Chương 4

Mê Hôn Kế: Vợ Trước Theo Anh Đi!

“Quý Xuyên, hôm nay là lỗi của tôi.” Hít sâu một hơi, cô nhẹ nhàng mở miệng.

Anh nhìn cô, yên lặng chờ cô nói tiếp. Cặp mắt anh sâu không thấy đáy.

Cô được nuông chiều như vậy, rất ít khi chủ động thừa nhận sai lầm của mình.

Cho nên, lúc này thật không bình thường…

“Anh có thể sinh khí, có thể nổi giận, có thể phát điên!”

“Anh đã rất tức giận.” Cũng bởi vì tức giận nên mới mất đi lý trí mà làm tổn thương cô.

Anh như vậy, rất khốn khiếp!

“Anh có thể tức giận thêm chút nữa?!” Cô tựa hồ đang muốn dẫn dắt chuyện gì.

Mặt anh u ám đi: “Em muốn nói gì?”

“Tôi không chung thủy với anh, tôi đã hồng hạnh xuất tường rồi, anh có thể yêu cầu ly hôn với tôi đấy!” Cô vội vàng nói ra mục đích của mình.

“Ly hôn” hai chữ hung hăn dày xéo ngực anh.

Anh mím môi mỏng cao ngạo, đợi cho cơn đau tiêu tán đi, hồi tưởng lại quá khứ.

Đây là lần thứ hai mươi hai, cô nói muốn ly hôn với anh…

“Johanne, đừng làm rộn.” Đợi cho cơn đau dịu đi một chút, anh mới cứng rắn trả lời.

Nếu như có thể, anh cũng hi vọng mình sẽ tiêu sái giống cô, không chút do dự mà ký đơn ly hôn.

Nhưng… anh không làm được…

Cuộc hôn nhân này… anh vứt đi kiêu ngạo, buông xuống căng thẳng, chỉ vì… không bỏ được cô…

“Tôi không có làm loạn! Quý Xuyên tôi đang ép anh đấy! Ép anh và tôi phải ly hôn, chẳng lẽ anh không nhận ra sao?” Johanne cảm thấy chỉ có mình cô bị cuộc hôn nhân này hành hạ, chỉ có tâm trạng cô ngày càng tệ đi. Còn anh ta, bất kể mình dày vò hay cáu kỉnh thế nào, anh cũng chỉ duy trì sự lạnh nhạt.

Điều này chỉ làm cho cô buồn bực cực kì: “Anh là một người đàn ông kiêu ngạo, cần gì phải nhường nhịn tôi ? Anh buông tôi ra, đến nơi nào mà chẳng tìm được một cô gái tốt hơn?”

"Đủ rồi, Johanne!" Anh cáu kỉnh quát, giọng nói lạnh đi vài phần.

Anh khóa lại ánh mắt của cô, âm thầm như bóng đêm mang theo ẩn nhẫn khó chịu: “Johanne, em nghe kỹ cho tôi, tôi không thể nào buông tay em! Ngay cả Địa lão cũng không thể ép được đâu!”

Hay cho câu Thiên Hoang Địa Lão. . .

Đây là một lời thề cảm động cỡ nào, nhưng… tại sao cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo?

Đối với sự cường thế, cướp đoạt của anh, cô không thể nào cảm động nổi…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trở lại khu nhà cấp cao, trời mưa ngày càng lớn.

Cô tức giận đẩy cửa xe ra chuẩn bị xuống xe.

Mặc dù cách cửa chỉ một chút, nhưng anh vẫn giữ cô lại: “Chờ tôi vào cầm ô!”

“Không cần, tôi muốn tắm mưa một lúc cho thanh tĩnh!” Cô không đón nhận ý tốt của anh, gạt tay anh ra rồi xông xuống xe.

“Phu nhân…” Mạt Quang xuống xe định ngăn cản cô.

“Cứ mặc cô ấy đi!” Anh ra lệnh.

Nên cho cô nhiều không gian tự do hơn để cô phát tiết tức giận ngày hôm nay.

Mạt Quang không chần chờ nghe theo, dừng động tác lại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mặc dù chỉ là khoảng cách nhỏ, nhưng mưa thật sự quá lớn làm toàn thân cô ướt nhẹp.

