Mục Châu
Kiến Minh khoanh tay nằm trên bàn, giương mắt nhìn Ngân Hà: “Chị ấy có rất nhiều bí mật, thứ mà cô muốn biết, chưa chắc chị ấy đã cho cô biết.”
Ngân Hà không trả lời Kiến Minh nữa, cô chỉ nhìn ra hướng cửa của Linh Quang, hướng cửa này lại vừa vặn đối diện với hướng ngôi nhà cô đang ở, hướng Bắc.
Trong lúc đó, Thanh Phong và Đông Quân đang nhăn mày nhìn bảng nhiệm vụ, bởi vì có quá nhiều nhiệm vụ phù hợp với bọn họ. harry potter fanfic
Phàm là những người tu luyện chức nghiệp công kích đều đã từng một lần tham gia nhiệm vụ tại Sở Đấu Gía. Từ những nhiệm vụ đơn giản đến những nhiệm vụ khó khăn nhất, từ những vật phẩm phổ thông đến những kiện hàng hiếm có nhất, không có nhiệm vụ không thể tiếp, chỉ có người không dám tiếp.
“Anh Quân, nhiều thế này chúng ta chọn cái gì đây?” Thanh Phong nhìn danh sách dài như bùa chú, trên đó ghi đầy nhiệm vụ cấp 10 và 11, mắt xoay thành hình nhanh muỗi.
Đông Quân không phải lần đầu tiên đến tiếp nhiệm vụ ở Sở Đấu Gía, thật tế mà nói thì anh đã đến nơi này trên dưới 10 lần, mỗi lần đều chọn đại một cái nhiệm vụ nào đó rồi đi làm.
“Chọn đại đi, dù sao Mộc Dao cũng không yêu cầu phải chọn cái nào.” Đông Quân chỉ chỉ vào tờ danh sách.
Thanh Phong rất nghe lời nhắm mắt chọn bừa 5 cái, bản danh sách dài ngút ngát bỗng chốc thu nhỏ lại vừa bằng một tờ giấy trắng. Đông Quân vừa cầm lấy xem thử thì loa vang lên thông báo.
“Nhiệm vụ thứ nhất trên bảng thông cáo đã có người tiếp. Xin mời đoàn đội đã tiếp nhiệm vụ đến cổng thông tin gặp chủ nhiệm vụ.”
Cả Thanh Phong lẫn Đông Quân đều có dự cảm không lành, không lý nào lại trùng hợp đến mức chọn bậy cũng chọn trúng nhiệm vụ khó nhất đâu nhỉ?
Mộc Dao đang ở nhà trồng cây bỗng hắt xì một cái. Ai nhắc mình?
“Làm sao vậy?” Minh Phương vừa bước vào căn nhà số 17 thì đã thấy Mộc Dao hắt xì liên tục.
“Đến đây làm gì?” Mộc Dao không nhìn Minh Phương, chỉ đang cố gắng cắm cái cây quýt xuống.
Minh Phương nhìn quanh, khắp sân đều là thùng to thùng nhỏ, có cả ghế và sofa bày đầy đất. Thầm hỏi con bé này làm gì mà mua nhiều thứ như vậy?
“Trang hoàng cho ra dáng nhà cửa một chút thôi, anh không phải bận rộn lắm sao, chuyện hôm qua đã điều tra xong rồi hả?”
Minh Phương phủi phủi tay, kiếm cái ghế kéo ra tự mình ngồi xuống, không thể trông chờ vào Mộc Dao tự mời mình ngồi được.
“Đến hỏi em vài câu.” Ngừng một chút. “Hôm qua anh có bảo Thiên Di đi thăm dò chỗ không gian bị mở ra mà em nói, nhưng cô ấy chỉ tìm được 3 chỗ, còn lại phải nhờ em.”
“Kêu bà ấy tự mà tìm.” Mộc Dao cắm tiếp cây quýt thứ hai.
“Đừng nhỏ mọn thế chứ, dù gì cũng là chị của em mà.” Minh Phương cười tao nhã.
“Hừ.” Mộc Dao nhếch mép: “Anh chị em tôi có nhiều lắm, nhiều nên cũng không trọng.”
Minh Phương còn định nói thêm gì nữa thì bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, hóa ra là Ngân Hà sau khi đi một vòng về thì thay Thảo Nguyên đem đồ đến cho Mộc Dao. Nhìn thấy Minh Phương đang ung dung tao nhã ngồi như một quý công tử, Ngân Hà cũng chỉ gật đầu một cái rồi mang đồ vào.
Mộc Dao cắm cây quýt cuối cùng xuống sân, quay sang nói với Minh Phương: “Về đi, khi nào tìm được sẽ có người báo cho.”
Rồi ung dung bước vào nhà.
Minh Phương biết rõ tính tình của Mộc Dao, cũng không nói nhiều nữa mà chỉ lắc đầu xoay người đi.
Con người dù sống lâu bao nhiêu năm, vẫn không thể hoàn toàn trưởng thành.
“Đảm bảo cái tên đấy lại bảo tôi không trưởng thành nữa cho coi.” Mộc Dao lầm bầm, đổi lại là cái nhìn kì lạ của Ngân Hà.
“Thiên Di là ai?” Ngân Hà buột miệng.
Mộc Dao ngồi dựa trên bậc thang, nhìn Ngân Hà đang cặm cụi khui đồ đạc, đôi mắt chợt trong tĩnh lại.
“Cô có biết người đang nắm quyền hiện tại ở Thung Lũng Gãy là ai sao?”
Ngân Hà không trả lời.
Mộc Dao xoắn xoắn đuôi tóc của mình, cười nói: “Người Họ Lê, tên Lê Thiên Di, chính là con gái của người đứng đầu hiện tại ở Thung Lũng Gãy. Cô ta là một trận pháp sư cấp 14, người rất xinh đẹp, lại háo thắng, nhưng tính tình thì không được đẹp cho lắm. Cô ấy là em họ xa của Minh Phương.”
“Cô không thích cô ấy?” Ngân Hà thắc mắc.
Lần này Mộc Dao không trả lời, đôi con ngươi rủ xuống, hàng mi dày đè bóng lên đôi mắt đen sáng rực. Cô thả lọn tóc đang nắm trong tay ra, đứng dậy cầm lấy một trái quýt.
“Trái cây đẹp có thể chưng, trái cây ngon có thể ăn. Trái cây vừa ngon vừa đẹp, chỉ có thể chết.”
Rồi cô bóp náp quả quýt trong tay: “Người cũng vậy.”