Chương 39: Không lòng dạ nào để ngủ

Ngược Về Thời Minh

Phụ nữ yêu cái đẹp, xưa nay vẫn vậy. Thật không ngờ, cái chết đe dọa không làm nàng tỉnh ngủ được, mà một từ “thịt mỡ” lại khiến nàng kích động hệt một chú gà chọi. Dương Lăng phải hết hơi giải thích mãi, Mã Liên Nhi mới bình tĩnh lại.

Tỉnh ngủ rồi thì cảm giác lạnh buốt càng lúc càng khó mà chịu đựng nổi, hai hàm răng nàng đánh vào nhau lách cách. Cảm thấy trên vai hơi nặng, nàng thử đưa tay sờ vào, thất thanh kêu lên:

- Huynh lấy áo đưa cho ta, thế còn huynh thì sao?

Dương Lăng thở dài:

- Tôi sợ mình sẽ không cầm cự nổi đến sáng đâu.

Vừa dứt lời, chiếc áo đó đã trở về trên người y và một đôi tay choàng qua ôm chặt lấy y. Mã Liên Nhi run rẩy nói khẽ:

- Chúng ta... kề sát lại một chút, có lẽ sẽ vượt qua được. Hoàn cảnh... hoàn cảnh cấp bách thì cũng nên linh động, đúng không?

Kề sát lại quả nhiên ấm hơn nhiều, Dương Lăng cũng lặng lẽ ôm chặt Mã Liên Nhi, lấy chiếc áo dài bọc cả hai người lại. Có lẽ do căng thẳng, hai người hít thở có phần gấp gáp. Dương Lăng nghĩ đến Ấu Nương, nhớ tới đêm đông giá lạnh bọn họ ôm nhau sưởi ấm ấy, lòng bỗng không yên.

Một lúc sau, từ bên ngực y vang lên tiếng hỏi rụt rè:

- Không phải huynh nói là muốn tán gẫu ư? Sao không nói gì hết vậy?

-Ừm? Ồ... nghe nói cô sống ngoài biên thùy từ nhỏ, quê cô ở đâu vậy?

Dương Lăng trấn tĩnh lại, vớ đại lấy một đề tài.

Sau chút xấu hổ và lúng túng ban đầu, Mã Liên Nhi đã dần quen với sự thân mật của hai người, nàng khẽ cựa thân thể mềm mại để tư thế thêm thoải mái, tự nhiên.

- Quê ta à...?

Nàng ngáp một cái, nép sát vào bộ ngực ấm áp của y, đáp:

- Quê ta ở kinh đô, nhưng ta chưa tới đó bao giờ, chỉ biết đại thúc (bác) và thúc thúc (chú) vẫn còn ở đó.

- Kinh đô ư? Quê cô ở Bắc Kinh à?

- Cái gì? Huynh thế mà cũng là tú tài à?

Mã Liên Nhi phì cười:

- Kim Lăng mới là kinh đô, Bắc Kinh là kinh sư.

- Ồ!

Dương Lăng toát mồ hôi, hỏi:

- Kim Lăng sao? Vùng đất nổi tiếng phồn hoa từ xưa đó à? Đại Minh chúng ta tại sao chuyển kinh sư đến Bắc Kinh thế? Ở đó vừa gần Thát Tử, thời tiết lại giá lạnh.

Mã Liên Nhi hứ một tiếng:

- Tú tài của ta ơi, muốn đùa với ta cũng không cần phải giả đò như vậy đâu! Hay là huynh đang kiểm tra ta đó hử? Thiên tử thủ quốc môn (vua phải giữ biên cương), hiểu chưa?

Không để ý thái độ của mình với Dương Lăng đã càng lúc càng thân mật, nàng nói tiếp:

- Từ nghìn năm nay, mối uy hiếp đối với Trung Nguyên đa phần đến từ phương bắc, phía bên kia tường thành là kẻ địch. Yến Kinh (tên cũ của Bắc Kinh) nằm nơi hiểm yếu, phía bắc thì núi non hùng vĩ, phía nam có thể khống chế Trung Nguyên, lại thông với vùng Giang Hoài (1), liền sa mạc, hơn nữa lại gần vùng giặc Thát. Thành Tổ dời đô về đây, chính là để giữ biên giới!

