Chương 5

Mùa Xuân Của Chó Độc Thân

Máy điều hòa đã được bán cho Thu Xích Tây với mức giá rất thấp, nếu không đem đi bán sắt vụn cũng vậy, thà để cho cô còn có tình cảm. Thu Xích Tây không đụng tới cái điều hòa cũ đó ngay, cô cho mẹ ăn uống nghỉ ngơi xong, đem sách trong phòng ra ngồi ở sân thượng đọc sách.

…tự nhiên lại đọc không vô

Trước khi sống lại, Thu Xích Tây trong hoàn cảnh khốn khó đã nỗ lực, chăm chỉ tồn tại, liều mạng học hành, cuối cùng cũng có chút tên tuổi. Đáng tiếc là đột ngột mất sớm, mọi thứ quay về lại từ đầu.

Chương Minh Hủy lúc ngủ không thích có đèn, Thu Xích Tây không thể để đèn trong phòng làm bài tập. Nhìn xuống tầng dưới, xung quanh cũng không hoàn toàn tối đen. Có nơi đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, có loại âm thanh tản ra từ bốn phía.

—- đó là quán ăn khuya trong “làng thành phố”

Đem sách để lên bàn nhỏ, Thu Xích Tây đứng dậy, ánh mắt tối tăm.

Mới vừa phân khoa, tất cả học sinh đều hào hứng, trong lớp có thêm không ít gương mặt mới, mọi người bận rộn kết bạn với nhau. Thư Ca cũng không ngoại lệ. Cô ấy luôn là người có giao tiếp tốt, xinh đẹp, tính cách rộng rãi, ai cũng vui vẻ làm bạn với cô ấy.

…ngoại trừ bạn học cùng bàn.

Giáo viên vật lý vẽ sơ đồ phân tích lực lên bảng, Thư Ca dựa lưng vào ghế, dùng khóe mắt nhìn Thu Xích Tây bên cạnh. Thư Ca thấy mấy hôm nay cô bạn cùng bàn có vấn đề gì đó, tuy lúc trước Thu Xích Tây cũng không mở miệng, người cũng trầm lặng, Thư Ca cũng không để mắt đến cô. Một người bình thường học ở một ngôi trường quý tộc của bọn họ ít nhiều gì cũng chịu áp lực, huống chi thực tế là Thu Xích Tây… trầm lặng, âm thầm cũng là bình thường. Nhưng bây giờ Thu Xích Tây thỉnh thoảng quét mắt qua lại làm Thư Ca cảm thấy áp lực, lạnh lẽo bao trùm, da đầu cũng căng thẳng.

“Trên bảng có hai đề bài tập, ai làm xong trước có thể tan học” giáo viên vật lý sử dụng máy chiếu hai hình lên. Sau khi ngồi xuống, tính uống miếng nước nghỉ ngơi.

Thu Xích Tây ở tốt nghiệp đại học nổi tiếng, tuần này đã làm xong những đề bài này trước đó, gần như không cần suy nghĩ mà viết đáp án thẳng lên vở. Cô lấy hộp cơm trong ngăn kéo, tay kia cầm vở đi thẳng lên bục giảng.

“….” Giáo viên vật lý cúi đầu nhìn thoáng qua bài giải hoàn chỉnh kia, lại ngẩng đầu nhìn đề bài mình mới vừa chiếu lên, tay còn cầm bình nước giữ nhiệt, cuối cùng nở nụ cười “hiền lành”: “Em có thể tan học”

Thu Xích Tây lập tức bước ra khỏi lớp đi tới nhà ăn.

Chờ tới khi chuông tan học vang lên đã là nửa tiếng sau, học sinh ban A lục tục kéo nhau ra ngoài.

“Tiểu Ca”, Ninh Cảnh Trần mang cặp sách từ ngoài bước vào, gương mặt đẹp đẽ mang theo ý cười, ánh mắt nhìn tới chỗ ngồi trống không bên cạnh Thư Ca mà nụ cười từ từ ngưng lại. Thư Ca với 3 bạn cùng lớp vẫy tay nhau, kéo Ninh Cảnh Trần ra ngoài “Ban của cậu tan học sớm vậy, cuối tuần cùng nhau đi leo núi không?”

“Cảnh Trần?” Thư Ca phát hiện anh hơi thất thần, nhíu mày gọi.

Ninh Cảnh Trần khôi phục lại vẻ ngoài bình tĩnh ôn hòa, lắc đầu “Không được, cuối tuần tớ có việc”

Hai người đi ra một đoạn, lại bắt đầu chủ đề khác, Ninh Cảnh Trần như lơ đãng hỏi “Bạn cùng bạn của cậu hôm nay đâu rồi, cô ấy nghỉ học à?”