Thay áo ngủ sạch sẽ, cô mệt mỏi ngã nhào lên giường .

Không nghi ngờ chút nào, hôm nay cô đã cố gây sức ép, đến cả trinh tiết của mình cũng không quan tâm vậy mà toàn bộ đều vô dụng.

Vừa nghĩ tới thủ đoạn của anh, cô càng buồn bực chỉ muốn hét lớn lên..

A a a a ——! !

“Khốn khiếp! Đồ dã man! Hung thủ giết người!! Đồ chiếm đoạt điên khùng!” Nắm chặt quyền lại, cô đấm xuống giường cho hả giận.

Người đàn ông này, ranh giới của anh ta rốt cuộc sâu đến mức nào?

Cô phải làm cái gì thì anh ta mới cam tâm tình nguyện ký đơn ly hôn đây?

Đã hai mươi hai lần trong năm cô không ngừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh. Hôm nay là lần đầu tiên anh điên cuồng như thế, nhưng mà…

Chẳng những không đạt được ý muốn, cô xuýt chút nữa đã bị anh ta ăn sạch rồi.

Người đàng ông này thật là đáng sợ. Đấu với anh cô căn bản không hề có phần thắng!

Đang buồn bực muốn phát điên thì bỗng ngoài cửa sổ một tia chớp xẹt qua.

Ngay sau đó..

Tiếng sét đinh tai nhức óc lại nổ tung chìm vào ban đêm.

Đôi mắt cô co rút lại, hoảng sợ chui vào trong chăn…

Trong đêm mưa như vậy, ý nghĩ muốn ly hôn của cô càng mãnh liệt hơn, không thể chờ đợi.

Bởi vì tiếng sấm đùng đùng kia làm cô không nhịn được nhớ tới Dịch Nam năm trước…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Năm đó, cô mười hai tuổi mà Dịch Nam thì mười sáu tuổi.

“Anh Dịch Nam, hôm nay chúng ta ngủ ngày đi.” Trời mưa tầm tã, cô vọt vào phòng chiếm lấy giường anh.

Mặt anh bất đắc dĩ, lại đi dụ dỗ cô: “An An, ngoan ngoãn trở về nào, tí nữa dì không tìm được sẽ tức giận đấy!”

Cô lắc đầu từ chối.

“Ngày mai anh Dịch Nam đi rồi, bây giờ em phải lo ngủ ngày mới được.” Khi đó anh cưng chiều cô rất tùy hứng.

Thực tế, ngày mai anh chỉ đi cùng người khác tham gia đóng quân dã ngoại mà thôi, cô lại buồn bã giống như sẽ chia xa anh mãi mãi.

“Vậy cũng được, nhưng lần này An An của chúng ta không được ăn vạ nhé!” Không đuổi cô đi được thì anh chẳng thể làm gì khác ngoài ôm gối nằm xuống đất nghỉ ngơi.

“Anh Dịch Nam, lên đây ngủ này!” Cô vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, mắt to sáng trong nhìn thật vô tội.

Khi đó cô còn chưa biết thế nào là nam nữ khác nhau.

Mà năm đó, anh đã được coi như là người trưởng thành.

“Không sao, anh sẽ ngủ trên đất, em cứ ngoan ngoãn mà ngủ đi!” Anh không dám nhìn cô nói, mặt đỏ như trái cà chua. Cơ hồ là chưa kịp lấy gối đã nằm thẳng xuống sàn nhà lạnh lẽo.

"Anh Dịch Nam, em sợ. . . . . . Sấm đánh thật là khủng khiếp. . . . . ." Cô nhỏ giọng ríu rít, đáng thương đến mức anh không thể nào ngủ được: “Anh ngủ với em có được không?”

Anh đã muốn từ chối.

Nhưng đối mặt với cặp mắt đơn thuần kia, anh chỉ có thể nghe theo ôm gối bò lên giường nằm.

Cô và anh chỉ nằm cách nhau một ít. Anh tuyệt đối không dám đến gần cô.

