Chương 33

Này, Học Sinh Chuyển Trường

Phùng Mạn Mạn vội vàng xem lại ảnh chụp trên vòng bạn bè của mình, phát hiện ảnh chụp chỉ có tay kí hợp đồng của Hà Nhiên, còn có chút tóc mái và chóp mũi, Ấn Thiếu Thần thế mà lại nhận ra được!

Mắt của con hàng này là mắt của dòng chó chống ma túy à? Sao lại tinh vậy chứ?

Phùng Mạn Mạn trả lời Ấn Thiếu Thần: Chuyện có hơi phức tạp một chút.

Ấn Thiếu Thần trả lời Phùng Mạn Mạn: Hai người bọn họ cùng nhau mua nhà sao?!

Từ câu cuối cùng dấu chấm câu, cô có thể cảm nhận được cảm xúc của Ấn Thiếu Thần lúc này.

Phùng Mạn Mạn bắt đầu gõ chữ giải thích, nhưng số chữ muốn gõ quá nhiều, nửa ngày chưa gửi, Ấn Thiếu Thần bên kia sốt ruột, trực tiếp gọi tới.

Phùng Mạn Mạn nhìn cuộc gọi đến, không khỏi cảm thán một tiếng từ đáy lòng “Fuck!”

Cô lén nhìn thoáng qua Minh Hi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mà đi qua một bên trộm nghe điện thoại: “Alo?”

“Chuyện là thế nào?” Giọng nói của Ấn Thiếu Thần có chút đè nén, với cái tính tình thối này thì chắc là đang giận dỗi rồi.

“Cậu nghe tôi giải thích.” Phùng Mạn Mạn kể hết từ đầu đến đuôi cho Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần bên kia trầm mặc một hồi rồi ghét bỏ mà “Hừ” một tiếng.

“Các người đang ở đâu?” ngay sau đó Ấn Thiếu Thần lại hỏi.

“Ở đối diện với trung tâm thương mại nhà cậu.” Phùng Mạn Mạn nói xong, liền ô cùng lo lắng cho tương lai của Minh Hi.

Mua địa ốc nhà Hà Nhiên, đối diện nhà chính là trung tâm mua sắm của nhà Ấn Thiếu Thần.

“Nhà tôi có sáu cái trung tâm mua sắm ở thành phố này.”

“Cái ở trung tâm thành phố.” Phùng Mạn Mạn cũng chỉ từng đến cái này, những cái khác đều không biết.

“Đã biết.”

Minh Hi ký hợp đồng, thật sự một lần quẹt thẻ mua cả ba tầng lầu, tiểu Trang trước sau chạy qua chạy lại bận rộn, nửa ngày mới xem như bận rộn xong.

Mọi việc đã xong xuôi, Minh Hi chỉ còn đợi bàn giao nhà.

Minh Hi thêm Wechat của tiểu Trang, giữ liên lạc khi cần.

“Mua sắm” xong, Minh Hi lười biếng vươn vai.

“Tôi có thể phỏng vấn cậu một chút không?” Hà Nhiên hứng thú bừng bừng nhìn về phía Minh Hi.

“Sao?”

“Cậu là ủ mưu đi học tập, thay đổi hình tượng bản thân, sau đó cố ý trở về vả mặt sao?”

“Thật ra tôi vốn không định trở về, nếu nhà Minh Nguyệt không xảy ra việc gì thì tôi cũng sẽ không trở về.”

Hà Nhiên gật đầu: “Tôi chỉ là cảm thấy cực kì thú vị, hai lần phản công, lần lượt đều gây bất ngờ.”

“Cậu đừng chú ý tới tôi thì sẽ không kinh ngạc.”

“Muộn rồi, đã chú ý.”

Minh Hi ghét bỏ mà liếc Hà Nhiên một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ tôi không thích kiểu như cậu chút nào.”

Minh Hi cảm thấy loại thiếu niên đẹp trai như Hà Nhiên để ngắm khá tốt.

Nhưng cô không có ý định quen với một chàng trai xinh đẹp còn hơn con gái, nhất là dáng người của Hà Nhiên gầy ốm, thoạt nhìn hơi yếu đuối mong manh.

Cô vẫn là thích nam sinh có khí phách.

Hà Nhiên cũng không tức giận, chỉ cười, cả ngày cười tủm tỉm cũng không biết đến tột cùng là anh ta đang suy nghĩ cái gì.

“Nói như vậy thì thật đáng tiếc” Hà Nhiên cảm thán.

Minh Hi đột nhiên không muốn cùng loại người quái gở này tiếp tục trò chuyện nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Muốn đi đâu?” Hà Nhiên hỏi.

“Đi xóa hình xăm.” Minh Hi trả lời.

“Sao trước khi trở về lại không xóa?”

“Sợ đau, không hạ quyết tâm được, trì hoãn, chưa nghĩ tới đã quay trở lại, nên phải xóa đỡ bị nhìn thấy rồi phiền phức.”

Hà Nhiên suy nghĩ rồi gật đầu, sau đó cảm thán: “Chỉ là tôi cảm thấy hơi đáng tiếc.”

“Đi đây, tạm biệt.” Minh Hi lười nói chuyện tào lao.

“Ừ.”

Minh Hi và Phùng Mạn Mạn cùng nhau rời khỏi chỗ bán nhà, đi thẩm mỹ viện làm laser pico.

Lúc Ấn Thiếu Thần đi vào chỗ bán nhà, Hà Nhiên còn ngồi ở đó chơi di động.

Hà Nhiên nhìn thấy tổ hợp ba người tới, còn có tâm tình đến chào hỏi họ: “Hi! Ba tên ngốc trên xe trượt tuyết.”

“Mày mẹ nó muốn chết à?” Hàn Mạt nhìn đến tên ẻo lả Hà Nhiên này liền cảm thấy khó chịu.

“Tao thật sự không muốn sống nữa, nhanh cho tao thống khoái một lần đi.”

Hàn Mạt cực kì tức giận, bị Thiệu Dư kéo lại.

Ấn Thiếu Thần đứng trước sa bàn xem nhà, lại lấy di động ra xem ảnh chụp của Phùng Mạn Mạn là tòa nhà nào.

“Mua nhà sao?” Hà Nhiên hỏi.

Ấn Thiếu Thần nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, không nói chuyện.

Hà Nhiên nhoẻn miệng cười với Ấn Thiếu Thần: “Tôi không bán.”

“Fuck, có thiếu nợ mày đâu?” Hàn Mạt nhịn không được mắng.

“Không còn cách nào khác, không muốn làm hàng xóm với người đáng ghét.” Hà Nhiên nhún vai.

Ấn Thiếu Thần nghiêng đầu nhìn về phía Hà Nhiên: “Không muốn sống thì tự mình tìm một phương pháp an tĩnh mà chết đi, đừng có ở khắp nơi chọc người khác ghê tởm, làm như toàn thế giới chỉ có mình mày đáng thương thôi à?”

Hiển nhiên, Ấn Thiếu Thần biết một chút chuyện của Hà Nhiên.

Hà Nhiên vẫn đang cười, gật đầu: “Được thôi……”

Nói xong xoay người rời đi.

Bọn họ đều chán ghét lẫn nhau.

Có lẽ là không muốn nhìn thấy cái loại ngấm ngầm chịu đựng đau đớn này, nhớ tới hồi ức không tốt.

Ấn Thiếu Thần chỉ vào tòa nhà hỏi: “Tòa nhà này còn phần nào chưa bán?”

Phùng Mạn Mạn đã cho Ấn Thiếu Thần lưu phương thức liên hệ của tiểu Trang, cho nên lúc sau cũng là tiểu Trang tiếp đón bọn họ.

“Tầng 6, 7, 8 và một nửa tầng 5, hôm nay còn bán một vài căn hộ khác, đại khái đã bán hai mươi mấy hộ, tương ứng……” Tiểu Trang giới thiệu.

“Tôi lười nghe, còn dư lại tôi muốn mua hết.” Ấn Thiếu Thần trả lời.

Tiểu Trang lại lần nữa choáng váng: “Được…… Tốt……”

*

Minh Hi làm laser pico tuy rằng đã đắp thuốc tê nhưng thật ra không có hiệu quả lắm, vẫn sẽ có cảm giác đau, cô cũng không biết có phải là mình tương đối đặc biệt không.

Loại đau đớn này thật là làm người ta theo bản năng muốn rơi lệ.

Nguyên chủ làm cô lại phải chịu.

Được rồi, được rồi, cô dùng thân xác của nguyên cùng hưởng thụ tiền tài, cũng chỉ có thể chịu thôi.

Nhắm mắt lại, cắn răng chịu đựng.

Trong lúc này căn bản không biết Ấn Thiếu Thần cùng bọn Hàn Mạt cũng đã tới đây.

Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết sau khi đến đây, liền chạy đi nghiên cứu những mục khác, không ở bên ngoài chờ. Thiệu Dư tới liền cùng Phùng Mạn Mạn nói chuyện phiếm, còn tư vấn cho Phùng Mạn Mạn.

“Muốn hỏi gì?” Thiệu Dư hỏi.

“Gói giảm béo, tôi thấy gần đây mình khá béo.” Phùng Mạn Mạn trả lời.

“Cậu mẹ nó nói nhảm, cậu nhìn mình xem gầy đến da bọc xương, tôi không muốn mắng cậu đâu nhưng mà nếu không phải ngoại hình xinh đẹp, gầy như vậy thì cậu đã giống như một bộ xương khô rồi.” Thiệu Dư ngồi ở bên cạnh lấy tờ quảng cáo của tiệm, giúp Phùng Mạn Mạn chọn một cái, “ cậu làm một cái vật lí trị liệu sự nóng giận đi, quá nóng tính, làm để hạ hỏa, cậu xem còn có làm giảm huyết áp, ngăn ngừa mỡ gan, thiệt hay giả vậy? Có đầy đủ công hiệu như vậy không?”

“……” Phùng Mạn Mạn nhìn Thiệu Dư cạn lời một hồi lâu.

Hàn Mạt đứng ở bên cạnh, tùy thời mà ngăn cản hai người các cô lên lầu đi tìm Minh Hi.

Chỉ có một mình Ấn Thiếu Thần lên lầu.

Đến phòng điều trị, một bác sĩ ở cửa hỏi Ấn Thiếu Thần tìm ai.

“Minh Hi, tôi là bạn cô ấy.” Ấn Thiếu Thần thấp giọng trả lời.

“À, an ủi bạn của cậu đi, khóc một hồi lâu, giữa chừng dừng một lần.” Bác sĩ nói xong liền phải đi cho các bệnh nhân khác đăng kí.

Ấn Thiếu Thần đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Minh Hi nằm ở trên giường, mày nhíu chặt, đôi mắt gắt gao nhắm lại, trên lông mi còn vương nước mắt.

Khoảnh khắc nhìn thấy bộ dạng này của Minh Hi, tim Ấn Thiếu Thần lập tức thắt lại.

Loại cảm giác xa lạ này lại xuất hiện một lần nữa.

Thật đáng chết.

Anh đến bên kia giường ngồi xuống, cầm tay Minh Hi.

Minh Hi còn tưởng là bọn Phùng Mạn Mạn qua đây, cũng không nghĩ nhiều, phối hợp cầm tay, tiếp tục nhẫn nại.

Bác sĩ liếc mắt nhìn Ấn Thiếu Thần một cái, coi Ấn Thiếu Thần là bạn trai của Minh Hi, không nói gì cả.

Thật ra laser pico làm rất nhanh, xóa toàn bộ bề mặt cũng chỉ mất vài phút là kết thúc. Nhưng đây là xóa xăm nên cần tỉ mỉ hơn, Minh Hi nhạy cảm và sợ đau hơn nhiều người, giữa chừng dừng lại nghỉ ngơi một hồi, còn đau đến trực tiếp rơi nước mắt.

“Thật ra hình xăm cũng không quá lớn, ráng chịu đựng là sẽ xong thôi.” Bác sĩ nói.

“Vâng.” Minh Hi mang theo giọng mũi mềm mại đáp một tiếng.

Ấn Thiếu Thần nghe được âm thanh này của cô ngược lại càng tức giận, ngày thường rất ngoan, sao lại làm cái này chứ?

Một lúc sau hình xăm được xóa xong, bác sĩ đem túi đá tới, Ấn Thiếu Thần qua giúp.

Một hồi sau, bác sĩ bắt đầu dặn dò: “Xịt bình xịt này, kem trị bỏng này……”

Minh Hi mở to mắt ngồi dậy, nhìn thấy Ấn Thiếu Thần liền sửng sốt, muốn rút tay về nhưng Ấn Thiếu Thần không buông ra.

