con cứ quyết là được, Minh nó sẽ nghe con thôi.

- Tôi…

Dung hiểu rồi, ông ta cũng biết cậu Minh không nhận ông ta. Giờ ông ta muốn mua chuộc Dung để cậu phải chịu. Dung biết phải quyết sao đây?

Dung cần lắm một ngôi nhà, nơi Dung có thể sinh cho cậu những đứa con đẹp đẽ, nơi vợ chồng cậu trú nắng trú mưa mà không cần phải lo nghĩ, nơi hai vợ chồng cậu sẽ an cư lạc nghiệp hạnh phúc bên nhau. Nhưng, nếu cậu Minh muốn nhận ông ta thì từ lâu ông ta đã phải xuất hiện trong cuộc sống của cậu rồi chứ. Bao nhiêu năm qua ông ta đã ở đâu? Vậy, chỉ có thể là cậu không muốn chấp nhận đề nghị này của ông ta mà thôi.

Dung lưỡng lự lắm, hay là Dung cứ nhận lời, Dung cứ ép cậu phải chịu, cậu rất thương Dung mà. Rồi cậu cũng sẽ hạnh phúc khi có cả cha cả mẹ, có cả những gì xứng đáng thuộc về cậu, không còn phải vất vả dãi nắng dầm mưa vì tương lai nữa. Dung cũng sẽ được ở bên cậu mà tận hưởng hạnh phúc ấy.

Nhưng, nếu Dung làm thế, liệu cậu Minh có giận Dung, cậu có cho là Dung đã phản bội cậu, đã hoa mắt vì tiền tài mà quên đi tâm sự của cậu không?

Dung thực sự không có câu trả lời.

Nhấn Mở Bình Luận