Đêm đó…

Cô nghe được tim mình đập loạn thình thịch trong ngực. Còn Dịch Nam vì khẩn trương mà thở hổn hển.

~~~~~~~~~~~~~~~

Nhiều năm sau đó, cô vẫn không quên được gương mặt tuấn tú đỏ bừng của anh.

Khi đó, sự thật là cô không hề sợ sấm sét…

Nhưng bây giờ, cô lại rất sợ…

Bởi vì một năm trước, ngày mà tiếng sấm giăng đầy trong đêm mưa hệt như hôm nay, anh Dịch Nam luôn cưng chiều yêu thương cô đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.

Nếu không phải là do thủ đoạn độc ác của Quý Xuyên…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Một thân Quý Xuyên thoải mái trong bộ đồ thường đi xuống từ trên lầu.

Vẻ nghiêm nghị thường ngày ít đi hẳn nhưng dáng người cường tráng thì không thể che dấu.

Mạt Quang đang canh giữ trong phòng nhìn thấy anh vội vàng buông tờ báo trên tay, lên tiếng: “Chào ngài!”

Anh hơi gật đầu, cước bộ dừng lại trước cửa phòng đóng chặt một lúc.

Cuối cùng, anh vẫn không đi vào.

Quý Xuyên cũng chẳng có thói quen lấy mặt nóng dán vào mông lạnh.

“Ngài không cần lo lắng quá, tôi đã bảo bà Ngô nấu canh gừng đem lên cho phu nhân.”

Anh lạnh nhạt tự giễu.

Sự lo lắng của anh thế hiện rõ vậy sao? Ngay cả Mạt Quang cũng nhận ra được.

“Chuẩn bị xe cho tôi, tôi cần đi ra ngoài một chuyến.” Anh nhàn nhạt nói sang chuyện khác.

“Không cần tài xế ạ?”

“Không.” Anh muốn an tĩnh một chút.

Mạt Quang gật đầu, xoay người đi xuống sai thuộc hạ chuẩn bị xe.

“Mạt Quang!” Anh đột nhiên gọi lại.

Trầm ngâm một lát, anh mở miệng: “Cô ấy sợ sét đánh, buổi tối nếu có động tĩnh gì thì nhớ ra ngoài xem một chút.”

Anh rất muốn mặc kệ cô, nhưng cuối cùng vẫn không bỏ được…

Mạt Quang cười một tiếng: “Ngài yên tâm, cứ giao phu nhân cho tôi.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"A. . . . . . Tiêu. . . . . . Anh thật giỏi. . . . . ." Trong phòng đang trình diễn một màn đặc sắc.

Chân người đàn bà uyển chuyển dùng sức nâng lên hạ xuống trên hông người đàn ông cường tráng.

Đột nhiên... cửa bị một lực bên ngoài đẩy ra.

Quý Xuyên tựa vào mép cửa, lạnh nhạt nhìn thân thể trần truồng của người đàn ông, nói: “Theo tôi ra ngoài uống một chén.”

"A ——" Người đàn bà hoảng sợ hét lên, dùng chăn che kín thân thể mình: “Tiêu, anh ta là ai vậy?”

"KAO! Khi nào anh mới học được thói gõ cửa trước khi vào hả?” Bị quấy rối giữa chừng khiến Lam Tiêu tức muốn bốc khói.

“Mau ra đây đi.” Anh chẳng thèm để vào mắt, đá thẳng cửa xoay người đi ra.

Mặt Lam Tiêu đen lại tùy tiện cầm chiếc sơ mi khoát vào, người đàn bà trên giường thấy vậy vội vàng kéo góc áo anh ta làm nũng: “Tiêu, chúng ta vẫn chưa xong mà…”

“Em yêu, để bữa sau nhé!” Lam Tiêu nghiêng thân mình hôn nhẹ trên má của người đàn bà: “Ngoan nào, bây giờ anh có việc rồi!”

Người đàn bà bất mãn lầu bầu, Lam Tiêu cũng lười chẳng thèm quản, đi thẳng xuống lầu đến phòng khách.

“Tôi nói này Quý Xuyên, anh không thể chỉ vì cuộc sống không thuận lợi mà đến quấy rầy tôi chứ?”

“Nói nhảm ít thôi.” Một ly rượu được ném chuẩn xác vào tay Lam Tiêu, Quý Xuyên phối hợp ngửa đầu uống một ngụm rồi lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói thêm câu nào.

Tối nay, tâm trạng của Quý Xuyên rất kém.

Nhấn Mở Bình Luận