Nghịch Thiên - Vô Thiên
Nguyễn Kiên mở cánh cửa xe taxi bước ra, trước mắt hắn lúc này là một tòa nhà 50 tầng, cao tưởng như chọc thẳng vào tầng trời. Khi hắn đứng trước tòa nhà này, ngước nhìn bầu trời trên cao, hắn có một so sánh trực diện, một sự cảm thán dâng lên trong đầu hắn:
- Chúng ta thật nhỏ bé, so với đại dương ta chỉ là giọt nước, với sa mạc ta chỉ là hạt cát, đối với thiên địa ta chỉ là cỏ rác. Nhưng chúng ta lại có thể lớn mạnh từng ngày, đại dương cũng chỉ là nhiều giọt nước hợp lại, sa mạc cũng chỉ là tổ hợp vô vàn hạt cát, thiên địa mênh mông cuối cùng con người cũng có thể chạm tới.
- Hay, rất hay. Thiên nhiên to lớn thì sao, con người nhỏ bé thì sao, cuối cùng không phải chúng ta đang từng bước chạm đến thiên nhiên hay sao.
Trong lúc Nguyễn Kiên đang cảm thán thì một giọng nói sang sảng vang lên bên cạnh hắn. Nguyễn Kiên quay đầu thì nhìn thấy một thanh niên cao lớn, gương mặt hiện rõ hai chữ hào sảng đang vỗ tay, liên mồm khen hắn nói rất hay. Đồng thời hắn cũng thấy xung quanh hai người đang có rất nhiều ánh mắt chú mục. Hắn có thể đoán được họ đang nghĩ gì, và hắn cũng không quan tâm lắm người ta nghĩ gì về hắn, chỉ cần đừng làm hại đến cuộc sống của hắn là được. Tuy nhiên không phải ai cũng như hắn, điển hình là anh chàng bên cạnh.
- Xin chào, mọi người có thấy hai chúng tôi nói hay không?
- Hừ, điên điên khùng khùng chứ hay ho gì mà tự hào. Không biết nhà quê lên tỉnh hay tâm thần trốn trại mà lại đứng trước công ty người ta nói xằng nói bậy, ra vẻ cao nhân đắc đạo. Mau biến về rừng rú của mình đi.
Võ Hùng tự cảm thấy Nguyễn Kiên và hắn nói rất hay, cứ tưởng người xung quanh cũng như vậy, không ngờ lại bị sỉ nhục một phen nên vừa thẹn vừa giận, đang chuẩn bị phát tác thì may mắn Nguyễn Kiên đã ngăn lại.
- Thôi được rồi, bỏ đi. Người xung quanh nói gì nghĩ gì mặc họ, chỉ cần ta biết mình đúng và không trái lương tâm là được rồi. Tôi là Nguyễn Kiên, đang chuẩn bị nhận việc ở đây. Còn anh thì sao?
- Hừ, bọn ngốc… - Tuy đã được Nguyễn Kiên kiềm chế lại nhưng thanh niên vẫn còn chút tính khí. - Tôi là Võ Hùng, hân hạnh được làm quen. Tôi cũng giống cậu đấy, đến đây nhận việc. Thật là trùng hợp!
Nguyễn Kiên vốn không phải là người dễ dàng chủ động làm thân với người khác, dù đã thay đổi nhưng tính cách đó vẫn còn. Khi gặp Võ Hùng, dù chỉ mới có tiếp xúc sơ nhưng Nguyễn Kiên có thể cảm nhận được con người Võ Hùng là thế nào, và sự chân thành, hào khí, rộng lượng đó gây một ấn tượng không nhỏ với hắn. Nên biết trong xã hội bấy giờ, kiểu người như Võ Hùng gần như đã tuyệt chủng.
Dù Nguyễn Kiên được Trần thị cứu, nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách nhất định với họ, đặc biệt là ông Nam. Đối với Võ Hùng lại khác, người như Võ Hùng chính là kiểu người nên làm bạn nhất. Đối với mỗi người, nếu có một người bạn như vậy thì không uổng khi sống trên đời này chút nào. Đối với Nguyễn Kiên thì chính là như thế.