- Huynh nghĩ xem, kinh sư nằm ở đây, triều đình không muốn chú trọng đến phương bắc cũng không được. Nếu không tại sao lại phải lập trọng binh đồn trú ở cửu biên (2)? Tại sao Cẩm y vệ lại phái nhiều mật thám quanh năm ẩn náu ở quan ngoại như vậy?

Dương Lăng còn tưởng vì thấy Yến Kinh có điềm lành xuất hiện nên Chu Lệ mới dời đô về đấy, ai ngờ còn bởi nguyên nhân này. Ngẫm lại, hoàng đế Đại Minh các triều đại dù ngu dốt cỡ nào, phần nhiều vẫn chấp thuận thực thi chính sách "thiên tử thủ quốc môn". Vào cuối thời Minh, khi mạng sống bị đe doạ mà hoàng đế Sùng Trinh vẫn không sử dụng tinh binh ở Sơn Hải Quan (3), đại thế mất rồi, ông ta vẫn không chịu lánh xuống phương Nam mà tự vẫn tại Môi Sơn. Rốt cuộc thì ông ta đã không làm nhục khí tiết người Hán, đến chết cũng làm tròn sứ mệnh "Thiên tử thủ quốc môn".

Mã Liên Nhi đau lòng nói:

- Sau khi cha ta gia nhập Cẩm y vệ liền bị phái đến vùng quan ngoại làm thám tử, chịu đựng nửa đời người, khó khăn lắm mới được trở về quan nội, kết quả lại... hiện giờ cũng không biết ca ca đã ra sao rồi?

Nói đoạn nàng bật khóc nức nở.

Dương Lăng an ủi:

- Yên tâm đi! Lúc đó binh mã hoảng loạn, nhưng Mã huynh ở bên người Tất đô ty sẽ không có gì đáng ngại đâu. Cố qua đêm nay, ngày mai chúng ta tìm đường quay trở về thành, Mã huynh nhất định đã ở trong thành rồi đó.

- Ừm...

Mã Liên Nhi lau nước mắt, nói:

- Chỉ mong chúng ta có thể qua được đêm nay. Huynh kể chuyện cho ta nghe được không? Vậy sẽ không buồn ngủ nữa.

Dương Lăng vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, cố nhịn cơn đói đang réo ùng ục trong bụng, bắt đầu kể:

- Ngày xưa có một ngọn núi tên là Ngũ Chỉ Sơn, trên núi có một đám cường đạo, kẻ đứng đầu tên là Chí Tôn Bảo (4)...

Chẳng lẽ người ở thời đại này không ai biết đến bộ "Tây Du Ký" hay sao? Dương Lăng buồn bực nghĩ thầm. Thế là vừa mới kể được một chút, y đã phải bắt đầu kể lại từ Đông Thắng Thần Châu, Hoa Quả sơn, Thuỷ Liêm động, giới thiệu bằng hết lai lịch xuất thân của Tôn Ngộ Không. Vừa mới kể thêm được một hồi, y lại phải kể sang chuyện Đường Tăng, từ lúc còn là Kim Thiền tử đến quá trình phiêu lưu của lão.

Mã Liên Nhi thoải mái ngồi tựa trong lòng y, im lặng nghe kể chuyện. Nhưng Dương Lăng kể rất gượng gạo, bởi vì y cảm thấy có mấy đoạn hết sức khôi hài mà Mã Liên Nhi lại chẳng cười lấy một tiếng. Chẳng lẽ phụ nữ thời Minh không có tế bào hài hước à?

Khi kể đến Tử Hà Tiên Tử, Mã Liên Nhi mới trở nên hứng thú. Nghe đến đoạn Tử Hà Tiên Tử đòi Chí Tôn Bảo hôn mình, nàng chợt nhớ đến "nụ hôn" vô ý của hai người lúc trượt xuống núi. Vừa nghĩ đến chuyện này, môi nàng lại thoáng đau, song trong lòng lại có phần bồi hồi.

