[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ
Quan hệ của hắn, Junsu và Yoochun có thể rất sâu, cũng có thể rất phức tạp, nhưng là không được đụng vào Jaejoong, không thể!
“Cậu cho rằng, tôi đã ăn sạch cậu ta rồi à?” Đứng bên ngoài lễ đường, Yunho nhìn bộ dạng đáng yêu của Jaejoong khi nện một quyền vào thân cây cho hả giận, không khỏi bật cười. “Cậu ấy so với tưởng tượng của tôi, càng đáng yêu hơn.”
“Anh không thích cậu ấy, Jung Yunho, anh chỉ là muốn chinh phục cậu ấy.” Yoochun còn nhớ rõ, Junsu đã từng nói như vậy với gã.
Jaejoong và Yunho thật sự rất giống nhau, cả hai người đều không tin tưởng người khác, nếu là gặp nhau, hẳn sẽ rất thú vị…
Yunho sẽ không bỏ qua cậu ấy đâu, khiến cho một người quật cường nhận thua, là sở thích của Yunho…
“Vậy thì sao? Park Yoochun, nếu Junsu biết cậu bảo vệ Kim Jaejoong như vậy, chỉ sợ sẽ rất thương tâm.” Nhớ tới Yoochun từng thừa nhận thích Jaejoong, Yunho đột nhiên bật cười. “Hay là giữa Kim Junsu và Kim Jaejoong, cậu tình nguyện lựa chọn Kim Jaejoong, chứ không phải tình nhân của mình?”
“Anh muốn nói cái gì?” Nghe ra ý của Yunho, sắc mặt Yoochun trầm xuống. “Anh muốn nói với tôi, nếu muốn anh buông tha Jaejoong thì tôi phải trả Junsu cho anh sao?”
“Tôi không có ý này, chẳng qua nếu cậu muốn, tôi sẽ không để ý…. Chỉ là, tôi sẽ không từ bỏ ham muốn của mình với Jaejoong.” Trong đầu hiện lên bộ dáng mê người của Jaejoong, mắt Yunho liền tràn ngập khát vọng. “Cậu đã thấy cậu ta lúc cao trào chưa? Thật sự rất mê người đấy…”
Tiếng Yunho nhỏ dần, điện thoại Yoochun chợt kêu lên báo có tin nhắn, mở tin Yunho gửi ra, Yoochun nắm chặt lấy điện thoại, chỉ thiếu chút nữa là quăng điện thoại xuống đất.
Bức ảnh này, chụp cảnh Jaejoong cao trào trên tay Yunho…
“Jaejoong không phải món đồ chơi của anh, Jung Yunho, đụng vào cậu ấy, người phải hối hận, chính là anh.” Đây là lời khuyên bảo của Yoochun.
Không chỉ cho Yunho một đường lui, mà còn nhắc nhở hắn, nếu hắn muốn đụng vào Jaejoong, không những phải đối phó với Jaejoong mà còn cả những người bên cạnh cậu.
“Thử thách như vậy, tôi chưa từng gặp, có cơ hội, tôi cũng muốn thử một lần, chỉ là cậu quan tâm tới Jaejoong như vậy, Park Yoochun, vậy Junsu là cái gì?” Yunho hỏi rất rõ ràng, không cho Yoochun cơ hội trốn tránh.
Jaejoong với gã mà nói, rất quan trọng.
Vậy Junsu thì sao?
Là tình nhân của gã, là người hiểu gã, bao dung gã, nhưng có quan trọng không?
So với Jaejoong, Junsu có vị trí thế nào?
Mặc dù Yunho không nhìn thấy, Yoochun vẫn nở nụ cười, cười vừa ôn nhu lại vừa bất đắc dĩ…
“Chúng tôi đơn giản chỉ là cần lẫn nhau…”
Có yêu không?
Chỉ sợ ngay cả Junsu, cũng không thể trả lời….
*****
Kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà, Jaejoong vừa mới vào cửa liền hối hận sao mình lại chạy về đây.
Đi đâu cũng được, còn tốt hơn gặp chị ta…
“Lại cúp học à? Ba bỏ tiền ra không phải để cho mày đến trường chơi đùa.” Hai mắt sắc sảo, cộng thêm một khuôn mặt có nét tương tự cậu, một người phụ nữ xinh đẹp đang được một người khác sơn móng tay tại phòng khách.
Nếu như ả không mở miệng, Jaejoong sẽ coi như không thấy ả, đi vào phòng mình, chỉ tiếc ả lên tiếng, khiến cho Jaejoong dừng bước lại, nở nụ cười sáng lạn với ả.
“Đây là nơi để ở, không phải nơi để chị làm đẹp.” Quăng túi sách xuống ghế salon, Jaejoong tuyệt không sợ làm ảnh hưởng đến người sơn móng tay kia. “Huống chi, việc đó còn ít tốn kém hơn việc chị ném tiền qua cửa sổ làm đẹp.”
“Cửa sổ sao? Có không ít người yêu thích việc chị đây ném tiền qua cửa sổ đấy.” Thoa son đỏ tươi quyến rũ lên môi, Kim Ji Jin cao ngạo nhìn Jaejoong.
