Mê Hôn Kế: Vợ Trước Theo Anh Đi!
Sớm như vậy đã ăn sáng…
“Bữa sáng hôm nay không giống lắm với bình thường nhỉ?” Johanne rửa mặt xong liền ngồi vào bàn ăn, trên tay cô đang cầm chiếc bánh mì lúa mạch.
“Phu nhân vẫn còn muốn ăn bánh ngọt cùng trứng luộc trong nước trà ở đầu phố Bắc sao? Vậy để tôi đi mua.” Đúng lúc Mạt Quang đi ra từ thư phòng Quý Xuyên nghe được.
Tối hôm qua, ngài Quý ngủ trong thư phòng cả đêm…
“A, không cần phiền phức như vậy.” Cô quay đầu lại khoát tay, khóe miệng còn sót lại vụn bánh bao. “Mặc dù tôi thích ăn bánh ngọt nhưng thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng không tồi. Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
“Bởi vì hôm nay ngài Quý không thức dậy sớm nên bánh ngọt của phu nhân cũng bị nhỡ mất.” Mạt Quang nói.
“Anh đang nói gì vậy?” Johanne hút sữa đậu nành, nhíu mày liếc Mạt Quang một cái: “Bữa sáng của tôi thì có quan hệ gì với anh ta?”
“Bởi vì bữa sáng của cô đều do ngài Quý tự mình ra đầu phố Bắc mua vào sáng sớm. Cô cũng biết chỗ đó phải đợi lâu như thế nào, còn phải nhường người đi học phía trước, vì vậy mỗi sáng ngài Quý đều dậy rất sớm.”
Johanne kinh ngạc thiếu chút nữa phun ngụm sữa đậu nành vừa uống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì sặc.
Mạt Quang vội vàng lấy khăn giấy. Nhìn dáng vẻ chật vật của cô không khỏi buồn cười.
Dù sao cô vẫn còn nhỏ, chưa bao giờ đem hai chữ “đoan trang” để vào mắt.
“Mạt Quang, anh đừng có đùa! Coi như anh ta là chủ thì anh cũng không được nói dối như vậy chứ?” Lau sạch miệng nhỏ nhắn, cô chống nạnh tức giận la lên với Mạt Quang.
Mạt Quang chẳng nói đúng sai chỉ cười cười: “Ngài Quý đối với phu nhân vô cùng sủng ái, tất cả mọi người nhìn vào, chắc chỉ có phu nhân mới nghĩ đây là lời nói dối.”
Chẳng lẽ, là thật sao?
Johanne hơi ngẩn ra. Cô quả thật không tưởng tượng được, một Quý Xuyên cao ngạo lại không kiên nhẫn bị dìm dập trong đám người mua đồ ăn sáng…
“Mạt Quang, sáng sớm anh rãnh rỗi không có việc gì làm hả?” Đột nhiên một giọng nói nguội lạnh chen vào.
Hai người cùng quay đầu lại, thấy Quý Xuyên đang nhàn nhạt nhìn xuống bọn họ.
Gương mặc sắt cạnh không vui không buồn. Hiển nhiên anh không hài lòng với chủ đề bọn họ bàn tán.
Johanne không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng muốn dấu đi tâm tình của mình, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt nói: “Tôi sắp muộn học rồi, đi trước nha.”
Thuận tay ngắt nửa ổ bánh mì lúa mạch ngậm vào miệng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô dừng lại một chút, ghé đầu vào phòng bếp kêu: “Dì Ngô, bữa sáng hôm nay rất ngon miệng, về sau chúng ta ăn vậy đi! Bánh mì lúa mạch rất tốt cho cơ thể.”
Giống như một cơn gió, thân hình mảnh khảnh của cô biến mất khỏi căn phòng thật nhanh.
Trên lầu. . . . . .
Anh híp mắt lại, tầm mắt vẫn như cũ nhìn hướng cô đã đi, tâm trạng có chút phức tạp.
~~~~~~~~~~~~~~~
Đại học năm thứ hai…
“Cái gì? Cậu lại ở chung một chỗ với Quý Xuyên?” Lục Lục kích động kêu to, rước lấy không ít ánh mắt của bạn học xung quanh.
“Cậu nói nhỏ chút đi.” Johanne nhũn như con chi chi gục xuống bàn không cảm thấy hứng thú.
Trong đầu cô không ngừng lẩn quẩn lời nói của Mạt Quang lúc sáng.
“Cậu đúng là có khả năng giày vò người khác. Chỉ ngắn ngủn một năm mà có thể hành hạ anh ta nhiều lần như vậy cũng chẳng ngại mệt mỏi.” Lục Lục hạ thấp giọng nhìn cô cười khúc khích.
“Cái gì mà chỉ một năm? Đối với tớ mà nói, sống một ngày như một năm dài.” Johanne bất bình cãi lại.