Nàng không kìm được, bật hỏi:

- Tại sao Chí Tôn Bảo không tiếp nhận nàng ấy vậy? Bạch Tinh Tinh là yêu tinh, y là đại thánh bị đày xuống phàm trần, hai người vốn chẳng phải một đôi. Tử Hà tiểu thư mới là thần tiên, vả lại Chí Tôn Bảo nói đúng đó, duyên phận là do ông trời an bài, ông trời là lớn nhất!

Sặc, lần đầu nghe thấy có người lấy môn đăng hộ đối ra giải thích "Đại Thoại Tây Du"! Đến phút cuối Mã Liên Nhi lại hỏi:

- Vậy cuối cùng Chí Tôn Bảo thích ai?

- Ơ... Tử Hà Tiên Tử.

- Hứ! Đàn ông, miệng một đằng tim một nẻo!

Mã Liên Nhi hậm hực. Dương Lăng đỏ mặt biện bạch:

- Có lẽ cô nói đúng, cho dù là Tề Thiên Đại Thánh cũng không thể đấu với ông trời. Trời cao định sẵn duyên phận mà, y cũng đành nghe theo vận mệnh an bài mà thôi.

Mã Liên Nhi rúc vào trong lòng y như một con chim nhỏ, im lặng một hồi lâu, nàng bỗng nhiên run rẩy nói:

- Vậy chúng ta... chúng ta có thể xem như là duyên phận do ông trời an bài hay không?

Lấy hết dũng khí nói xong câu đó, nàng cảm thấy hoàn toàn kiệt sức. Mặt nóng rần, nàng vùi đầu vào trong lòng y chẳng dám ló ra. Dương Lăng giật mình kinh hãi, ngớ ra một hồi lâu mới nói:

- Cô... đừng nên nghĩ ngợi lung tung, tuy rằng chúng ta má ấp vai kề nhưng không quan hệ bất chính, hơn nữa... hơn nữa cô không nói, ta không nói, cũng chẳng ai biết.

- Trời biết đất biết, huynh biết ta biết, hôn huynh cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi, còn bảo ta làm sao xuất giá đây?

Trong màn đêm che phủ, Mã Liên Nhí nói một cách "hùng hồn", song con tim lại đập loạn thình thịch, nàng tiếp:

- Bất kể lần này thắng hay bại, Mẫn đại nhân cũng đã giết chết được một vương tử, nhất định sẽ được thăng quan. Huynh là tâm phúc của lão, lại trẻ tuổi có tài, có lẽ thêm vài ba năm nữa, ắt có thể làm quan phụ mẫu của một huyện. Ta... Ta tuy là con gái nhà tiểu lại, nhưng cũng biết đọc sách hiểu lễ nghĩa. Huynh làm quan rồi, cũng cần một người vợ xứng với huynh.

Nàng nói mà xấu hổ không thôi, trong lòng thầm nghĩ: "Mã Liên Nhi ta vẫn luôn tâm cao khí ngạo, hôm nay dày mặt tự tiến cử mình như vậy đã là việc xấu hổ chết người rồi, còn muốn xúi dục người ta bỏ vợ. Nhìn thế nào cũng đều thấy mình giống một nữ nhân xấu xa vô liêm sỉ nhất, nhưng... nhưng ai mà không có một lần ích kỷ chứ?”

Nghe nàng có ý bảo mình bỏ vợ tái hôn, Dương Lăng bừng giận, y ưỡn thẳng lưng, lạnh lùng nói:

- Mã tiểu thư, cô từ nhỏ đã trưởng thành ở vùng biên ngoại, ta thích nhất chính là cá tính hào phóng thẳng thắn của cô, cũng không tin cô sẽ để ý đến những thứ cổ hủ ngu xuẩn. Hôm nay ta có thể vì cô mà bỏ nàng ấy, sau này lẽ nào sẽ không vì người khác mà bỏ cô sao? Tử Hà Tiên Tử nói rất hay: “Nếu như không thể ở cùng với người ta thích, cho dù để ta làm Ngọc Hoàng đại đế ta cũng sẽ chẳng vui vẻ gì.” Ta cũng vậy, nếu như muốn ta bỏ Ấu Nương, cho ta làm Hoàng đế ta cũng không làm!

