Chương 18: Thư tình (7)

[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi

Điều duy nhất Tô Điềm Điềm vẫn luôn nghĩ tới gần đây chính là phải làm sao mới có thể khiến Sơn Tùng tự nguyện giúp cô trở lại như cũ.

Cô có cảm giác chuyện khôi phục này hẳn là có liên quan mật thiết với việc hoàn thành phó bản.

Nhưng hiện tại Tô Điềm Điềm đương nhiên không ngốc tới mức chủ động nhắc tới việc này trước mặt anh. Lúc mới bị thu nhỏ thì còn có thể nói đùa mà nhắc tới được, bây giờ chủ động nhắc tới chuyện này sẽ khiến anh sinh lòng nghi ngờ, cuối cùng tạo thành tác dụng ngược. 

Nhưng nếu cô thể hiện mình không hề lăn tăn gì hết thì hình như cũng không đúng lắm. Dù sao thì đây cũng là tâm lý bình thường của người ta mà.

Xét cho cùng, muốn mở chuông thì phải tìm người cột chuông, cô phải nghĩ cách khiến chính bản thân Sơn Tùng mở miệng mới được.

Sau khi suy đi nghĩ lại, ảnh hậu Tô Điềm Điềm lên sàn. 

...

Sơn Tùng cúp máy, vẻ mặt âm trầm.

Anh đứng ở ban công cho bình tĩnh lại một lúc mới vào nhà. Sau khi nơm nớp đẩy cửa phòng ra thì nhanh chóng bắt gặp thân ảnh bé nhỏ kia. 

Thiếu nữ im lặng ngồi đó, mái tóc đen mềm xõa dài sau lưng, ráng chiều chiếu lên người cô một tầng sáng nhạt trông vô cùng xinh đẹp, Sơn Tùng vốn định gọi cô, nhưng bỗng im lặng.

Anh im lặng đứng ở cửa, tham lam ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp mà lại ngắn ngủi này, hận không thể khiến thời gian ngừng trôi.

Cô gái nhỏ ngồi trên bệ cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, dường như hoàn toàn không phát hiện động tĩnh xung quanh, chỉ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi chân đung đưa tới lui giữa không trung. 

Lần trước khi nhìn thấy Tô Điềm Điềm lộ ra bộ dạng không hề đề phòng trước mặt anh thế này hình như là lúc tiểu học.

Mấy năm nay, từ khi quan hệ của cả hai căng lên và nứt vỡ thì cô giống như một chú thỏ con vậy, ban đầu còn có thể miễn cưỡng ở gần, nhưng sau này chỉ cần anh nhích gần lại một chút là cô sẽ lập tức sợ tới mức chạy trốn.

Nhưng từ sau khi bị thu nhỏ thì Sơn Tùng phát hiện gần đây thái độ cô dành cho anh đã thay đổi. 

Dường như đã thỏa hiệp sau khi biết chắc rằng có muốn tránh cũng không được, cô bắt đầu không bài xích anh tiếp cận nữa, thậm chí còn im lặng chấp nhận loại tham lam muốn chiếm hữu trong lòng anh.

Điều khiến anh mừng rỡ mà kinh ngạc nhất chính là cô còn chủ động quan tâm đến anh, dè dặt cân nhắc đến tâm trạng của anh. Tất cả gần như đều là những chuyện bao năm nay anh không dám mơ đến.

Tất cả có vẻ đang phát triển theo chiều hướng khá tốt đẹp. 

Nhưng sau khi cảm giác vui sướng ban đầu qua đi, Sơn Tùng nhanh chóng phát hiện dường như mọi chuyện không hề đơn giản như mình vẫn nghĩ.

Chuyện gì nên tới rốt cuộc cũng phải tới.

Anh dần phát hiện ra Tô Điềm Điềm ngày càng lặng lẽ hơn. 

Mặc dù thoạt nhìn cô vẫn lạc quan vui vẻ như trước, vẫn sẽ mỉm cười với anh. Nhưng khi khuất mắt thì trong mắt cô lại dần xuất hiện những nét buồn rất lạ.

Ban đầu ở trường học thì cô luôn bất giác nhìn về phía chỗ ngồi của mình, trốn sau chồng sách vở im lặng nhìn những bạn học nói cười vui vẻ hoặc cắm cúi học bài xung quanh. Sau đó khi anh gọi thì cô lại lặng lẽ giấu giếm tâm trạng của mình, vờ như không sao hết.

Cô tự cho là đã che giấu rất tốt, Sơn Tùng mềm lòng, cuối cùng cũng không vạch trần. 

Chờ thêm chút nữa.

Chờ thêm chút nữa thôi...

Anh luôn lừa gạt bản thân như thế, mọi chuyện cứ như một con ngựa hoang thoát cương, càng ngày càng thoát khỏi tầm khống chế. 

Cũng như cô đang ngồi bên khung cửa lúc này vậy, trong mắt phản chiếu cánh cửa nhà quen thuộc, lại lặng lẽ như đang quan sát thế giới ấy.

Đôi mắt đã từng rực rỡ sáng ngời kia đã tối dần đi, tựa như một người đang độ xế chiều, dần dần nhìn cái chết đến gần.