Hai người mới chỉ tiếp xúc nhưng lại như đã quen thân từ lâu, nói chuyện rất hợp và cũng chia sẻ cho nhau hoàn cảnh của mình. Nguyễn Kiên giờ mới biết được Võ Hùng hóa ra cũng bằng tuổi mình, đồng thời còn là người thừa kế của một võ đường có lịch sử lâu đời nhưng đang sa sút. Hiện tại Võ Hùng đi đến thành phố để tìm kiếm việc làm, kiếm tiền để chấn hưng lại võ đường.
Hắn cũng nhận được một tin vui. Khi hắn kể cho Võ Hùng chuyện của mình thì được Võ Hùng tiết lộ cho một chuyện. Trong võ học gia truyền của Võ gia có một môn chuyên tác động đến hệ thần kinh và đã từng có trường hợp đánh cho người ta mất trí nhớ, đồng thời cũng đánh cho người đó khôi phục lại. Điều này đã cho Nguyễn Kiên một cơ hội để nhanh chóng khôi phục, nhưng hiện tại Võ Hùng chưa học đến môn võ đó, được biết hiện tại chỉ có ông nội của Võ Hùng học được bốn phần trong tuyệt kỹ võ học ấy.
Hai người đã dự định sau khi mọi chuyện ở thành phố ổn định sẽ cùng nhau trở về quê nhà của Võ Hùng để giúp Nguyễn Kiên khôi phục trí nhớ.
- Được rồi, anh Hùng, chúng ta xử lí tốt mọi thứ ở thành phố trước rồi cùng đi. Đây là số điện thoại của tôi. Khi cần anh cứ gọi cứ theo đó mà liên lạc với tôi.
- Tốt, đây là cách liên lạc với tôi, cậu cũng đừng ngại, cần thì cứ gọi. Cậu là người bạn tốt đầu tiên của tôi ở thành phố đấy. Tôi đi đây, chúc cậu may mắn.
- Chúc may mắn, tạm biệt.
- Xin chào. - Nguyễn Kiên mở cửa phòng tuyển dụng bước vào. - Tôi là Nguyễn Kiên, tôi đến để phỏng vấn và nhận việc.
- Ồ, cậu ngồi đi. Tôi là Vương Thế Hải, trưởng phòng tuyển dụng nhân sự, tôi đã nhận thông báo từ phía trên rồi. Hiện tại có khá nhiều vị trí còn trống, đây là danh sách, cậu hãy chọn vị trí mà cậu cho rằng thích hợp với bản thân.
Khi Nguyễn Kiên bước vào trong và lên tiếng thì một người đàn ông trung niên vội vàng bước tới, nhiệt tình mời ngồi và giới thiệu cho hắn. Hắn đã đoán trước thế nào ông Nam cũng sẽ cho hắn một công việc tốt nhưng lúc hắn nhìn vào danh sách hắn thậm chí có chút bất ngờ. Trong danh sách, công việc kém nhất cũng là trưởng phòng, cao nhất thậm chí lên tới phó giám đốc của chi nhánh.
- Như thế này thì hơi quá rồi, những vị trí này mà dành cho người mới đến và trẻ như tôi có hơi vội vàng và khó tin không. Liệu có phải danh sách bị nhầm? - Hắn thật sự phải nghi vấn về độ chính xác của danh sách.
- Không có, tuyệt đối không có. Đó là vì cậu không biết đấy thôi. Những người trẻ tuổi đang làm việc ở những vị trí lớn và quan trọng trong công ty này tuyệt không ít hơn phân nửa nhân viên đâu. Thậm chí giám đốc của chi nhánh còn trẻ hơn cậu nữa kìa. Bây giờ là thời đại của người trẻ các cậu, tuổi trẻ tài cao mà.
- Dù là vậy thì cũng phải để tôi có thời gian làm quen với công việc chứ. Nếu vừa vào đã ngồi trên đầu người khác như vậy thì sẽ có ảnh hưởng xấu đến công ty đấy.
Sự thật thì đối với Nguyễn Kiên thì vừa vào làm giám đốc luôn cũng chẳng sao, nhưng hiện tại hắn không rõ ràng mục đích của Trần thị và ông Nam là gì nên không muốn gây chú ý quá lớn. Truyện Khác
- Danh sách đó là tôi đưa ra đấy, tôi muốn thử xem anh sẽ chọn như thế nào và anh đã không làm tôi thất vọng, và tôi càng muốn anh làm ở vị trí cao trên danh sách đó.