Bị y trách mắng Mã Liên Nhi xấu hổ vô cùng, nàng vừa ngượng vừa thẹn nói:

- Vậy ta... ta... ta nguyện làm tiểu thiếp của huynh, như vậy... như vậy huynh có chịu không?"

Dương Lăng ngây người, trong lòng vừa cảm động lại vừa khó xử, y cười nhăn nhó:

- Liên Nhi tiểu thư, tội tình gì cô phải đày đoạ bản thân như vậy? Dương Lăng không tiếp nhận nổi tấm lòng của cô đâu.

Mã Liên Nhi bỗng vùng ra khỏi lòng y, trừng mắt giận dữ nói:

- Huynh chê ta không đủ xinh đẹp hay bởi vì ta không phải là một người phụ nữ tốt?

Dương Lăng vội nói:

- Liên Nhi tiểu thư, cô rất xinh đẹp, rất đáng yêu, và ta cũng tin cô là một người con gái kiên cường, có lòng tự trọng. Cô coi thường đám nam nhân xem nữ nhân như đồ chơi, miệt thị cái gọi là vợ phải theo chồng của bọn họ. Chính vì như vậy, một khi cô đã thích một người, nhất định sẽ không bao giờ chùn bước. Được xem trọng như thế, Dương Lăng thật sự ghi khắc trong tim.

- Nói thật dễ nghe! Ta đã nguyện lòng ở dưới người khác rồi, chỉ bởi ta tin huynh sẽ thật sự đối xử tốt với ta, tại sao huynh còn... Trong lòng huynh, trên đời này không có ai sánh được với Ấu Nương phải không?

Dương Lăng cảm khái nói:

- Cô sai rồi! Trong lòng ta, Ấu Nương là một cô gái rất bình thường. Cô ấy không phải là người xinh đẹp nhất, cũng không nhất định là đáng yêu nhất. Thế giới rộng lớn, chưa xem hết toàn bộ phong cảnh, ai dám nói là đã nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất chứ? Nhưng với phong cảnh, cô vẫn có thể đi đến từng nơi để thưởng thức, lựa ra một chỗ đẹp nhất làm chốn cự ngụ cho mình, nếu có năng lực cô thậm chí còn có thể chiếm giữ tất cả. Nhưng với phụ nữ lại không giống vậy, yêu không chỉ là thưởng thức và chiếm hữu, mà đôi bên còn phải có trách nhiệm với nhau, đã yêu nhau thì nên hết lòng tuân thủ ước hẹn "cho tới bạc đầu.”

- Biển người mênh mang, phụ nữ xinh đẹp rất nhiều. Không lẽ ta gặp ai cũng yêu, gặp người tốt hơn thì vứt bỏ người cũ đi? Nếu vậy thứ ta chiếm được cũng sẽ chỉ là thể xác của phụ nữ mà thôi! Như lời cô đã nói ở Hồng Nhạn lâu, nếu chỉ coi vợ như đồ vật, không hề có tình cảm chân thành thì dựa vào cái gì để đòi họ thật tâm đối đãi với mình đây chứ?

Mã Liên Nhi yên lặng một hồi lâu, đột nhiên bật cười:

- Ngài tú tài thao thao bất tuyệt, nói tràng giang đại hải, tại hạ cam bái hạ phong. Người ta trêu huynh thôi, sao kích động quá vậy?

Dương Lăng ngẩn ra, không biết cô nàng thật sự nói đùa hay đang che giấu sự xấu hổ của bản thân. Tiếc là trời tối đen như mực nên y không nhìn thấy được vẻ kỳ dị trong mắt nàng và cả nụ cười chứa đầy ẩn ý trên môi nàng nữa. Đó là nụ cười của người thợ săn khi đã xác định được con mồi nhất định phải bắt.

Mã Liên Nhi ngẫm lại lời của Dương Lăng, rồi trong lòng thầm nghĩ: “Đứa con gái từ vùng biên ngoại như mình đây mà là khác thường ư? Gã tú tài này mới thật sự là khác thường. Biển người mênh mang, có lẽ y quả thực không phải là phong cảnh đẹp nhất, nhưng lại là phong cảnh thích hợp với mình nhất. Ông trời đã đưa y đến trước mặt, không giữ chặt lấy y há chẳng phải là có lỗi lắm sao? Hì... tương lai còn dài mà!"

Sau một hồi lâu tâm tình nàng đã bình ổn trở lại, thoáng mang vẻ tươi cười, nàng bắt chước lời thoại mà Dương Lăng vừa nãy đã kể:

- Đêm dài đằng đẵng, không lòng dạ nào để ngủ, chi bằng Dương huynh hãy kể cho ta thêm một câu chuyện xưa nào đặc sắc hơn chút đi. (Câu này bắt chước lời thoại trong Đại thoại Tây Du)

Dương Lăng cũng cười thầm: ai nói phụ nữ thời Minh không biết hài hước là gì chứ? Đoạn y phấn chấn tinh thần nói:

- Được, ta sẽ kể cho cô một câu chuyện giúp tinh thần hưng phấn. Câu chuyện này có tên là Hoạ Bì!

Chú thích:

(1) Chỉ vùng đất nằm giữa Trường Giang và Hoài Hà. Gồm có Giang Tô, An Huy và một bộ phận nhỏ của Giang Tây, Hồ Bắc, Hà Nam.

(2) Tên gọi chín điểm quân sự cần trấn giữ vùng biên tái bắc bộ thời Minh. Sau khi nhà Minh được thành lập, quân Nguyên lẩn trốn ở biên tái phía bắc vẫn không ngừng quấy nhiễu, uy hiếp nghiêm trọng đến sự thống trị của nhà Minh. Để củng cố biên phòng khu vực bắc bộ, Minh thái tổ Chu Nguyên Chương nhiều lần phái tướng bắc chinh, đồng thời phân đất phong hầu cho các con là Chu Lệ, Chu Quyền đem trọng binh trú thủ biên tái bắc bộ. Minh thành tổ Chu Lệ vừa xuất quân ra sa mạc phía bắc, vừa bố trí trấn giữ vùng biên duyên, phái binh trấn thủ. Ban đầu thiết lập bốn trấn giữ ở Liêu Đông, Tuyên Phủ, Đại Đồng, Diên Tuy, kế tiếp lập trấn ở Ninh Hạ, Cam Túc, Kế Châu, rồi lại lập hai trấn ở Sơn Tây, Cố Nguyên, ấy là cửu biên.

(3) Sơn Hải Quan là cửa ải đầu tiên của Trường Thành, bắc dựa dãy Yên Sơn, nam liền biển Bột Hải, non xanh nước biếc, quang cảnh hùng vĩ, nằm ở nơi giáp ranh giữa hai tỉnh Hà Bắc và Liêu Ninh, khởi điểm của Trường Thành. Người đầu tiên xây dựng Sơn Hải Quan là Từ Đạt, vị tướng nổi tiếng của nhà Minh. Với con mắt sắc bén về quân sự, Từ Đạt đã xây dựng Sơn Hải Quan để kiểm soát được núi, lại khống chế được biển. Ải này có 4 cửa, cửa phía Đông có một bức hoành phi với dòng chữ "Thiên hạ đệ nhất quan". (sưu tầm)

(4) đây là bộ "Tân Tây Du Ký" (Đại thoại Tây Du) gồm 2 phần do Châu Tinh Trì thủ vai chính. Chí Tôn Bảo trong phim là hậu thân của Tôn Ngộ Không 500 năm sau.

Nhấn Mở Bình Luận