Anh bất giác siết chặt nắm cửa, nhớ tới cuộc điện thoại ban nãy cùng với cảnh tượng trước mắt, cảm thấy lòng mình trĩu nặng. 

Ánh nắng ngoài cửa sổ dần thay đổi, ráng chiều trở nên mờ ảo hơn. Cô vẫn ngồi im ở nơi đó, giống như một thân cây khô lung lay sắp đổ, cũng giống một luồng khói nhẹ mờ ảo, như thể một giây sau sẽ tiêu tán trong làn gió.

Lòng anh hoảng hốt, vô cùng sợ hãi, vội hô to một tiếng như chứng minh cái gì đó, giọng vừa bức thiết vừa run rẩy.

- Tô Điềm Điềm! 

Bóng dáng kia giật khẽ, ánh mắt dần ngưng lại. Ngay khi cô quay đầu lại, tất cả ảo giác đều rút đi như thủy triều, cô gái mỉm cười, mi mắt cong cong chẳng khác gì bình thường.

- Gọi điện xong rồi đấy à.

-... Ừ. 

Sơn Tùng thở phào đầy sợ hãi, mở tử ra lấy một chiếc áo khoác mặc vào, ánh mắt vẫn nhìn về phía cô, như thể chỉ cần anh không để ý thì cô sẽ đột nhiên biến mất vậy.

Tô Điềm Điềm bị nhìn chằm chằm đến mức phát run, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ ngây thơ, ân cần hỏi han:

- Sao thế? 

Cô nhìn bộ dạng căng thẳng của anh, không khỏi thầm suy đoán, lẽ nào cố gắng của cô mấy hôm nay rốt cuộc cũng có hiệu quả rồi ư?

Kể từ sau khi lập kế hoạch tác chiến xong thì ngày nào cô cũng cố gắng giả bộ u buồn với lặng lẽ, thể hiện như cô đang ra sức che giấu tâm trạng nặng nề này nhưng luôn bất cẩn để lộ trước mặt anh, vì muốn kích thích cảm giác áy náy trong lòng anh.

Mượn lời 002 hay trêu cô thì đó chính là toàn thân đều phát ra cảm giác "Mình rất đau lòng và khổ sở, nhưng mình không muốn nói cho bạn hay, bạn hãy mau tự xét lại bản thân đi'. 

Đúng là gừng càng già càng cay, huống hồ gì Sơn Tùng vì quá quan tâm nên sẽ bị loạn, nếu chơi trò lạt mềm buộc chặt thì Sơn Tùng ở tuổi này vốn không phải đối thủ của Tô Điềm Điềm.

Cô chỉ cần thể hiện từng chút ở trước mặt anh thì thiếu niên sẽ tự luống cuống ngay.

- Tuy rằng vẫn cứng đầu với thần kinh giẫm đinh, nhưng em trai ở thế giới này dễ đối phó với ông chú ở thế giới trước nhiều. 

Trong lòng Tô Điềm Điềm thầm cảm khái.

Nghe Tô Điềm Điềm hỏi thế, trong lòng Sơn Tùng căng thẳng, chột dạ nhìn sang nơi khác, tâm trạng cũng nơm nớp hồi hộp.

-... Không có gì. À này, có thể mình phải ra ngoài một lúc. 

Anh kéo áo khoác trên người, vẻ mặt căng thẳng hệt như sắp phải đi đánh giặc vậy.

Sau khi tan học về nhà thì Sơn Tùng nhận một cuộc điện thoại, lúc ấy anh vội vàng liếc nhìn tên người gọi một cái thì sắc mặt lập tức thay đổi. Cuối cùng tránh mặt Tô Điềm Điềm, cầm điện thoại ra ngoài nghe.

Đây cũng là vì sao ban nãy anh lại đi vào từ bên ngoài. 

Tô Điềm Điềm ồ một tiếng, cũng không khỏi xem anh muốn đi đâu, chỉ đứng dậy như muốn đi theo anh.

Đây đã thành chuyện thường ngày ở huyện rồi, Sơn Tùng đi đâu cũng sẽ đưa cô theo, Tô Điềm Điềm cũng dần làm quen với tính cách lo được lo mất này của anh.

Nhưng lần này Sơn Tùng lại chủ động ngăn cô lại. 

Hình như anh có phần khó xử, bất giác đẩy mắt kính một cái, quay đầu đi tránh né ánh mắt của Tô Điềm Điềm, nói qua quít:

- Cậu... Cậu chờ mình ở nhà đi. Mình đi một mình là được rồi. Sẽ về ngay thôi ấy mà.

Giống như sợ Tô Điềm Điềm một mực đòi theo nên anh còn cố ý giải thích, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. 

- Chỉ là chuyện của ba mình thôi.

Tô Điềm Điềm giật mình một cái, lập tức ra vẻ không biết gì cả, mím môi gật đầu.

- Ừ. 

Lúc này, dù cha mẹ đang ở nước ngoài của nguyên thân báo cảnh sát bên đó thì có lẽ thủ tục cũng đã được đưa sang đây rồi.

Nhấn Mở Bình Luận