Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
Chu Tử vừa ra tới cửa, đến hỏi Triệu Hùng: “Ngươi chắc chắn đã đưa thư đến tay vợ của Chương lão Tam?” Triệu Hùng rất chắc chắn nói: “Ta đã mua được Lâm ma ma ở hậu viên, thấy bà ấy tận tay giao cho tâm phúc của vợ Chương lão Tam là Mã ma ma.”
Lúc này Chu Tử mới yên tâm, cúi đầu yên lặng tính toán lộ trình của vợ Chương lão Tam. Cuối cùng cảm thấy, với lòng đố kỵ của nữ nhân, hẳn là vợ của Chương lão Tam sẽ cố gắng trở về Độc huyện trong hôm nay.
Chu lão thái không chờ được Chu lão đầu đến, cũng không gọi được Chu Nhị Lang. Chỉ có thể tự mình sắp xếp. Bà tìm một cái cớ sai Tiểu Tứ nhi và Lý ma ma ra ngoài.
Dặn dò Chu Tứ Mỹ ở nhà thu dọn hành lý, còn mình ra ngoài thuê xe.
Chu Lão Thái thuê được ba chiếc xe tốt về nhà, vừa gõ cửa đã cảm thấy có gì đó không đúng, vừa muốn chạy trốn, cửa chính liềm “ầm” một tiếng mở ra. Chỉ thấy hai ma ma to khỏe mỗi người một bên xốc cánh tay mình kéo vào trong. “Ầm” một tiếng cửa đóng lại.
Chu lão thái bị hai ma ma ném xuống đất như một cái túi rách, bà kêu lên một tiếng, đang muốn nhảy dựng lên chửi mắng, liếc mắt liền nhìn thấy vợ của Chương lão Tam nghênh ngang ngồi ở hành lang, hai bên đứng mười mấy ma ma to khỏe tay cầm chày cán bột.
Nhìn lại thì thấy Tứ Mỹ bị một ma ma nắm tóc, té ngã trên mặt đất, mà trên lưng vẫn bị một ma ma khác dẫm lên.
Chu lão thái xưa nay, một là yêu tiền, hai chính là thương Chu Tứ Mỹ, nhìn thấy như vậy, quả thực lòng đau như dao cắt, lập tức bò dậy xông về phía Chu Tứ Mỹ.
Xách bà vào nhà là hai ma ma khỏe mạnh có võ, thấy thế liền ngáng chân, Chu lão thái lần nữa ngã như chó cạp bùn.
Thân thể Chu lão thái không thể cử động, miệng lại vẫn tự do, vì thế lớn tiếng chửi mắng. Bất quá, chưa mắng quá hai câu đã bị người dùng vải bó chân nhét vào miệng. Lần này động không thể động, mắng không thể mắng, đành phải trơ mắt nhìn Chu Tứ Mỹ, lệ rơi đầy mặt.
Vợ Chương lão Tam thấy hai mẹ con nàng im lặng, lúc này mới bắt đầu nói: “Cùng là người Chu gia thôn, có ai không biết tính ta nóng nảy, lại dám động thủ trên đầu thái tuế!”
Bà nhìn Chu Tứ Mỹ, cười lạnh một tiếng, dặn dò tâm phúc bên cạnh mình: “Mã Lục gia, đi gọi môi giới buôn người - Lưu ma ma đến.”
Chỉ thấy Mã Lục gia ghé sát vào tai vợ của Chương lão Tam nói gì đó, vợ Chương lão Tam lập tức sửa lại: “Thôi, gọi Ngải Tứ Hổ đi.”
Chu Tứ Mỹ vốn mềm oặt ngồi dưới đất, nghe vợ của Chương lão Tam nói muốn gọi Ngải Tứ Hổ đến, sợt tới mức hét ầm lên: “Ta không đi ----- ta không muốn -----a------!”
Môi giới buôn người Lưu ma ma còn miễn cưỡng chấp nhận được. Ngải Tứ Hổ là chuyên đi tuyển kỹ nữ đó!
