Minh Vương Độc Phi
Trong phủ Chiến Vương, yên tĩnh âm u nặng nề như địa ngục, những chiếc đèn lồng đỏ treo ngoài cổng chẳng ăn nhập gì với không khí lạnh lẽo của phủ Chiến Vương, trong toàn bộ phủ Chiến Vương, chỉ có Thiên Vũ các là le lói ánh đèn.
“Chủ tử, Vô Tâm của Thiên Sát môn vừa mới rời khỏi Khóa Xuân các, có muốn…?”
Huyền Phong làm một động tác cắt cổ, bẩm báo với Nam Cung Thương.
“Sau ngày mai hãy tự đi lĩnh phạt.”
Nam Cung Thương lạnh lùng, trên người tỏa ra sát khí.
Mặc dù hắn đã có sự phòng bị từ trước, nhưng không ngờ đối phương sẽ mời Vô Tâm của Thiên Sát môn.
Người mời Vô Tâm là ai?
Đôi mắt Nam Cung Thương giống như vực sâu, Trong Thiên Vũ các, trong nháy mắt, không khí lạnh như băng.
“Vâng, chủ tử.”
Huyền Phong thật không ngờ, lại có người mời Vô Tâm của Thiên Sát môn đến ám sát Âu Dương Thiển Thiển, hắn không rõ đã có chuyện gì xảy ra ở trong phòng, nhưng giờ phút này nhìn Nam Cung Thương vẫn lạnh lùng như vậy, đột nhiên hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đi xuống.”
Nam Cung Thương vẫn lạnh lùng như băng, cau mày nói.
“Thuộc hạ cáo lui.”
Huyền Phong thấy vẻ mặt Nam Cung Thương lạnh như băng, trong nháy mắt hiểu rõ địa vị của Âu Dương Thiển Thiển ở trong lòng Nam Cung Thương.
Những năm gần đây, Nam Cung Thương luôn không thể hiện cảm xúc trên sắc mặt, cũng chưa bao giờ có dao động gì, giờ phút này vẻ mặt lại lạnh lùng, dường như Huyền Phong đang nhìn thấy Nam Cung Thương của năm năm trước.
Huyền Phong không biết là nên mừng hay nên lo.
“Ám Vũ.”
Sau khi Huyền Phong rời đi, Nam Cung Thương lạnh lùng gọi.
“Chủ tử.”
Ám Vũ trong bộ đồ đen che mặt xuất hiện trước mặt Nam Cung Thương, màu đen hòa cùng đêm tối, nhìn Ám Vũ, có thể hiểu được có một loại người trời sinh đã thích hợp với bóng đêm, Ám Vũ chính là người như thế.
“Ám Vũ, phái Ám Nhất đi bảo vệ Vương phi, nếu phát hiện bất cứ kẻ nào muốn gây bất lợi cho Vương phi thì gϊếŧ không cần hỏi.”
‘Ta đã nhẫn nhịn suốt năm năm, ta sẽ không nhẫn nhịn nữa.’
Nghĩ đến Vô Tâm, ánh mắt Nam Cung Thương trầm xuống.
“Vâng, chủ tử, có cần phái người đi giải quyết Vô Tâm không?”
Nhớ tới những lời Huyền Phong vừa bẩm báo, Ám Vũ hỏi.
“Không cần.”
Nam Cung Thương nghĩ.
Vô Tâm đã có thể bình yên rời khỏi Khóa Xuân các, chứng tỏ Âu Dương Thiển Thiển đã thu xếp xong rồi, không cần hắn nhúng tay vào nữa.
“Ám Vũ cáo lui.”
Ám Vũ nói xong, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, dường như chưa bao giờ xuất hiện.
Nam Cung Thương tiếp tục nhìn lên bầu trời tối đen.
Đêm đen thích hợp để gϊếŧ người, nhất định đêm nay phủ Chiến Vương sẽ không được yên ổn.