“Yêu thích thật…. Bất quá, bọn họ cuối cùng vẫn hứng thú với một thằng con trai như tôi, cái cửa sổ đó không phải là bỏ đi sao?” Thấy trong mắt Kim Ji Jin ánh lên tia khó chịu, Jaejoong lại cười khiêu khích.
Nheo mắt lại, Kim Ji Jin tiện tay cầm chiếc ly bên cạnh ném Kim Jaejoong, nhưng cậu lại nghiêng người một cái tránh được, thấy tình thế không ổn, người làm móng tay vội vàng đứng sang một bên, khiến cho Jaejoong có thể thuận lợi túm lấy bàn tay vừa được trau chuốt của chị gái mình.
Tục ngữ nói mỗi nhà mỗi cảnh, đặc biệt những nhà có tiền như Kim gia lại càng đặc biệt….
“Tôi cảnh cáo chị, bà cô thối tha kia, tôi không ngại giúp chị kiểm tra bạn trai, nhưng chị tốt nhất đừng coi tôi như con chó, tùy tiện chọn vài thứ rồi muốn ném thì ném cho tôi, nếu không, tôi sẽ đạp nát mặt chị ra đấy!”
“Mày với mẹ mày giống nhau, không biết xấu hổ!”
Vừa dứt lời, trên mặt Kim Ji Jin liền xuất hiện một vết đỏ ửng, Jaejoong không chút lưu tình tặng cho ả một bạt tai, trừng mắt nhìn ả, mặt tràn đầy khó chịu.
“Chị muốn mắng tôi thế nào cũng không sao cả, nhưng đừng có lôi mẹ tôi ra, tâm tình tôi hôm nay không tốt, nếu chị còn mắng câu nào nữa, tôi liền đánh nát khuôn mặt đã tốn không ít tiền phẫu thuật này của chị đấy!”
Bị lời của Jaejoong làm cho tức đến đỏ mặt, Kim Ji Jin không quan tâm tới bất cứ cái gì, ngoại trừ khuôn mặt bảo bối của ả.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Jaejoong, ả đã không thích cậu. Lớn lên, ả lại càng chán ghét Jaejoong tới cực điểm, vì cái gì ư, chính là vì khuôn mặt kia.
Rõ ràng là cùng ba, chẳng lẽ khác mẹ lại có thể tạo ra chênh lệch nhiều như vậy sao.
Khi còn bé, ả được người khác gọi là mỹ nữ, nhưng ả so với người khác còn rõ ràng hơn, đây chỉ là nịnh hót ngoài mặt, ả kỳ thật chỉ có thể coi là thanh tú. Đến khi ba ả dẫn Jaejoong, đứa con rơi với một người phụ nữ, ả mới chính thức thấy rõ, cái gì gọi là xinh đẹp.
Một thằng nhóc vậy mà so với ả - một cô gái lại còn xinh đẹp hơn, dù nói thế nào, Kim Ji Jin cũng không thể nuốt trôi cơn tức này, vô luận là chịu bao nhiêu đau nhức, ả cũng đều cố gắng để làm cho mình đẹp hơn Jaejoong.
Điều này càng làm cho ba ả yêu thương Jaejoong hơn, ai bảo ả là con gái đấy nhưng lại giống ba vô cùng, khác với Jaejoong, ngoài trừ việc có lông mi giống ba ả, còn lại tất cả đều cực kỳ giống bà mẹ đã mất của cậu…
Nhìn chằm chằm lẫn nhau, đau nhức trên tay khiến cho ả khó chịu, Kim Ji Jin cắn chặt môi, thần sắc chán ghét đột nhiên biến mất khi điện thoại của ả reo, phớt lờ Jaejoong, ả vội vàng xông đến cầm điện thoại.
Không cần hỏi, Jaejoong cũng biết, người gọi đến, chắc chắn lại là một gã xui xẻo bị ả ta quyến rũ…
Khẽ hừ một tiếng, Jaejoong trực tiếp vọt lên tầng, thay quần áo, rồi lái xe ra cửa, lửa giận tràn ngập, nhấn ga lao tới.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng phanh gấp cùng tiếng chửi rủa ở xa xa, Jaejoong cười càng sâu, ngay cả khi xe cảnh sát tuần tra đi ngay bên cạnh, Jaejoong cũng không hề có ý định đi chậm lại, qua kính chiếu hậu thấy cảnh sát lấy máy ảnh ra chụp lại, chỉ khinh thường cười.
Nhấn còi, trong đầu Jaejoong lại bất giác hiện lên cảnh đua xe hôm nọ, thậm chí cậu còn có ý nghĩ đâm vào xe người đó, thở dài một cái, như là hoài niệm lại thêm phần tán thưởng.
Một đám người nhát gan…
Đổi làn xe, Jaejoong rất nhanh đã đến một club chuyên dành cho kẻ có tiền giết thời gian, xuống xe, trước mặt là một đám người sùng bái nhìn.