Vợ của Chương lão Tam đang hận không thể nuốt nàng xuống, thấy nàng ồn ào như vậy, liền mở miệng mắng: “Các ngươi là lũ ngốc sao?”
Lập tức hai ma ma xông lên trói Chu Tứ Mỹ lại, miệng cũng bị bịt kín.
Ngải Tứ Hổ vừa qua tới, vợ Chương lão Tam liền ngông nghênh mà nói: “Tiểu thiếp này của Lão gia nhà ta rất không nghe lời, ngươi dẫn nàng gả đi đi”.
Ngải Tứ Hổ vội cười nói: “Việc này…..”
Vợ của Chương lão Tam “Xì” một tiếng khinh miệt, nói: “Trời sập xuống có ta gánh, bảo ngươi gả đi thì phải gả, bạc thì cứ tùy ý, cứ đi là được.
Bà nhấn mạnh chữ “Gả”.
Ngải Tứ Hổ là lão già xảo quyệt, đương nhiên liền ngầm hiểu được, cười híp mắt gật đầu.
Ở đây không đề cập tới việc vợ Chương lão Tam phái người theo giám sát.
Mấy ma ma từ trên lầu chạy xuống, trên tay ôm bạc, nữ trang, giấy tờ: “Thái thái (LPH: cách gọi người trên, có nghĩa là bà chủ, bà lớn, hoặc chỉ vợ của các quan lớn, ở đây có nghĩa bà chủ), thì ra các nàng che giấu rất nhiều tiền của lão gia”.
Vợ của Chương lão Tam nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nói: “Tiếp tục lục soát.”
Đúng lúc này, Mã Lục gia lặng lẽ đi ra ngoài rất nhanh liền vào tới, ghé vào tai vợ Chương lão Tam nói: “Mới vừa nhận được tin, còn một người ở dinh thự trên núi bên kia.”
Vợ của Chương lão Tam giật mình, đứng lên: “Thật sao?”
“Thật, trong thành đã sớm truyền ra! “Mã Lục gia lại châm thêm lửa, “Nghe nói là một kẻ rất xinh đẹp lẳng lơ!”
Vợ Chương lão Tam vung tay lên: “Lý gia, Hồ gia, Hàn gia, Tống gia, các ngươi ở lại thu dọn, chở hết đồ đạc đi, niêm phong nơi này, ném lão tú bà vào phòng trống! Những người khác theo ta!”
Cùng lúc vợ của Chương lão Tam dẫn một đám người hùng hổ chạy thẳng đến tòa dinh thự trên núi của Chương lão Tam, Chương lão Tam cũng nhận được tin tức, liều mạng chạy đến, thật mong mình có thể nhanh hơn lão bà, cứu bảo bối Ôn Nương trong lòng một mạng.
Hắn biết rõ tính tình của lão bà nhà mình, có chút chuyện liền nổi lửa, từ khi còn trẻ đã vậy. Mấy năm trước chẳng qua hắn chỉ ngủ cùng một nha hoàn, đã bị bà ta đánh cho bể đầu, nha hoàn đó cũng bị bán đi! Hắn cho là vì nể mặt mũi Chương Kỳ và Chương Mai, đại nhân đại lượng, không so đo với bà ta.
Chương lão Tam gặp lão bà nhà mình ở trước cửa dinh thự trên núi.
Chương lão Tam thấy lão bà hung hăng có chuẩn bị mà đến, liền xoay người bỏ chạy ----- mặc dù Ôn Nương quan trọng, nhưng cái đầu của mình vẫn quan trọng hơn.
Vợ Chương lão Tam vung tay một cái, mấy ma ma liền xông lên kéo Chương lão Tam lại.
Một đám nữ nhân kèm hai bên ép Chương lão Tam xông vào nhà ----- cửa khép hờ, đẩy liền mở ra.