Những người mặc áo đen đến tìm hiểu tin tức cứ có vào mà chẳng có ra.
Trong khu vườn sau hoang vắng, trong ánh nến leo lét, Chu Thụy lạnh lùng nhìn hắc y nhân bị trói gô.
Năm năm qua, phủ Chiến Vương chưa bao giờ được yên bình, nếu không phải ngày mai là ngày đại hôn của Nam Cung Thương thì giờ này những kẻ này đều đã ở bãi tha ma cả rồi.
“Tiểu Vũ, đây là tên thứ mấy rồi?”
Chu Thụy buông chén trà, Tiểu Vũ ăn mặc như một thị vệ áp giải một tên hắc y nhân đi vào, Chu Thụy mở miệng hỏi.
“Quản gia, đã là tên thứ mười một rồi, xem ra trong kinh có không ít người ngồi không yên.”
Tiểu Vũ đang nói chuyện thì một tên hắc y nhân muốn giằng ra để trốn, bị Tiểu Vũ đập sống dao vào đầu, ngã lăn ra ngất.
Tiểu Vũ nói với hai thị vệ phía sau:
“Trói lại, trói chặt hơn một chút.”
Tiểu Vũ từng thuộc đội quân tiên phong của Nam Cung Thương, sau khi được Nam Cung Thương cứu mạng trên chiến trường, Tiểu Vũ luôn luôn đi theo Nam Cung Thương, tận đến năm năm trước, Nam Cung Thương bị thương, Tiểu Vũ dứt khoát bỏ chức vụ trong quân, tình nguyện trở thành một thị vệ trong phủ Chiến Vương, đã không còn lòng tin vào triều đình nữa.
“Đều trói lại, cho người canh chừng cẩn thận, nếu phát hiện kẻ nào đào thoát thì tùy tiện xử lý, nhưng đừng đổ máu.”
Chu Thụy dặn dò.
Thánh Thượng tứ hôn, sao ông lại không hiểu rõ ý đồ của Thánh Thượng, sau khi gặp Âu Dương Thiển Thiển, thấy nàng không giống như tin đồn, ông đã yên tâm hơn không ít.
Nàng lạnh nhạt như sen tuyết, người như vậy, Tần Cảnh Hạo không thể lợi dụng được.
“Vâng, quản gia, Tiểu Vũ cam đoan ngày mai nhất định Vương gia sẽ có một hôn lễ bình yên.”
Mấy năm nay, Tiểu Vũ đã quen với những kẻ lẻn vào phủ nên biết rõ cần phải xử lý thế nào.
Chu Thụy gật gật đầu, rời khỏi vườn sau.
Tối nay, tất cả mọi người trong Vương phủ đều khó có thể ngủ yên giấc.
= = = = = = = = đừng để ý đến ta= = = = = = =
Một tia sáng trắng vừa xẹt qua bầu trời.
Âu Dương Thiển Thiển đang mơ mơ màng màng thì bị Lục Nhụy đánh thức, ngủ gà ngủ gật, nàng hơi hé mắt, ánh đèn chói chang trong phòng khiến Âu Dương Thiển Thiển nhịn không được nhíu mày.
“Tiểu thư, nên rời giường thôi, ma ma đã sắp đến rồi, tiểu thư phải dậy để rửa mặt.”
Lục Nhụy nhìn Âu Dương Thiển Thiển vẫn còn ngái ngủ, nhẹ giọng nói.
Lục Nhụy đi theo Âu Dương Thiển Thiển đã năm năm, hiểu rất rõ về thói quen sinh hoạt của Âu Dương Thiển Thiển, mỗi đêm phải ngủ tầm ba canh giờ thì mới được.
Đêm qua bị Vô Tâm quấy rầy, Âu Dương Thiển Thiển ngủ đến giờ này vẫn chưa đủ hai canh giờ nên tất nhiên là tâm trạng không được tốt.
“Ừ, Sơ Tình đâu?”