Ấn Thiếu Thần lại còn nghiêm túc nghe bác sĩ dặn dò, sau đó nhận thuốc mỡ.

Bác sĩ đi ra ngoài lấy thuốc xịt cho Minh Hi, Minh Hi mới hỏi Ấn Thiếu Thần: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tới bắt người.” Anh trả lời.

“À! Học bổ túc đúng không? Tôi xong liền đây, trở về chúng ta liền đến thư viện trong tiểu khu nhé.”

“Ừ.”

Minh Hi xuống giường, đồng thời buông tay Ấn Thiếu Thần ra.

Ấn Thiếu Thần nhìn cô nhịn không được hỏi: “Sao không mặc áo có tay?”

Minh Hi ủy khuất nhìn Ấn Thiếu Thần, trong lòng cảm thán: May mà anh chưa nói cô không có mặc quần áo.

“Chân đã bị che lại hoàn toàn rồi.” Minh Hi ra hiệu.

Váy khá dài, nếu chiều cao của Minh Hi không đủ thì cũng không thể mặc được, chỉ là Minh Hi vừa mới từ trên giường đứng dậy, dây áo đều đáp ở đầu vai, làm Ấn Thiếu Thần cảm thấy hơi chướng mắt.

“Chỉnh lại quần áo một chút, bọn Hàn Mạt đều ở dưới.” Ấn Thiếu Thần trả lời.

“À, được.”

Toàn bộ hành trình từ lúc trị liệu xong cho đến lúc đi lấy thuốc mỡ, rồi đến tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt, Minh Hi đều bị Ấn Thiếu Thần trừng mắt nhìn chằm chằm.

Minh Hi thật sự cảm thấy như mình đã làm sai gì đó bị chủ nhiệm lớp tới dẫn đi, làm cho cô rất lo lắng.

Bởi vì bầu không khí giữa hai người rất vi diệu, Thiệu Dư mang theo hai người Phùng Mạn Mạn đi rồi, còn lại Minh Hi đi theo Ấn Thiếu Thần cùng nhau trở về khu biệt thự.

Lúc này Minh Hi cũng không cự tuyệt, ngồi trong xe có chút bất an.

Cũng may Ấn Thiếu Thần không lái xe thô bạo giống như cô tưởng tượng, khá bình thường, hơn nữa rất ổn.

“Cậu bị ngu à, lại đi làm cái này, bây giờ mới biết đau à?” Ấn Thiếu Thần tức giận hồi lâu mới hỏi.

“Ồ……”

“Ồ cái gì? Lớn lên không giống đứa ngu ngốc, sao lại làm chuyện thiếu não vậy hả?”

“Tôi sai rồi sao?” Minh Hi thử xin lỗi.

Câu nghi vấn này làm cho Ấn Thiếu Thần càng khó chịu, hỏi cô: “Sao, còn cảm thấy không sai?”

“Thật ra đâu phải do tôi làm……” Minh Hi nói xong phát hiện mình không đau đầu, khiếp sợ mà nghiêng đầu nhìn về phía Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần nghe xong nửa câu, cảm thấy khó hiểu, chờ lúc đèn đỏ liếc mắt nhìn Minh Hi một cái, liền thấy trong mắt Minh Hi có một chút cảm xúc khác lạ.

“Lần này những lời này cậu nghe được sao?” Cô hỏi.

“Ừ, nghe được.”

“Nơi này có bug rồi! Không có cẩn thận chặt chẽ chút nào!” Minh Hi không khỏi than thở, chỉ cần cô nói vòng vo là có thể tiết lộ ra ngoài sao?

Ấn Thiếu Thần bị làm cho không hiểu gì, tự hỏi một hồi, mới hỏi: “Là Minh Hi bản gốc làm sao?”

Minh Hi lúc này mới trả lời không được.

Không chờ được đáp án, Ấn Thiếu Thần một lần nữa khởi động xe.

Lúc lái xe còn nhịn không được nghĩ, rốt cuộc đây là ý tưởng vô lí cỡ nào chứ…

Anh lại nôn nóng không chờ nổi mà muốn xác nhận cái ý tưởng này.

Nếu Minh Hi hiện tại không phải là Minh Hi trong trí nhớ của anh.

Nếu đúng thì……

Một ý tưởng đã xuất hiện.

Nhấn Mở Bình Luận