Lục Lục trợn mắt lên: “Làm ơn đi, cậu không biết quý trọng à? Bây giờ đi đâu mà tìm được một người đàn ông như Quý Xuyên chứ? Loại phụ nữ đang được hưởng phúc mà chẳng biết như cậu nên lôi ra ngoài bắn chết được rồi đó!”
Johanne thật không chịu nổi.
Âm điệu này giống hệt như Lam Kỳ....
“Tớ nói này, cậu có phải là phản bội quá nhanh không vậy? Trước kia là ai nói anh ta điên cuồng, nói anh ta cực đoan, bá đạo đây?” Johanne tức giận nhéo má Lục Lục.
Lục Lục cười hì hì: “Tại vì trước kia tớ không biết Quý Xuyên lại đối xử tốt như vậy với cậu chứ sao. Với lại, anh ta cực đoan bá đạo chẳng phải vì quá yêu cậu à?”
Thấy cô khổ não chống cằm, Lục Lục thở dài nói: “Tớ thấy cậu cứ lo sợ không đâu rồi, chi bằng dứt khoát nghe theo anh ta đi. Tớ nghe mẹ nói, vợ chồng mà không hòa hợp chuyện đó thì người chồng rất dễ ngoại tình.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Johanne lập tức đỏ lên.
Nhìn Lục Lục thật sự nghiêm túc, cô buồn bực nằm dài xuống bàn không muốn lên tiếng nữa.
Quả là bạn bè không tương thông.
Ngay cả đứa bạn thân nhất cũng phải dơ tay chịu thua cô.
Sau khi tan học. . . . . .
Johanne tạm biệt Lục Lục, mang tâm sự nặng nề một mình đi về nhà.
Hiển nhiên muốn ly hôn bây giờ là chuyện không thể nào, về phần sau này, có lẽ Quý Xuyên vẫn chẳng chịu nhìn yêu cầu của cô như cũ.
Cô thở dài, đá hòn sỏi nhỏ dưới chân ra xa. Vừa ngẩng đầu, cô liền thấy năm người đàn ông cao lớn đi về phía mình.
Không đợi cô có phản ứng, bọn họ đã dừng trước mặt cô, nhìn cô chăm chú giống như súng máy quét tới, không có một chút thiện ý.
Johanne không biết bọn họ nên cũng không muốn để ý tới, nhưng cô lại bị một tê trong đó ngăn lại.
"Kiều tiểu thư?" Hắn ta nói tiếng Trung rất cứng ngắt, hiển nhiên bọn họ không phải là người Trung Quốc.
“Anh biết tôi?” Johanne kinh ngạc. Cô không nhớ mình có quen biết người ngoại quốc.
Hắn ta không trả lời, nghiêm mặt hỏi ngược lại: “Xin hỏi kiều tiểu thư có biết hành tung của thiếu gia chúng tôi?”
Johanne rất cố gắng nghe để hiểu bọn họ nói gì, nhưng vẫn chẳng hiểu lắm: “Thiếu gia? Ai cơ?”
Hành tung thiếu gia từ trước đến nay luôn bất định, làm việc càng thêm khiêm tốn nên dù có là bạn gái cũng khó mà biết tới danh hiệu “thiếu gia” này.
Đối phương kiên nhẫn giải thích: “Theo tình báo nói, Kiều tiểu thư hiện là bạn gái của thiếu gia.”
Bạn gái? Cái gì vậy?
“Có lẽ các anh tìm sai người rồi. Đúng là tôi họ Kiều, nhưng không phải là Kiều tiểu thư các anh muốn tìm. Tôi không biết thiếu gia nhà các anh là ai cả!”
Đối phương hiển nhiên không tin cô... Bọn họ híp mắt nguy hiểm: “Kiều tiểu thư không chịu nói, vậy chúng tôi phải đắc tội rồi.”
Nói xong, hắn ta lưu loát dơ tay lên làm dẫu, bốn người phía sau lập tức ùa lên..
Johanne bản năng lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ: "Các anh muốn làm gì?"
"Mang kiều tiểu thư đi. Có cô ta ở đây, không sợ thiếu gia không xuất hiện!" Hắn ta lệnh một tiếng, cánh tay mảnh khảnh của nàng đã bị chế trụ.
“Này! Các anh muốn làm gì?” Bắt cóc giữa đường phố?
Sức lực Johanne vốn không lớn, bây giờ đứng trước mặt bọn họ càng thêm tay trói gà không chặt, cô cả kinh kêu to: “Các anh đúng là đồ dã man! Tôi đã nói rồi, tôi không biết thiếu gia mà các anh nói là ai cả!”
Phân rõ phải trái không được, cô chỉ có thế uy hiếp: "Buông tôi ra! ! Không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Này, cô bé xử nữ, em vẫn mạnh khỏe chứ?” Cô đang bị cưỡng ép đẩy lên xe, đột nhiên một giọng nói sang sảng truyền đến.
Cô bé xử nữ? Gọi mình sao?
Johanne kinh ngạc quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy…