Chương 15: Hiện thực và mộng tưởng.

Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Trần Lan trở về vào buổi chiều,lúc cô ta đi vào nhà cũng không phát hiện Phương Cảnh Châu thay đổi quần áo khác.La Bối phát hiện cô ấy vẫn luôn có suy nghĩ xem nhẹ con trai của mình.
Mỗi lần La Bối muốn khuyên cô nhưng Trần Lan vẫn luôn kháng cự. La Bối cũng đành phải từ bỏ,có lẽ trước đây cô ấy cũng có một đọan ký ức không tốt đẹp gì.
"Cảm ơn cô."Hình như tâm trạng của Trần Lan rất tốt nên mua bánh tart trứng mới ra lò còn cho La Bối hai hộp :
"Nếu là tôi tôi còn cho thằng nhãi này đông lạnh ở bên ngoài một buổi tối cho nó nhớ kỹ, về sau ra cửa còn dám không mang theo chìa khoá không? La Bối,cô xem đôi giày mới này của tôi có đẹp không?"
Cô khoe khoang giày mới với La Bối.
La Bối rất thành thật gật đầu:
"Rất đẹp,nhưng trời lạnh như vậy, cô đi giày cao gót mà không thấy lạnh sao?"
Cô chỉ ở nhà mà vẫn cảm thấy lạnh, đã sớm lấy dép bông mà trước kia bà nội làm cho ra đi rồi.
"Muốn đẹp là phải trả giá." Trần Lan dứt khoát ngồi xuống,nói cho La Bối nghe kinh nghiệm của mình :"Bây giờ cô còn trẻ, mỗi ngày phải trang điểm vào, hôm trước tôi còn thấy cô đi ủng tuyết,cô cho rằng mình vẫn là học sinh sao, không, hiện tại học sinh cũng không quê mùa như vậy.Đừng lãng phí khuôn mặt này của cô! La Bối, điều kiện của cô tốt, không giống tôi, mang theo đứa con chồng trước nên vẫn luôn không tìm được người tốt.Cô thừa dịp còn trẻ phải tìm người có tiền mà yêu."
"Tìm đâu có dễ,thôi vẫn cố gắng làm tốt công việc bây giờ là được rồi."La Bối vô cùng hiểu rõ bản thân,chỉ bằng một khuôn mặt mà đòi gả cho người có tiền,người ta cũng không phải ngốc......
Trần Lan thở dài: "Cô xem tôi lớn lên cũng rất xinh đẹp, nói thật, nếu không phải mang theo đứa con này,thì việc lấy chồng đại gia với tôi cũng chẳng khó."
La Bối cảm thấy loại lời nói này chắc Phương Cảnh Châu đã nghe nhiều lần, nhưng cô cũng không muốn Trần Lan nói những lời này trước mặt trẻ con nên đành nhắc Phương Cảnh Châu đang nghiêm túc ngồi trên sô pha để bé vào phòng ngủ chơi.
Phương Cảnh Châu nhanh chóng chạy đi còn rất tri kỷ đóng cửa phòng ngủ lại.
"Chẳng lẽ cô không gặp được người nguyện ý tiếp nhận tiểu Cảnh Châu sao?" La Bối tò mò hỏi.
Nhưng theo cô nghĩ trừ khi đối tượng kết hôn của Trần Lan là một người đàn ông có tính cách cực tốt nếu không tiểu Cảnh Châu sống trong gia đình mẹ không đau cha kế không để ý thì có khi còn tồi tệ hơn tình trạng bây giờ.
Trần Lan ăn xong một miếng bánh tart trứng mới chậm rãi nói: "Người nguyện ý tiếp thu con riêng thì điều kiện đều không tốt, tôi cũng lười để ý bọn họ.Nhưng người có điều kiện thì có ai nguyện ý chứ.Bây giờ tôi rất hối hận,đáng nhẽ lúc trước không nên sinh nó ra."
La Bối cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể im lặng ăn bánh.
"Lúc vừa mới sinh nó, ở quê tôi cũng có người muốn nhận nuôi,giờ tôi càng hối hận lúc ấy...,thôi chuyện cũ nói nhiều chỉ thêm đau đầu, có một tin tức tốt," Trần Lan vui vẻ nói:
"Gần đây tôi quen một người đàn ông, tôi rất thích hắn, hắn cũng thích tôi......"
La Bối tò mò hỏi: "Là người nói chuyện trong điện thoại hôm qua à?"
"Không phải hắn, hắn có vợ lại còn sợ vợ muốn chết,ai thèm hắn chứ."
