Chương 30: Ghi chép

Nghịch Thiên Phong Thủy Sư

Làm thầy phong thủy phải nói chuyện có khoa học…

Đây không phải nói đùa mà là sự thật. Nếu ngay cả bản thân thầy phong thủy cũng cảm thấy nó là mê tín, vậy thì không cần học phong thủy làm gì, nghiên cứu thẳng thần học là được.

Huống hồ với thời đại hiện nay, khoa học đang là trào lưu. Bất kỳ nguồn sức mạnh nào ngăn cản trào lưu khoa học đều là dị đoan. Nếu không muốn bị nghiền nát thành bùn, chỉ có khi tin chắc rằng phong thủy có căn cứ khoa học, như vậy mới có thể duy trì lâu dài được.

Trước khi làm thầy phong thủy, Diệp Tuyền đã hiểu rất rõ vấn đề này. Mọi người đang bị kẹp giữa gian khổ, phải mạnh mẽ tìm ra một con đường thích hợp để bản thân phát triển.

Ủng hộ khoa học cần phải kiềm chế mê tín. Những thứ như yêu ma quỷ thần, đương nhiên đều là mê tín, thầy phong thủy nhất định phải kiên quyết phủ định sự tồn tại của những thứ này. Còn nó có thật sự tồn tại khách quan hay không thì mỗi người một cách hiểu, không cần phải tranh luận.

“… Tôi hiểu rồi.”

Sự chỉ điểm của Diệp Tuyền đã làm trong lòng Trương Đại bừng hiểu, vội vàng lấy cuốn sổ nhỏ trong túi vải ra, rồi lấy thêm bút, nghiêm túc ghi lại.

“Anh đang làm gì vậy?” Diệp Tuyền hơi khó hiểu.

“Tôi đang ghi lại.”

Trương Đại gãi đầu xấu hổ nói: “Trí nhớ của tôi không được tốt, Diệp sư phụ từng nói trí nhớ tốt cũng không bằng ghi chép lại. Cho nên trước đây khi ông ấy đi xem phong thủy, tôi đều ở bên cạnh ghi lại.”

Diệp Tuyền nghiêng đầu sang nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên đó chi chít là chữ.

Đừng thấy Trương Đại có đôi mày rậm, mắt to, dáng vẻ cục mịch chất phác, nhưng chữ viết của anh ta lại rất đẹp, gọn gàng, ngay ngắn, có thể thấy anh ta đã dùng cả tâm tư, nghiêm túc ghi lại.

“… Không tệ, đây là thói quen tốt, anh cứ tiếp tục duy trì đi.”

Diệp Tuyền nhìn một lát rồi vỗ vai Trương Đại, khen ngợi cổ vũ anh ta.

“Tôi biết rồi.”

Trương Đại hưng phấn cười nói: “Đợi sau này tôi ra nghề rồi, còn thu nhận đồ đệ nữa, tôi sẽ đưa cuốn sổ này cho nó xem, để nó tự học, không cần phiền tôi phải dạy.”

“… Cách hay đó.” Diệp Tuyền khẽ cười, thuận miệng nói: “Vậy thì anh phải ghi chép cuốn sổ này chi tiết hơn nữa mới được.”

“Đương nhiên rồi.”

Trương Đại trịnh trọng gật đầu, nhìn nhóm người Diệp Tuyền đi vào nhà lầu hết rồi, anh ta mới viết thời gian, địa điểm, nhân vật lên trang giấy trống trong cuốn sổ.

Anh không hề biết rằng, rất nhiều năm về sau, cuốn sổ này đã trở thành tư liệu lịch sử quý giá đến lạ thường, là nguồn gốc chính xác nhất về sự tích cuộc đời của một bậc thầy phong thủy, cũng là một cuốn sổ tham khảo có giá trị nhất.

Tất nhiên rồi, giờ Trương Đại chưa có giác ngộ như thế. Anh ta viết xong mấy dòng đầu thì vội vàng đóng cuốn sổ lại, sải bước đi vào phòng khách. Vừa bước vào, anh ta đã thấy Diệp Tuyền nhíu chặt mày, dáng vẻ vừa ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.

Trương Đại lặng lẽ đến gần, hơi khó hiểu. Anh ta quan sát phòng khách, chỉ thấy căn phòng này rất rộng, bởi vì giáo sư Tưởng chưa chính thức chuyển tới cho nên phòng khách trống trải, không có bất kỳ vật dụng trang trí nào.

Có điều cho dù không có vật dụng nào cũng không giấu được vẻ đẹp của căn phòng này, trần nhà còn được thiết kế rực rỡ trông giống như đỉnh vòm cung điện thời cổ.

Đây là phong cách của cung đình thời xưa, mang theo nét đẹp cổ kính.

Trương Đại quan sát xung quanh, không phát hiện ra điều gì. Nhưng anh ta biết, anh ta không nhìn ra vấn đề không có nghĩa là không có chuyện gì, mà là do bản thân không đủ năng lực.

Do đó anh ta dứt khoát hỏi thẳng: “… Sao vậy? Phòng khách này có vấn đề sao?”

“Đúng vậy.”

Diệp Tuyền gật đầu nói: “Giáo sư Tưởng nói, tình huống khác thường đều xảy ra trong phòng khách.”