“Thu Xích Tây?” Thư Ca nhướn mày, “Giáo viên cho 2 đề bài tập, cô ấy làm xong nên về trước”

Ninh Cảnh Trần liếm môi, hơi cúi đầu che dấu độ cong bên khóe miệng, thì thầm nói “Cô ấy giỏi quá”

Thư Ca nhún vai, “Thành tích rất tốt”

Trong lời nói có sự bất mãn nhỏ với Thu Xích Tây.

Những ngón tay trắng nõn của Ninh Cảnh Trần kéo dây đeo cặp “Cô ấy rất tốt, lần trước rất kiên nhẫn giảng bài cho tôi”

Khi nhắc chuyện này, Thư Ca hỏi một câu nghi vấn lâu nay “Gần đây giáo viên của các cậu kiểm tra rất nghiêm à, hay là tớ nói với chú một tiếng?”

“Không, tôi chỉ muốn điểm văn hóa tốt hơn thôi”, Ninh Cảnh Trần không muốn nói việc này với Thư Ca, bước chân anh nhanh hơn.

“Sao cậu không hỏi bài gia sư của cậu…” Thư Ca thấy người càng đi xa, không hỏi nữa.

Hôm nay tan học, Thu Xích Tây đi tìm chủ cửa hàng tiện lợi dưới lầu bộ dụng cụ.

“Con không ăn cơm à?”, Chương Minh Hủy đang cúi đầu ăn cơm chợt mở miệng hỏi

Thu Xích Tây đứng ở cửa quay lại “Con sẽ ăn sau, mẹ ăn xong thì đi bộ vài vòng đi”

Khi tinh thần mẹ cô khá hơn, bà sẽ nhớ mình vẫn còn một cô con gái. Đôi khi sẽ quan tâm hỏi han, nhưng thường thì bà như một người chết biết cử động hơn. Suy thận không giết chết người phụ nữ này, việc chồng bà bỏ nhà rời đi mới là cọng rơm đè cho bà trở nên suy sụp thế này.

Xem xét cái điều hòa, Thu Xích Tây muốn thử sửa nó, ít nhất cũng có thể làm nó hoạt động bộ phận làm lạnh. Trước kia dĩ nhiên Thu Xích Tây không sửa nó, có điều hiện tại linh hồn Thu Xích Tây cũng đã 30 tuổi, cũng từng làm nghề hàn sửa chữa một thời gian, sửa điều hòa cũng không khó. Mở cái vỏ ngoài ra, Thu Xích Tây kiểm tra mạch điện, ghi nhớ mấy chỗ cần thay thế linh kiện, định cuối tuần sẽ đi cửa hàng mua.

……

“Con sẽ về lúc 1h khuya, cơm con đã hâm nóng, mẹ để lát nữa rồi tự ăn nhé” Thu Xích Tây giải quyết mọi việc trong nhà xong, cầm cái điều khiển của điều hòa đã sửa đặt trong tay Chương Minh Hủy, đi đến quán ăn đêm.

Lúc học cấp 3 cô làm thêm ở đây vào cuối tuần, tiền lương không nhiều nhưng đủ để mẹ con cô chi tiêu hàng ngày, chỉ là tối xong việc rất muộn, gần tới rạng sáng. Còn chưa tới gần quán, bốn phía đã tràn ngập mùi thơm, tiếng ồn ào.

“Tiểu Thu, nhớ thu tiền mấy bàn bên kia” bà chủ quán đang bận rộn ở quầy đồ nướng, quay đầu dặn Thu Xích Tây

“Dạ biết”

Thu Xích Tây có trí nhớ tốt, làm việc chăm chỉ, nhanh nhẹn hơn những người làm bán thời gian khác, nên cô làm được lâu ở đây. Ở đây mấy quầy hàng không lộn xộn, mua bán cũng rất tốt, thường xuyên có sinh viên nghe tiếng đến ăn, rất nhiều bàn.

“Ờ ờ, được được” ông chủ đang nghe điện thoại, hướng về Thu Xích Tây ngoắc ngoắc ‘Tiểu Thu, chút nữa cháu đi giao hàng giúp chú”

Quán ăn này không thường giao hàng, có lẽ đây là khách quen của chủ quán. Nghe địa chỉ ông chủ nói xong, Thu Xích Tây nhíu mày.

“Bắt Tiểu Thu đi? Ông tự đi giao đi” bà chủ trở que nướng, ngẩng đầu không đồng ý

“Ai dà, đi xe điện của chú kìa, nhanh lắm, chỉ chừng ba mươi phút thôi, không có chuyện gì đâu”. Ông chủ cũng bất đắc dĩ, bên này ông còn 1 đống đồ ăn cần chiên xào, không thể rời đi được “Bên khu biệt thự kế bên kia thôi, đám tổ tông nhỏ không chịu chờ lâu”

“Dạ biết” Thu Xích Tây đi lấy hộp, đợi ông chủ đóng gói đồ ăn.

Nhấn Mở Bình Luận