Tuy không muốn nhưng Âu Dương Thiển Thiển vẫn chậm rãi rời khỏi ổ chăn ấm áp, dung nhan tuyệt sắc xuất hiện trước mặt Lục Nhụy khiến Lục Nhụy chấn động.
Sau khi về phủ, Âu Dương Thiển Thiển luôn luôn hoá trang xong mới lộ diện, hiện giờ nhìn thấy khuôn mặt thật của Âu Dương Thiển Thiển, Lục Nhụy vui vẻ nở nụ cười.
Sơ Tình vào phòng, nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển, cũng khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ.
‘Nếu Âu Dương Tuyết mà nhìn thấy dung nhan của tiểu thư, với cái tính ghen tị của nàng ta, chắc chắn là chuyện trong Tướng phủ sẽ càng phức tạp, còn nếu Âu Dương Hạo mà nhìn thấy tiểu thư thì có lẽ sẽ hối hận với quyết định lúc trước.’
“Tiểu thư, phải rửa mặt đã, sau đó cứ để thế này cho ma ma trang điểm sao?”
Sơ Tình đưa khăn cho Âu Dương Thiển Thiển, nhỏ giọng hỏi.
“Không, cứ làm như trước kia đi.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn dung nhan trong gương, nhớ tới thích khách đêm qua.
Tuy chỉ có mình Vô Tâm tiến vào Khóa Xuân các, nhưng nàng hiểu rõ, chắc chắn bên ngoài Khóa Xuân các sẽ không bình yên.
Sợ là nghi thức thành thân hôm nay sẽ không đơn giản.
“Vâng, tiểu thư.”
Lục Nhụy lập tức chuẩn bị phấn trang điểm.
Nàng không ngốc, tất nhiên là hiểu rõ ý của Âu Dương Thiển Thiển.
Ba chủ tớ vừa dùng phấn nền để che phủ dung nhan tuyệt sắc của Âu Dương Thiển Thiển xong, chỉ còn lại đôi mắt sáng như sao là vẫn như cũ.
“Sơ Tình, bảo Vấn Cầm tra rõ xem đêm qua những người nào trong Kinh đã phái người tới, tập hợp lại, sáng mai đưa đến phủ Chiến Vương.”
Ánh mắt Âu Dương Thiển Thiển lạnh như băng, dặn dò Sơ Tình.
“Vâng, tiểu thư.”
Sơ Tình nói xong, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Sắp bình minh, Vấn Cầm cũng phải rời khỏi Khóa Xuân các, để tránh bị người ta phát hiện.
Sơ Tình vừa ra ngoài thì một giọng nói the thé ẩn chứa tia vui sướng khi người gặp họa phá tan sự yên tĩnh của Khóa Xuân các, khiến Âu Dương Thiển Thiển vừa mới tỉnh ngủ không lâu nhíu mày.
“Thiển Thiển, hôm nay thức dậy cũng thật sớm, Chiến Vương thật là có phúc, có thể lấy được Thiển Thiển.”
Lí Ngọc Cầm vào phòng, nhìn Âu Dương Thiển Thiển vừa mới tỉnh giấc, khí chất lạnh nhạt lười nhác, đôi mắt trong veo như nước khiến Lí Ngọc Cầm nhịn không được nhíu mày.
‘Mới về kinh chưa đến một tháng mà khí sắc của Âu Dương Thiển Thiển đã tốt lên không ít, nếu tiếp tục ở trong Tướng phủ thêm vài tháng thì sợ là danh hiệu mỹ nhân đệ nhất Kinh thành sẽ phải đổi chủ.’
“Thiển Thiển xin thỉnh an phụ thân, xin thỉnh an phu nhân.”
Âu Dương Thiển Thiển không ngờ Lí Ngọc Cầm và Âu Dương Hạo lại đột nhiên xông vào, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, nàng đứng lên ân cần chào hỏi.
Nghĩ thầm.
‘Vừa mới sáng sớm mà Âu Dương Hạo đã đến thì sợ là không có ý tốt.’