Nhìn trong nhà trống không, hai vợ chồng Chương lão Tam đều rất nghi ngờ.
Chương lão Tam cũng không vùng vẫy nữa, trực tiếp vọt tới chánh phòng tìm Ôn Nương, vợ của Chương lão Tam theo sát phía sau.
Vào chánh phòng, hai vợ chồng không nhìn thấy một bóng người.
Chương lão Tam giật mình, lập tức chạy vào phòng ngủ, phòng ngủ trống không, phòng ngủ thật trống thật rỗng, giống như chưa từng có người ở.
Nghĩ đến việc mình tốn nhiều bạc mua các loại châu báu về trang trí, chính xác là đưa bạc cho Ôn Nương, Chương lão Tam thật thương tâm, tan nát cõi lòng, --- mới chơi đùa vài ngày mà lại tốn nhiều bạc đến như vậy, vàng đủ dùng để đúc thành hình người luôn rồi.
Vợ của Chương lão Tam hiểu rất rõ chồng mình, nhìn hắn như thế này biết là tổn thất rất lớn, xông lên cắn răng nhéo lỗ tai Chương lão Tam: “ Bị lừa mất bao nhiêu bạc?”
Chương lão Tam nào dám nói ra. Chỉ nhắm mắt giả làm chó chết.
Vợ Chương lão Tam càng thêm tức giận, đoạt lấy chày cán bột từ trong tay một ma ma, nhắm ngay Chương lão Tam mà đánh xuống: “Cho ngươi nuôi vợ bé này! Cho ngươi phung phí tiền bạc này!”
Chương lão Tam từ trước đến nay sợ vợ, vùng vẫy lung tung liên tục xin tha: “ Thái thái, tha mạng đi, ta không dám nữa! Không dám nữa!
Chu lão thái bị các ma ma của Chương gia trói thành cái bánh trưng, nhốt vào trong phòng trống.
Đã qua hai ba ngày, bà bị đói sắp chết, cửa phòng đột nhiên mở ra, Chu Nhị Lang trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa.
Chu Nhị Lang vừa nhận được tin Lý ma ma báo.
Cái bà Lý ma ma này, không biết vì sao, cũng không báo tin sớm một chút.
Chu Nhị Lang không dám đem bà mẹ mạnh mẽ này về nhà, nên chỉ thuê xe, trực tiếp đưa Chu lão thái về Chu gia thôn.
Về đến nhà, xuống xe, uống xong một chén nước, lúc này Chu lão thái mới phát hiện trong nhà mình nhiều thêm một nữ nhân họ Dương --- là thiếp mới của Chu Lão đầu.
Dương thị này mới hơn ba mươi một chút, thân thể khỏe mạnh, khuôn mặt xinh đẹp, sau khi trượng phu chết, không nhịn được mà vụng trộm với hàng xóm, bị anh trai của chồng bắt gian tại trận liền trốn đi, được Chu lão đầu chứa chấp, ăn ở với nhau, cam chịu làm thiếp.
Sức lực của Chu lão thái mới hồi phục một chút, lại muốn tính sổ với Dương thị.
Nào biết, bộ dạng Dương thị đẹp, sức lực lại càng thêm dọa người, lập tức đẩy Chu lão thái ngã lên trên giường.
Chu lão đầu là người già thiên vị người trẻ, thương yêu Dương thị nên cũng không đến đỡ.
Chu lão thái đau xót, cũng không dám gây sự với Dương thị nữa, chỉ muốn Chu lão đầu đến nhà Ngải Tứ Hổ chuộc Tứ Mỹ về.
Mặc dù Chu lão đầu vô cùng keo kiệt, nhưng vì con gái ruột nên cũng nguyện ý đi cứu.
Chu lão thái đỏ mắt mong chờ hắn vào nhà lấy bạc.
Không ngờ, bạc chưa lấy đến, Chu lão đầu đã co rút lại.
Ngược lại, Dương thị chạy đến, một bạt tai liền đánh tới.