Chương 4

Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Thiên Minh bí quyết, bí mật lớn nhất của Vệ gia, cũng là bàn tay vàng lớn nhất để Vệ Tử An trong tương lai có thể có thành tựu mà người khác không thể đạt được.

Ngàn năm trước, Vệ gia còn là thế gia tu chân hùng mạnh nhất, cũng là thế gia duy nhất trong ngàn vạn năm qua, có tu sĩ thành công phi thăng. Vệ gia khi đó, nhất thời liền nổi bật đến không có đối thủ, mà Thiên Minh bí quyết, chính là pháp môn tu luyện đứng đầu cuả Vệ gia.

Nhưng thịnh cực tất suy, hoài bích có tội, Vệ gia cũng không thể ngăn cản được tính kế và mơ ước từ bốn phương tám hướng, trong một lần xung đột suýt nữa dẫn đến diệt môn, hậu nhân thưa thớt sống trằn trọc lênh đênh không lâu liền mang theo Thiên Minh bí quyết, hoàn toàn bặt vô âm tín, hoàn toàn biến mất trong mắt thế nhân.

Nhiều năm qua đi như vậy, Vệ gia năm đó cùng với Thiên Minh bí quyết, đã sớm trở thành một truyền thuyết được lưu truyền, lại càng không ai có thể đem thế gia võ tu đã nhiều thế hệ này, cùng thế gia tu tiên trong truyền thuyết kia liên hệ với nhau.

- - trừ bỏ Phó An Diệp. (Ly: Thề chứ mạch não công cũng méo phải bình thường)

Sắc trời đã có chút tối tăm, tia sáng cuối cùng cũng dần tiêu tán, trong sơn động chỉ có ánh sáng mỏng manh từ tỏa ra từ đống lửa.

Nghiêng đầu nhìn chằm chằm đống lửa bất cứ lúc nào cũng có thể tắt ngóm trong chốc lát, Vệ Thành Trạch đứng dậy, đi đến bên đống lửa, nhặt một cành cây gạt đống lửa, ngọn lửa nhảy lên một chút, cũng vượng thêm một chút, nhưng chuyện này hiển nhiên không làm cho Vệ Thành Trạch vừa lòng. Cau mày suy tư chốc lát, Vệ Thành Trạch dùng ý thức hỏi: "Làm sao mới có thể làm cho lửa cháy vượng lên?"

"Ai? Kí chủ ngài đang nói với tui đúng không?" Hệ thống lại vừa được chủ động hỏi thụ sủng nhược kinh, nếu nó có khả năng thực thể hoá, phía sau chắc chắn có một cái đuôi vẫy điên cuống, "Loại chuyện này cứ giao cho tui làm là được! Kí chủ ngài không cần lo lắng nha!"

"Ngươi chỉ cần nói cho ta biết phải làm thế nào là được." Nhưng Vệ Thành Trạch vẫn trước sau như một đáp lại bằng giọng điệu lãnh đạm. 5438 cảm thấy, cho dù nó không có tim, cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.

"Nga......" 蔫蔫 mà lên tiếng, hệ thống hữu khí vô lực mà đem nhưng thứ cần chú ý khi nhóm lửa nhất nhất nói ra, "Nhóm lửa là quan trọng nhất là ba điểm, là không khí, nhiệt độ cùng nhiên liệu, muốn làm cho lửa lớn, nhất định phải bảo đảm có điều kiện thông gió tốt, bên dưới đống lửa này củi chất rất kín, ngài có thể......"

Dựa theo lời của hệ thống, điều chỉnh phía dưới đống lửa, lại nhặt chút đá vây quanh đống lửa, ngọn lửa còn đang hấp hối rốt cục cũng cháy lên, nhảy ra khỏi đống lửa.

Đem cành cây cầm trong tay ném qua một bên, Vệ Thành Trạch nhìn đống lửa trước mặt, bên môi bỗng nổi lên một mạt ý cười, lau đi lớp mồ hôi mỏng trêи trán, trong ý thức nhẹ giọng nói: "Cám ơn."

"Ai......?" Thật không ngờ Vệ Thành Trạch lại đột nhiên nói lời cảm tạ, 5438 sửng sốt một chút, thanh âm đầy vẻ bối rối, "Không không không không cần! Đây là việc tui phải làm nha! Không có gì cả nha! Ân! Không có gì đáng nói cả nha!"

"Ân, " Vệ Thành Trạch khẽ cười một tiếng, "Cám ơn."

5438: ( ω)

5438 đột nhiên cảm thấy, kỳ thật kí chủ lãnh đạm một chút, cũng không có gì không tốt.

Bầu trời đã muốn hoàn toàn tối hẳn, ánh trăng nhạt nhoà từ trong không gian rơi xuống, bản hòa âm của côn trùng dưới ánh trăng vang lên, làm cho bóng đêm tăng thêm vài phần yên tĩnh.

Vệ Thành Trạch quay đầu đi, nhìn Vệ Tử An đang ngồi ở một phía khác của sơn động, hắn sau khi ăn trái cây, liền nằm xuống ngủ, lồng ngực theo hô hấp của hắn mà hơi phập phồng, trương ra khuôn mặt còn chưa rút hết nét trẻ con, được ánh lửa chiếu vào, hiện ra vài phần đáng yêu. Rốt cục thì cơ thể cũng bị thương nặng, cặp môi nhạt màu không có lấy một tia huyết sắc, làm người ta không khỏi mà sinh lòng thương tiếc.

