Ngạo Thế Cuồng Long
“Xem thử tấm thẻ thứ hai!”
Cất tấm thẻ thứ nhất vào, Giang Dạ lại mở tấm thẻ thứ hai ra.
Vừa mở tấm thẻ thứ hai này ra, hai mắt anh liền sáng lên. Bởi vì đó là thẻ ngân hàng. Thẻ đen, ngân hàng Phong Nghiệp!
Số thẻ là một đống số 6, khiến ai nhìn thấy cũng phải hoa mắt.
Ở góc trên bên phải có logo hình viên kim cương. Mật khẩu được dán ở dưới.
“Ngân hàng Phong Nghiệp, hình như là một ngân hàng tư nhân vô cùng nổi tiếng ở Long Quốc!”
Giang Dạ vui mừng.
Nhìn vào chất lượng của tấm thẻ này thì có thể biết nó không phải là một chiếc thẻ ngân hàng thông thường.
Có khi nào, bên trong đang lưu giữ mấy triệu không? Nếu đúng như vậy thì phát tài rồi.
Cẩn thận cất chiếc thẻ ngân hàng đi, chỉ còn lại tấm thẻ cuối cùng.
“Sim điện thoại?”
Giang Dạ nhìn một lúc lâu mới phát hiện ra đó là một tấm sim điện thoại.
Sim điện thoại của Công ty Liên kết Long Quốc.
Không có chỗ nào đặc biệt, ngay cả con số cũng khá bình thường.
“Thẻ xương khô, thẻ ngân hàng, sim điện thoại, đây rốt cuộc là cái quái gì vậy?”
Đứng ở đó, Giang Dạ rơi vào trầm tư.
Tại sao trí nhớ bị mất đi lại được niêm phong trong tủ bảo hiểm này?
Tủ bảo hiểm này rốt cuộc có ẩn ý gì bên trong? Rốt cuộc có liên quan gì đến thân phận của bản thân anh?
Suy nghĩ một lúc lâu vẫn không hề có chút manh mối nào cả. Cuối cùng, anh chỉ có thể cầm ba tấm thẻ rời khỏi mật thất.
“Kính thưa quý khách, cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ tủ bảo hiểm của công ty ủy thác Kim Thành!”
Giang Dạ đã mở tủ bảo hiểm, Lưu Hồng lại một lần nữa xác định được thân phận của Giang Dạ.
Nhìn thấy Giang Dạ đi ra, cô ta vô cùng cung kính cúi đầu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói.
Giang Dạ đang chìm trong suy nghĩ, lúc này mới ngẩng đầu lên, nheo mắt, mỉm cười hỏi: “Đúng rồi, quản lý Lưu, ai là người phụ trách nghiệp vụ của tủ bảo hiểm số T8866 thế?”
Có lẽ không phải cô tal
Nếu như là cô ta, vừa rồi người quản lý xinh đẹp này chắc đã nhận ra anh ngay ở trong sảnh chính rồi.
Lưu Hồng nói: “Thật xin lỗi, vị khách hàng này là do đích thân chủ tịch của chúng tôi tiếp đón, chỉ nói cho chúng tôi biết, bất kể là ai đến, chỉ cần nói ra số tủ T8866, thì chính là khách hàng tôn quý nhất của công ty ủy thác Kim Thành của chúng tôi, tuyệt đối không được sơ suất!”
“Chủ tịch của các cô sao? Tôi muốn gặp ông ấy!” Giang Dạ nói.
Anh có linh cảm răng vị chủ tịch này có lẽ sẽ biết một số thông tin.
Ít nhất cũng sẽ biết ai đã đặt những thứ này vào tủ bảo hiểm đó.
Lưu Hồng lại có vẻ khó xử: “Xin lỗi quý khách, mấy ngày nay chủ tịch của chúng tôi đang ở nước ngoài, có thể đến tháng sau mới trở về!”
Giang Dạ có chút thất vọng.
Đúng là trùng hợp thật.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ vị chủ tịch này quay trở lại rồi tìm hiểu ngọn ngành mọi chuyện thôi.
Xem như bí mật của cánh cửa đầu tiên trong tám cánh cửa trong đầu đã có phần rõ ràng.
Giang Dạ rời khỏi công ty ủy thác Kim Thành nhưng cũng không về nhà, thay vào đó anh đến một công viên, ngồi xuống một chiếc ghế dài.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra, quyết định nhét sim điện thoại kia vào thử xem sao.
Thẻ xương khô không có manh mối.
Nếu muốn tìm thêm manh mối, thì chỉ có thể bắt đầu từ thẻ ngân hàng và sim điện thoại này.
Thuận tiện nhất chính là sim điện thoại.
Sau khi đổi sim điện thoại, anh bật điện thoại lên. Phát hiện trong số điện thoại này có lưu một dãy số. “Xem ra, có lẽ nên liên lạc với người này!”
Giang Dạ nheo mắt, bấm gọi điện thoại.
“Cuối cùng cũng chờ được điện thoại của ngài!”
Sau hai tiếng tút, một giọng nữ vô cùng quyến rũ vang lên từ phía bên kia.
Giang Dạ nheo mắt lại, lên tiếng hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi là Mạnh Bài!” Cô gái kia nói.