Ngạo Thế Cuồng Long
Mà trụ sở chính của ủy thác Kim Thành được đặt ở ngay Tần Tây.
Tòa nhà trước mặt lúc này chính là trụ sở chính của công ty ủy thác Kim Thành.
Cách cửa đầu tiên trong số tám cánh cửa kia chính là tủ bảo hiểm cá nhân của công ty ủy thác Kim Thành.
Có số tủ và mật mã.
Rốt cuộc bên trong đó đang che giấu bí mật gì, chỉ cần tìm hiểu là sẽ biết.
Giang Dạ rút điếu thuốc ra khỏi miệng, đi về phía sảnh chính của tòa nhà.
Bởi vì trang phục có hơi mộc mạc, đặc biệt là đôi giày thể thao đã có hơi bung keo ở phía trước đang mang trên chân, cho nên hai nhân viên bảo vệ ở trước cửa đã tiến hành gặng hỏi anh trong suốt gần mười phút.
Anh kiềm chế sự nóng nảy của bản thân, đăng ký thông tin cá nhân rồi mới có thể đi vào.
“Haizz, lại đến một nơi không coi người khác ra gì!”
Giang Dạ thở dài.
Anh vừa mới đối phó được nghỉ vấn của nhân viên bảo vệ, vừa đi vào trong, những đôi mắt đầy cảnh giác lại rơi vào người anh.
Những người đó đều mặc tây trang đi giày da, trông rất có dáng vẻ tỉnh anh, bước đi vội vã, mang theo dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng xa cách ngàn dặm, họ nhìn anh giống như nhìn một con quái vật.
“Đúng là mấy con chó hình người, nhưng lương lại cao gấp đôi lương làm tài xế lái thuê của mình!”
Giang Dạ nheo mắt lại, nghênh ngang đi tới quầy lễ tân.
Cô nhân viên lễ tân xinh đẹp đang nghe điện thoại, không có thời gian để nói chuyện với anh.
Chờ một lúc, cuộc gọi của cô gái cuối cùng cũng kết thúc.
Cô ta liếc nhìn Giang Dạ rồi hỏi: “Thưa ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Nếu không phải dáng vẻ của Giang Dạ rất đẹp trai, cô ta cũng không thèm để ý đến Giang Dạ. Ị,
“Tôi muốn mở tủ bảo hiểm cá nhân của mình!"
Giang Dạ thành thật nói.
“Tủ bảo hiểm cá nhân?” Cô gái ở quầy lễ tân lập tức cười nói: “Thật xin lỗi thưa ngài, dịch vụ tủ bảo hiểm cá nhân của công ty chúng tôi chỉ dành cho những khách hàng có tài sản ròng hơn một tỷ, tôi nghĩ ngài... có phải đã nhầm lẫn gì hay không?”
Tuy rằng Giang Dạ rất đẹp trai, nhưng hoàn toàn không liên quan gì đến người giàu có giá trị con người hơn một tỷ.
“Trông tôi không giống người giàu có tiền tỷ sao?” Giang Dạ cười hỏi.
Lúc này trong lòng anh thực sự có chút hưng phấn.
Tủ bảo hiểm cá nhân mà người giàu hơn một tỷ mới có thể sở hữu.
Bên trong sẽ có gì?
Có lễ trước khi mất trí nhớ, anh chính là con cháu nhà giàu với khối tài sản tương đương với một quốc gia thì sao?
“Ngài cảm thấy giống sao?”
Cô gái ở quầy lễ tân mất kiên nhẫn, trừng mắt khinh thường.
Trong lòng thầm nghĩ, bảo vệ làm việc quá vô trách nhiệm, loại chó mèo nào cũng cho vào sao?
Cái trừng mắt khinh thường này khiến Giang Dạ vốn đang tràn ngập hưng phấn chợt có chút tức giận.
Anh đập bàn, phận nộ hét lên: “Thái độ này của cô là sao? Gọi quản lý của các người đến đây, tôi muốn khiếu nại cô!”
“Khiếu nại tôi?” Cô gái ở quầy lễ tân cười khinh thường.