“Hả?”

Trương Đại nhíu mày, mở to mắt, quan sát từng chút một. Anh ta đã nhìn rất lâu rồi, nhưng không cảm thấy tình huống khác thường nào trong toàn bộ căn phòng này. Ngược lại, anh ta cảm thấy căn phòng này rất sáng sủa sạch sẽ, khi mở cửa sổ ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong, cả căn phòng sẽ sáng bừng lên, vừa sáng sủa lại vừa thoải mái, rất hoàn hảo.

Với sự hiểu biết về phong thủy mà anh ta đã học được, toàn bộ phòng khách đều được chiếu sáng, không hề có không khí ảm đạm, không thể tồn tại mấy vấn đề sát khí tiềm ẩn mới đúng chứ.

“Vấn đề xảy ra ở chỗ nào trong phòng khách vậy?” Trương Đại không hiểu liền hỏi, dù sao anh ta cũng không nhìn ra được.

Nhưng lúc này, giáo sư Tưởng lại nhìn Diệp Tuyền. Ông có thể thông cảm cho việc Trương Đại mơ màng không biết gì. Nhưng nếu ngay cả Diệp Tuyền cũng mơ hồ, vậy thì ông phải nghi ngờ rằng có lẽ mình đã chọn nhầm người rồi.

Lần này trong lòng Diệp Tuyền hiểu rất rõ, cũng may anh đã sớm chuẩn bị, cũng có đủ sức lực để đối phó với tình huống trước mắt. Dưới cái nhìn của giáo sư Tưởng, anh cười thản nhiên rồi đột ngột giơ chân lên, giẫm mạnh xuống.

“Rắc rắc!”

Một cú giẫm của Diệp Tuyền đã làm toàn bộ sàn nhà trong phòng khách rung chuyển, tiếp theo đó là tiếng nứt truyền vào tai mọi người, khiến tất cả đều sửng sốt.

Sau đó, trong cơn chấn động, mọi người nhìn thấy sàn gỗ trong phòng khách đồng loạt nứt ra, hình thành vết rạn giống như mạng nhện, chằng chịt ngang dọc tứ tung, lan ra bốn phía.

Một cú giẫm của Diệp Tuyền đã tạo thành một cuộn sóng lớn.

Trong nháy mắt, toàn bộ sàn nhà trong phòng khách đều rạn nứt, không còn một chỗ để đặt chân. Tình huống này giống như hiệu ứng võ thuật trong phim, khiến người khác trợn mắt há miệng, không dám tin.

“... Hả?”

Một lúc sau, Trương Đại mới hồi phục lại chút tỉnh táo từ cơn sững sờ. Trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái, ngước mắt nhìn Diệp Tuyền: “Ông chủ, tôi muốn học võ… anh có thu nhận đồ đệ không?”

Tiêu Mai đứng bên cạnh cũng chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn. Cô đưa tay lên che đôi môi anh đào, ánh mắt cũng như mê đi, trời ơi, thật chấn động.

Điều này cũng bình thường, dù sao thần công trong truyền thuyết thực sự bước ra ngoài đời thực, ai có thể giữ bình tĩnh được đây?

Không đúng…

Giáo sư Tưởng ngạc nhiên xong thì bình tĩnh lại, trên mặt còn lộ ra nụ cười mừng rỡ, vẻ mặt cũng hơi kích động, giọng nói càng run rẩy hơn: “Cậu Diệp, cậu phát hiện ra gì à?”

“Phát hiện điều gì vậy?”

Ánh mắt Trương Đại trợn tròn, anh ta cũng không phải người ngốc, khi bình tĩnh lại, đương nhiên hiểu rõ cái gọi là thần công kia là điều phi lý. Rồi liên tưởng đến vấn đề khác thường mà giáo sư Tưởng luôn không nói rõ, anh ta đưa ra kết luận ngay. Có lẽ vấn đề ông ấy nói tới chính là những tấm gỗ trên nền nhà kia, anh ta nghi ngờ đây là gỗ mục.

Nghĩ đến đây, anh ta vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt một tấm gỗ lên kiểm tra. Quan sát một lát xong, anh ta đã biết suy đoán của mình là đúng. Chất liệu của tấm gỗ này cực kỳ xốp, chỉ cần chạm nhẹ đã vỡ rồi. Cũng khó trách, Diệp Tuyền chỉ tùy ý giẫm lên, một chấn động nhỏ đã xuất hiện tình huống như bẻ cành củi khô đó.

“Cái này còn không bằng bã đậu nữa.”

Trương Đại tiện tay bẻ một tấm gỗ, nhất thời kinh ngạc nói: “Giáo sư, công trình này do công ty nào lắp đặt vậy, với mức độ hàng nhái này, hoàn toàn có thể tố cáo công ty đó đến phá sản.”

“Không liên quan gì đến công ty lắp đặt.”

Giáo sư Tưởng cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Vật liệu này đều do tôi lựa chọn, kiểm tra từng tấm gỗ, rồi mới cho người bên công ty lắp đặt giúp tôi lát lên… Trong quá trình đó, tôi cũng cho người đến giám sát, thậm chí ở đầu phòng khách còn lắp camera nữa, tuyệt đối không có khả năng bị đánh tráo…”

Nhấn Mở Bình Luận