Chương 16: Ngoại truyện 2: Tống Tây Hành (Hoàn toàn văn)

Ngoảnh Mặt Lại Gặp Được Người

(Ngoại truyện 2 – Tống Tây Hành)

Chuyện tôi hối hận không có nhiều, vậy mà ba cuộc điện thoại không nhận được ấy lại có thể khiến tôi nhớ cả đời, rất lâu sau tôi vẫn tự hỏi, nếu như khi đó tôi nhận được cuộc gọi của cô ấy, có phải chúng tôi sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy hay không.

Ban đầu chỉ để lại cho cô ấy một dãy số không phải sợ cô ấy quầy rầy tôi, mà sợ tôi không kiềm chế được bản thân mình cho nên để lại một phương thức chỉ có thể liên lạc một chiều, dù sao, cô ấy nhất định cũng sẽ gạt ba mẹ mình để gọi điện cho tôi, nếu không thì làm sao có chuyện mỗi lần gọi tới dãy số hiện lên lại khác nhau được.

Nhưng rất lạ là, tôi có thể đoán chính xác cuộc gọi nào là của cô ấy.

Sau khi mất đi tin tức của cô ấy, tôi từng vô số lần tìm đến thành phố của cô ấy nhưng lại không tìm thấy cô ấy, tôi gõ cánh cửa kia, chỉ thấy một gương mặt xa lạ, anh ta nói gia đình lúc trước đã chuyển đi rồi, rất đột ngột, trong một đêm, cả nhà đều chuyển đi, chỉ để lại một chậu hoa dành dành sắp tàn trên bệ cửa sổ.

Tôi mang chậu hoa dành dành kia đi.

Sau khi tốt nghiệp, tôi đến thành phố này, tưởng tượng một ngày nào đó cô ấy sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, sau đó tinh nghịch gọi tôi một tiếng:

"Tống Tây Hành."

Nhưng không, nỗi tuyệt vọng vì không thể chờ đợi được gần như nuốt chửng tôi, cho đến năm đó tôi gặp cô ấy khi đến thăm trường đại học của Chu Tự trong một chuyến công tác.

Nhưng cô ấy không nhớ tôi, cô ấy bị tai nạn xe.

Giây phút đó tôi cảm thấy cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần cô ấy vẫn còn sống sót là tôi đã biết ơn lắm rồi.

Cô ấy dường như trở nên ngoan ngoãn hơn, hoặc là nói cô ấy dường như không có cảm giác an toàn lắm, tôi đã từng hỏi một học muội mà hiện tại là đồng nghiệp của tôi rất nhiều chuyện liên quan đến kỹ năng theo đuổi con gái, nhưng sau đó cách nào cũng đều vô dụng, tôi nghĩ tốt hơn hết vẫn là sự chân thành.

Có lẽ cô ấy không biết, tôi còn không có cảm giác an toàn hơn so với cô ấy.

Khi biết cô ấy là bạn gái cũ của Chu Tự, tôi cũng chưa từng trách cô ấy, tôi chỉ tức giận với chính mình và đau lòng cho cô ấy.

Tôi vẫn luôn biết Chu Tự thích Tô Hân, đối xử với Tô Hân tốt nhất, cho dù sau đó cậu ấy mới phát hiện đó không phải là thích, nhưng cũng không thay đổi được việc cậu ấy đã khiến Ti Uẩn bị tổn thương.

Thực ra đối với chuyện cô ấy mất trí nhớ, mặc dù tôi hi vọng cô ấy có thể nhớ lại, nhưng cũng không cố chấp, chỉ là cảm thấy những ngày tháng sống động đó nếu chỉ có một mình tôi nhớ được thì quả thực có chút tiếc nuối.

May mắn là, cô ấy nhớ ra rồi.

Khi tôi nhận được cuộc điện thoại đó, nghe thấy tiếng nghẹn ngào yếu ớt ở đầu dây bên kia, trái tim tôi run rẩy, hận không thể lập tức bay về ôm lấy cô ấy, trên thực tế tôi quả thực đã làm như vậy, lần đầu tiên tôi về nhà sớm, chỉ để ôm cô ấy một cái.

Cô ấy nói: “Hóa ra nhiều năm như vậy anh vẫn không đổi số điện thoại à.”

Tôi nói “Ừ”.

Tôi sợ nếu tôi đổi, cô ấy sẽ không tìm được tôi.

Mặc dù cầu hôn có hơi vội vàng, nhưng thực ra chiếc nhẫn đã được chuẩn bị từ rất rất nhiều năm trước rồi, đó có lẽ là vào lần gọi điện thoại cuối cùng với cô ấy,

Trong điện thoại, giọng cô ấy mềm mại lại trong trẻo:

“Tống Tây Hành, anh không được yêu đương, phải đợi em lớn lên.”

“Được.”

“Chờ em tốt nghiệp, anh phải cầu hôn em đấy.”

“Được.”

“Anh phải chuẩn bị nhẫn xong sớm đấy.”

“Được.”

“Sao cái gì anh cũng nói được thế?”

"Ti Uẩn, em biết mà, anh không thể từ chối em."

Ngày kết hôn cô ấy rất xinh đẹp, thực ra đường nét trên khuôn mặt của cô ấy không xuất chúng, nhưng tổng hợp lại lại rất hài hòa, trong lòng tôi không ai có thể so sánh được.

Khi hôn cô ấy, tôi chợt nhớ đến cảnh lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu lên chiếc váy màu trắng của cô ấy, cô ấy cầm cây kem đang ăn dở nhìn tôi ngơ ngác, khóe miệng còn dính chút kem, sau đó bàng hàng gọi một tiếng:

"Tống Tây Hành."

Có lẽ bắt đầu từ tiếng gọi đó, sau này mỗi tiếng “Tống Tây Hành” đều khiến tôi không ngừng thất thủ.

Tôi nghĩ cô ấy chắc chắn không biết, nhiều năm sau khi mất đi tin tức của cô ấy, tôi đã cảm thấy rất may mắn vì mình có thói quen ghi âm các cuộc điện thoại, cho nên trong những ngày tháng không tìm thấy cô ấy, tôi mới có thể dựa vào giọng nói của cô ấy mà miễn cưỡng sống qua ngày.

Tôi giống như một tên ng.hiện vậy, nghe đi nghe lại từng lời cô ấy nói trong đoạn ghi âm, cho tới tận sau này không cần nghe tôi vẫn có thể nói chính xác cô ấy nói câu nào vào ngày tháng năm nào.

“Tống Tây Hành, lần này em thi môn toán đứng nhất toàn trướng đấy.”

“Bài này em không biết làm Tống Tây Hành, em đọc cho anh nghe…”

“Tống Tây Hành, bao giờ thì anh đến thăm em?”

“Em chỉ còn một năm rưỡi nữa là tốt nghiệp rồi!”

“Tống Tây Hành, anh phải đợi em, nhất định phải đợi em, nếu không, nếu không…”

Tôi cười: “Nếu không thì sao?”

"Nếu không em khóc cho anh xem!"

Được, anh sẽ đợi em, anh sẽ luôn đợi em.

- --

(Hoàn toàn văn)

Nhấn Mở Bình Luận