Mê Hôn Kế: Vợ Trước Theo Anh Đi!
Lái xe khoảng hai mươi phút thì tới nơi.
Johanne nhìn ra ngoài cửa sổ, rất dễ thấy tiệm ăn sáng, miệng cô há hốc thành chữ “o” tròn.
“Sao mà đông người quá vậy?” Chỉ tính trước tiệm thôi đã có từng hàng bàn ghế xếp dài, ước chùng phải trên cả mười mét.
Lúc trước mình và Dịch Nam đến đây cũng không gặp tình cảnh như thế này.
“Bây giờ ngày nào cũng nhiều người vậy sao?”
"Ừ." Anh gật nhẹ đầu rồi đẩy cửa xe ra, nói với cô một câu: “Chờ tôi ở đây!”
Cô chưa kịp trả lời, anh đã bước chân xuống xe rồi đi ra xa.
Johanne sững sờ nhìn thân hình to lớn của anh đứng chen chúc trong đám đông.
Một Quý Xuyên lạnh lùng thong dong và đám người xung quanh hoàn toàn không hợp nhau.
Chỉ một lúc, đằng sau anh đã có vô số người đứng chen lấn kéo thành một hàng dài…
Dòng người tựa như thủy triều, chỉ có bóng dáng cao ngất của anh tỏa ra khí chất lạnh nhạt tự nhiên, hấp dẫn ánh mắt làm ai cũng ngoái lại nhìn.
Trước kia từng chiếc bánh trà cô ăn, đều được mua như vậy?
Quý Xuyên vốn cũng không phải là người có kiên nhẫn, Hơn nữa, anh luôn không thích những nơi đông người.
Đột nhiên Johanne cảm thấy ngực mình có gì đó chua xót tràn vào rồi nhanh chóng lan ra cơ thể mình.
Cô đẩy cửa xe ra, cơ hồ là xông xuống xe, nhanh chóng chạy đến bên anh.
“Quý Xuyên!!” Đoàn người quá đông, Johanne đứng phía sau gọi to tên anh.
Quý Xuyên xoay người, nhìn thấy Johanne, anh nhăn mày lại: “Sao lại xuống xe?”
“Tôi sẽ xếp hàng cùng anh.” Cô cười rạng rỡ, chủ động chen vào dòng người, đứng bên cạnh anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên tươi cười của cô, làm anh ngây ngẩn cả người.
Một lúc sau, anh vẫn chưa phản ứng kịp…
Dù sao, hơn một năm nay, cô chưa từng cười với anh như vậy…
Thân hình nhỏ nhắn của Johanne chỉ cao đến vai anh.
Mái tóc thơm mùi nhàn nhạt xông vào hơi thở Quý Xuyên. Lần đầu tiên anh cảm thấy, xếp hàng cũng không phải là một chuyện khô khan nhàm chán.
Số lượng khách tới ngày càng nhiều, thỉnh thoảng có vài người chen lấn vào.
Mi tâm Quý Xuyên nhíu lại, thấy những người phía trước bởi vì tranh chấp mà xô đẩy lẫn nhau, anh cảnh giác che Johanne sau lưng mình.
Cô hô nhỏ một tiếng, mất thăng bằng ngã xuống.
Theo bản năng, Quý Xuyên nâng tay đỡ cô, nhưng đoàn người quá đông làm anh không cách nào đỡ được, ngược lại Johanne ngày càng cách xa anh hơn.
Phía trước ngày càng hỗn loạn…
Thỉnh thoảng truyền đến giọng người đàn ông thô lỗ tức giận mắng to làm vài người phụ nữ hoảng sợ hét chói tai, tựa hồ là vì chen ngang muốn mua trước.
Johanne rất ít khi thấy tình cảnh như vậy, cô có chút sợ hãi. Nhưng có Quý Xuyên gần cô trong gang tấc lại làm cho cô cảm thấy an tâm đến lạ thường.
Cô vô thức lùi về sau vài bước, thân hình mảnh khảnh tựa vào lồng ngực anh.
Quý Xuyên cuối đầu nhìn cô chăm chăm, ánh mắt anh sâu tựa như biển, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Johanne ngẩng đầu, nhìn thấy cằm dưới của anh, đường cong sắc cạnh giống như được điêu khắc vậy.
Người đàn ông này, là chồng của cô…
Điều này làm Johanne nhớ lại, cũng cảm thấy có chút không thật như cũ.
Thậm chí…. Cô rất ít khi cẩn thận nhìn anh như bây giờ.
Đang ngây ngô suy nghĩ, bỗng cô nghe giọng nói trầm trầm của Quý Xuyên: “Em lên xe trước đi.”
Johanne hồi thần, ghé đầu nhìn đoàn người phía trước, lắc đầu trả lời: “Gần đến lượt chúng ta rồi!”
“Chỗ này không an toàn.” Anh kiên trì.
Cô không nhúc nhích mà vẫn đứng cạnh anh như cũ. Hiển nhiên, cô cũng kiên trì không kém.
Gió thu cuối mùa thổi qua, Johanne chỉ mặc chiếc sơ mi mỏng, lạnh tới mức co cứng người lại.
Quý Xuyên nhìn cô bướng bỉnh như vậy, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Từ khi yêu cô, anh vẫn luôn không cưỡng lại được cô, cũng chẳng bao giờ phản bác được.
Quý Xuyên cởi áo khoát ra, trầm ổn bao bọc cô ôm vào lồng ngực mình.
Nhiệt độ ấm áp mang theo hơi thở đặc trưng của anh khiến Johanne ngẩn ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không kìm hãm được ửng hồng lên, cô xoay người, bối rỗi muốn đẩy anh ra: “Quý Xuyên, đừng như vậy…”
Thân mật ở nơi công cộng thế này, không nằm trong phạm vi chịu đựng được của cô.
So sánh với sự lúng túng của cô, thì anh lại rất bình thản ung dung, vẻ mặt vẫn chẳng có quá nhiều cảm xúc như cũ. Anh không buông cô ra, chỉ nói: “Nếu tôi thả em ra, em phải ngoan ngoãn ở trong xe.”
Mặc chiếc áo mỏng manh như vậy, còn đứng ngoài gió lạnh, chắc chắn cô sẽ bị cảm lạnh…
Quý Xuyên cho hai lựa chọn, cô rất tự nhiên chọn vế trước.
Johanne ngoan ngoãn không cử động nữa, an tĩnh tựa vào ngực anh. Cánh tay anh rất rắn chắc, cho dù cách hai lớp áo, nhưng cô vẫn cảm nhận được sức lực mạnh mẽ ấy, có thể vì cô ngăn cản mọi mưa gió bão táp.