Nguyễn Kiên quay đầu ra phía cửa thì nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, cao quý đang nhìn chăm chú vào hắn. Còn ai khác ngoài Trần Ngọc Kỳ.
- Chào giám đốc. - Ông Hải vừa thấy Ngọc Kỳ thì vội vàng đứng dậy chào.
- Chú cứ tiếp tục làm việc đi, chuyện của anh Kiên tôi sẽ xử lí. - Ngọc Kỳ nhẹ nhàng nói.
Ngọc Kỳ thế chỗ Vương Hải để nói chuyện với Nguyễn Kiên. Cô liên tục đưa ra các lí do cũng như ý kiến của mình để mời Nguyễn Kiên ngồi vào vị trí cao trong danh sách. Qua một hồi kì kèo đối đáp, chối đưa chối đẩy, Nguyễn Kiên phải chịu thua nàng, tiếp nhận vị trí trưởng phòng kế hoạch.
Với vị trí này, Nguyễn Kiên sẽ phải chỉ huy bộ phận cấp dưới của mình. Nghiên cứu và đưa ra các kế hoạch kinh doanh tốt cho công ty. Đây là công ty chi nhánh cổ phần Trần thị số ba hay chi nhánh số ba. Vị trí của Nguyễn Kiên xếp thứ 5 chỉ sau trưởng chi nhánh, giám đốc, phó tổng giám đốc, phó giám đốc; xếp hàng đầu trong số các trưởng phòng.
Đối với vị trí này Nguyễn Kiên đã phải suy nghĩ rất kĩ. Với vị trí này hắn có thể tự do rất nhiều, với năng lực và trí tuệ của hắn thì đưa ra kế hoạch sơ bộ để phát triển công ty không phải chuyện khó khăn gì. Đồng thời, phòng kế hoạch có rất ít nhân sự, tính cả hắn cũng chỉ có năm người, trong đó có cả Võ Hùng. Khi thấy Võ Hùng thuộc phòng kế hoạch thì hắn cũng rất bất ngờ, một anh chàng hào sảng, nhìn qua không phải kiểu người thông minh lại có thể chiếm một vị trí trong phòng kế hoạch, nơi chỉ người thật sự xuất sắc mới có thể làm được. Thật sự là không nên “trông mặt mà bắt hình dong.”
Sau khi nhận công việc, Nguyễn Kiên đến ngay phòng kế hoạch. Phòng kế hoạch nằm từ tầng 40 đến tầng 42. Phòng làm việc chính của nhân viên nằm ở tầng 40, lên một tầng là nơi họp và kho chứa tài liệu. Phòng trên cùng lại như một khách sạn 8 sao nhưng chỉ có 16 phòng, đó cũng là nơi ở của Nguyễn Kiên. Hắn là trưởng phòng nên được sắp xếp ở phòng số 1. Bốn nhân viên còn lại ở các phòng sau. Hiện tại phòng kế hoạch chỉ có 5 người, bốn người khác ở các phòng 3, 5, 9 và Võ Hùng mới vào ở phòng 10.
Với thiết kế của tòa nhà thì đa số nhân viên làm ở các phòng công vụ chính đều có thể ở trong khách sạn ngay trên tầng làm việc của mình. Việc này có hiệu quả nhất định trong công tác quản lý của công ty. Và Một điều khác trong tòa nhà này, có 10 thang máy phân bố đồng đều, 5 cái dùng cho công sự, 5 cái khác cho dân sự.
Chẳng hạn nếu như buổi sáng Nguyễn Kiên hắn thức dậy, chưa vệ sinh gì cả mà đi ra ngoài qua thang máy, nếu hắn đi bên thang máy dân sự thì sẽ chẳng sao vì có rất nhiều người khác giống hắn, nhưng nếu hắn bước vào thang máy công sự thì sẽ có một tràng cười như xối xả vào mặt hắn.
Sau khi hắn đến nơi làm việc thì chỉ thấy mỗi Võ Hùng, hai người lại một hồi trò chuyện rồi cùng nhau đi sắp xếp lại phòng mình. Ba nhân viên khác được biết là đã đi công tác ở các nơi khác và sẽ lần lượt về vào tuần sau. Trong tuần này, họ có thời gian để làm quen với công việc và sắp xếp ổn định mọi thứ.
Kể từ tuần sau tức tháng 9 năm 2030, cuộc sống mới của Nguyễn Kiên sẽ bắt đầu.