Ánh mắt dừng lại chốc lát trêи môi Vệ Tử An, liền đi xuống phía dưới dừng trêи người hắn. Trêи người Vệ Tử An là áo khoác của Vệ Thành Trạch, vóc dáng Vệ Thành Trạch cao hơn hắn rất nhiều, bộ quần áo này mặc trêи người hắn liền có vẻ chẳng ra cái gì cả, vạt áo rộng, còn có thể nhìn đến từng mảng da thịt trắng nõn. Đưa tay đẩy một cái liền đẩy ra vạt áo lỏng lẻo ngăn ở trước. Thân hình đối phương tất cả đều không hề giữ lại mà bại lộ trước mắt Vệ Thành Trạch.

Đầu ngón tay khẽ lướt qua vết thương lúc trước vì động tác của Vệ Tử An mà vỡ ra, Vệ Thành Trạch khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt Vệ Tử An, từ trong lòng lấy ra một cái bình thuốc nhỏ màu lam có khắc hoa, xử lý miệng vết thương của Vệ Tử An.

Đây là thứ mà Vệ Thành Trạch đòi Phó An Diệp, giống hệt bình dược trong bố bao của Vệ Tử An-- đây cũng chẳng phải chuyện kỳ quái gì, bình trân bảo trị thương của Vệ Tử An, vốn cũng là từ tay Phó An Diệp mà ra.

Đương nhiên, y cũng không phải người năm đó lưu lại bình dược kia, ngay cả chính Phó An Diệp cũng không có lòng dạ này, đi để ý tới an nguy của một tên Vệ gia không có chút tác dụng gì. Ngày đó cứu Vệ Tử An một mạng, là tâm phúc của Phó An Diệp, cũng là người tương lai sẽ gia nhập hậu cung của Vệ Tử An "Yêu nữ" Mộc Cận. Vì tìm kiếm Thiên Minh bí quyết mà đến Vệ gia, ngẫu nhiên tìm được sơn động này, nhất thời hứng khởi mà cứu Vệ Tử An một mạng, để lại bình dược sau đó rời đi, sau này khi hai người gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau, Mộc Cận thậm chí vì Vệ Tử An mà phản bội Phó An Diệp, cuối cùng làm hại Phó An Diệp chết-- đương nhiên, đây đều là phải thật lâu sau...... Không, phải nói, sẽ không có chuyện này xảy ra.

Động tác ôn nhu mà giúp Vệ Tử An khép vạt áo lại, khoé môi Vệ Thành Trạch hơi giương lên, sau hôm nay, người mà ngày đó đem bình dược lưu lại cho Vệ Tử An, chính là hắn.

Hạ mắt nhìn chằm chằm Vệ Tử An chốc lát, Vệ Thành Trạch nghĩ, lại đem ngọc bội trong ngực lấy ra, để vào trong tay Vệ Tử An. Làm xong này hết thảy, Vệ Thành Trạch mới trở lại vị trí ban đầu, dựa vào vách núi nặng nề ngủ.

- ---------------

Lúc Vệ Tử An tỉnh lại, thân ảnh Vệ Thành Trạch trong sơn động đã biến mất, đống lửa trong sơn động cũng đã sắp tắt, quần áo vốn treo trêи đống lửa cũng đã khô, đang mền mại mà đắp trêи người hắn. Lá cây đựng hoa quả bên người đã muốn thay, còn mang theo vài giọt sương sớm mới mẻ. Cầm quần áo ngồi xuống, Vệ Tử An không khỏi mà có chút sững sờ.

Miệng vết thương trêи người đã được thượng dược một lần nữa, có nơi thậm chí đã bắt đầu vảy kết, trừ nội thương còn phải chậm rãi điều trị, thân thể Vệ Tử An đã không còn gì quá đáng ngại. Hai cái bình dược giống nhau song song đặt một bên, biểu hiện rằng chúng nó đã hoàn thành đầy đủ số mệnh.

Ngọc bội trong lòng bàn tay trong sáng oánh nhuận, chỉ cần nhìn thấy, tâm tình dường như đều tĩnh lặng xuống. Đem ngọc bội nắm ở lòng bàn tay, cảm thụ cảm xúc ôn nhuận truyền theo lòng bàn tay, trêи mặt Vệ Tử An không tự chủ được nổi lên một chút tươi cười.

Ở đây, còn có ai có thể làm cái chuyện như vậy chứ?

Trái tim truyền cảm giác ấm áp, Vệ Tử An cúi đầu nhìn áo khoác không thuộc về mình trêи người, không biết tại sao liền cảm thấy được trêи mặt một trận nóng lên. Hắn do dự trong chốc lát, cầm ngọc bội trong tay để một bên, đem áo khoác trêи người cởi ra, chuẩn bị thay quần áo của chính mình, nhưng khi hắn vừa cầm lấy lý y, còn chưa kịp mặc vào, tảng đá lấp kín cửa động đã bị dời đi, ánh sáng bên ngoài chen lấn nhau mà bổ nhào vào, đem quang cảnh trong sơn động chiếu sáng, chiếu lên bộ dạng người ở bên trong không sót một cái gì. . ngôn tình ngược

Người kia trong tay cầm theo một con thỏ hoang đứng ở trước cửa động, vì nghịch sáng nên thấy không rõ biểu tình, nhưng ánh sáng đi theo động tác của hắn, cũng có thể nhìn ra dáng vẻ cứng ngắc của hắn.

Vệ Tử An bỗng nhiên có xúc động muốn đem chính mình vùi đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ai nha, trùng hợp và vân vân, các ngươi tin sao ~

Cám ơn ngô đồng thật sâu đích lôi, sao sao đát ~

Ly: Ta úi edit lời nói của tác giả nữa đâu @[email protected]

Nhấn Mở Bình Luận