Trần Lan khinh thường nói:
"Còn người này chưa kết hôn, cũng không có bạn gái,có một công ty nhỏ.Tuy cũng không tính là đại gia nhưng cũng có một căn hộ trong thành phố, nuôi sống người một nhà là không thành vấn đề, trong khoảng thời gian này tôi đang qua lại với hắn."
"Vậy đêm qua cô......"

Trần Lan vui vẻ nói:
"Cô nghĩ rằng tôi đi cùng người đàn ông có vợ kia sao? Không phải,chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, đêm qua tôi ở trong nhà người đàn ông mới quen đó."
"Vậy hắn có biết cô có con không?" La Bối chần chờ hỏi.
Trần Lan nhắc tới chuyện này cũng rất phiền lòng:
"Hắn không biết nhưng đây cũng không phải chuyện quan trọng gì.Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu có thể đi đến bước kết hôn,tôi sẽ đưa nó về quê cho mẹ tôi nuôi,mỗi tháng sẽ gửi tiền về là được rồi."
La Bối lại nói: "Nhưng hắn thật lòng muốn kết hôn với cô,nếu có một ngày biết cô lừa hắn,vậy thì không tốt đâu."
Trần Lan trừng mắt nhìn cô:
"Sao mà biết được, chúng tôi sẽ không trở về quê cũng không cho mẹ tôi mang nó đến đây,vậy thì sẽ không có chuyện gì,cô đừng trù tôi."
Được rồi,cô là mẹ ruột,cô quyết định.
***
Trước khi ăn tết, Giang Tư Hàn có hai quyết định.
Một là năm nay không quay về ăn tết,dù sao cũng chưa làm được trò trống gì, đương nhiên mấu chốt nhất chính là anh không mua được vé xe tàu hoả, vé máy bay thì không mua nổi.
Thứ hai anh đã quyết định ký hợp đồng với phòng làm việc của anh Lưu.Anh tạm gác lại giấc mộng âm nhạc để đi xông pha vào lĩnh vực điện ảnh mà anh không quen thuộc.
Lưu ca biết kinh tế của anh khó khăn nên sau khi ký hợp đồng đã ứng trước cho anh nửa năm tiền lương còn sắp xếp cho anh một căn phòng khác để thuận tiện đi lại.
Lúc Giang Tư Hàn lấy được tiền lương lập tức mời bọn người La Bối đi ăn buffet hải sản một bữa no nê.
Nhưng mùa đông lạnh lẽo nên bà La ngại đi ra ngoài, Triệu Phiên Phiên còn trông con nên cũng không đi được, cuối cùng chỉ có La Bối đi.
Giang Tư Hàn đã sớm muốn đến nhà hàng buffet ăn một bữa nhưng trong túi không có nhiều tiền.Lần này trực tiếp hào phóng lựa chọn nhà hàng cao cấp.Đối với Giang Tư Hàn,rẻ thì 188 tệ một người, đắt thì 218 tệ một người cho một bữa cơm chiều đúng là rất xa xỉ.
Nhìn La Bối gầy vậy thôi nhưng sức ăn của cô thật sự không tầm thường. Giang Tư Hàn thì vốn dĩ đã ăn nhiều nên cũng không lo bị lỗ.
Ở đây buffet là loại một người một nồi lẩu,vậy nên hai người La Bối và Giang Tư Hàn gọi một nồi lẩu và một bếp nướng,vừa ăn thịt nướng vừa ăn lẩu.Thật quá đã!!!
La Bối rất thích ăn tôm hùm đất, nhưng bởi vì không dễ bóc còn dễ bị thương nên cô cũng không dám ăn.
Giang Tư Hàn vô cùng galant,vừa giúp cô lột tôm lại vừa bóc cua rồi tri kỉ đặt vào đĩa trước mặt cô:
"Ăn nhiều một chút không thì bị lỗ đấy."
"Chúng ta nói chuyện ít thôi." Giang Tư Hàn rất vui vẻ, trước khi ăn đã bàn bạc với La Bối:
"Cố gắng không nói chuyện, chuyên tâm ăn là được."
La Bối bị anh chọc cười: "Được."
Vậy là trong suốt một bữa cơm, hai người bọn họ đúng là rất im lặng.Lúc người phục vụ tới thu dọn còn rất kinh ngạc tưởng rằng trong tiệm có vua dạ dày nữa.
Xiên thịt dê đã ăn không dưới mười lăm xiên,không nói đến còn có hải sản và đồ ăn khác nữa.
Bởi vì ăn quá no mà hai người quyết định đi bộ về nhà coi như để tiêu thực.
Lúc La Bối mới quen Giang Tư Hàn,còn nghĩ rằng anh là người lạnh lùng, không thích nói chuyện nhưng sau khi quen rồi,cô thấy anh cũng không có gì khác mọi người.
La Bối và Giang Tư Hàn đi trên đường,hai hàng cây trên đường treo đầy đèn nháy lấp lánh,trong đêm mùa đông như thế này cũng có chút lãng mạn.
La Bối mặc rất dày,bên trong là một chiếc váy dài còn khoác bên ngoài là áo lông vũ màu trắng,vừa giữ ấm lại vừa đẹp nhưng cũng không quá kinh diễm.
Giang Tư Hàn mặc một chiếc áo khoác màu tro, bên trong mặc một chiếc áo lông màu đen, phía dưới là quần vải đơn giản và dép lê.
Người ngoài nhìn vào hai người thật sự rất giống một đôi tình nhân xinh đẹp xứng đôi.

"Tôi đã ký hợp đồng với một phòng làm việc của một minh tinh mở.Hiện tại phòng làm việc cũng có một ít người mới,người quản lý của tôi là anh Lưu.Anh ấy rất tốt còn cho tôi ứng nửa năm tiền lương." Giang Tư Hàn nghiêng đầu nhìn cô cười:
"Anh ấy muốn tôi chuyển phòng khác tốt hơn nhưng tôi không muốn chuyển. La Bối, nếu không có cô và bà La, tôi cũng không biết chính mình có thể tiếp tục kiên trì hay không."
"Anh nói gì vậy, chúng tôi cũng đâu có giúp được gì chứ."
La Bối vẫn luôn kìm chế không nhúng tay vào cuộc đời người khác cho nên cô tự nhận cũng không giúp được gì cho anh.Còn việc đưa cho anh chút đồ hay gọi anh lên ăn cơm thì cũng không gọi là giúp đỡ vì mỗi ngày anh cũng đổ rác, quét dọn rồi giúp đỡ nhiều việc vặt trong toà nhà này mà.Hay nói cách khác, bọn họ đang giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, không ai thiếu nợ ai cả.
Giang Tư Hàn lại lắc đầu:
"Cô không hiểu đâu,lúc đó tôi đã tưởng không kiên trì được nữa,tôi không còn tìm thấy ý nghĩa cho việc kiên trì này nhưng chỉ một bữa cơm,một hộp sủi cảo của bà La với tôi lại là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."
La Bối chưa bao giờ trải qua cuộc sống nghèo khó.Kể cả trong nhà còn thiếu nợ thì bà nội vẫn luôn chăm sóc chu đáo cho cô, ăn no ăn mặc ấm, cho nên những chuyện mà Giang Tư Hàn trải qua cô không thể cảm nhận được.
Nhưng mà ảnh đế tương lai có thể nói với cô như vậy,kể cả về sau bọn họ không còn qua lại nữa thì nhớ lại việc này cô cũng có cái để khoác lác nhỉ???
"Tôi cũng vẫn không từ bỏ âm nhạc mà chỉ đột nhiên nghĩ thông suốt, nếu con đường này không thực hiện được vậy thì tôi sẽ đổi một con đường khác vậy.Tuy tôi cảm thấy cũng sẽ không nổi tiếng được hoặc có khi rời khỏi giới giải trí rồi cũng chưa được đóng nhân vật nào......" Giang Tư Hàn chà xát rồi thổi hơi nóng vào hai tay:
"Vậy cũng không có gì vì dù sao tôi cũng đã cố gắng."
La Bối gật đầu cười, dựa theo phát triển của cốt truyện, sang năm Giang Tư Hàn sẽ nổi lên,tuy không phải đại bạo nhưng cũng sẽ có rất nhiều người biết đến và yêu thích anh.
Đang nói mộng tưởng và hiện thực, Giang Tư Hàn đột nhiên bước nhanh,cúi lưng,trong ánh mắt nghi hoặc của La Bối,anh quay đầu lại, trong tay cầm một tờ mười đồng, cười đến sáng lạn lộ rõ hàm răng trắng: "Tôi nhặt được tờ mười đồng."
Cuối cùng Giang Tư Hàn cầm tờ mười đồng đi mua hai tờ phiếu trúng thưởng.
Một tờ cho La Bối, một tờ tự mình giữ rồi lấy tiền xu cọ cọ.
Vận đỏ của hai người đã dùng hết nên lúc này tất nhiên cũng không trúng được gì.
Giang Tư Hàn lại rất vui vẻ đặt tờ phiếu vào trong ví tiền.Cũng không biết anh xuất phát từ tâm lý gì mà cũng giục La Bối làm như vậy.
La Bối hỏi: "Việc này có ý nghĩa gì?"
Giang Tư Hàn tỏ vẻ thâm trầm nói: "Có khi có thể phù hộ cô phát tài đấy."
La Bối:"....."

Nhấn Mở Bình Luận