Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?
“Cô đã đói chưa vậy, Mina?” hắn đàng phải đánh trống lảng sang việc khác. Mặc dù, Yu Mina đang muốn tra khảo về vấn đề thể chất của hắn sao lại tệ đến vậy, nhưng khi nghe thấy đồ ăn thì chuyện này đã bị nàng vứt ra sau đầu, “trời đánh tránh miếng ăn” mà lại.
“Này! Anh đừng có mà đánh trống lảng.” Yu Mina giả vờ không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy hắn mang ra đồ ăn thì bụng của nàng bỗng dưng reo lên từng tiếng, điều này khiến cho cô nàng vô cùng xấu hổ.
Biết nàng đang xấu hổ vậy nên Nam Phong cũng lảng tránh sang việc khác, hắn giới thiệu cho nàng về bữa ăn ngày hôm nay: “Để tôi giới thiệu một chút, đây là thịt hộp, còn đây là cá hộp, đây là ba tê hộp. Cô chọn một trong ba hộp này đi rồi chúng ta sẽ cùng ăn với bánh mỳ cắt lát này.”
Yu Mina tập trung nghe Nam Phong giảng giải về từng hương vị của món ăn như một học sinh giỏi chăm chú nghe giáo viên giảng bài trên lớp. Mắt nàng tròn xoe, mở to chăm chú nghe hắn thuyết trình về đồ ăn, trong khi cổ họng thì hơi nuốt chút nước bọt.
“Được rồi! Tôi giới thiệu qua về chúng rồi đấy, cô chọn một trong ba hộp đi, rồi chúng ta cùng ăn.” Nhìn thấy nàng chăm chú nghe hắn nói thì Nam Phong cảm giác trong lòng có chút thành tựu, hắn nói tiếp: “Chắc cô cũng đói rồi! Mau chọn nhanh đi!”
Nghe thấy hắn nói như vậy thì trong vô thức nàng nói ra một câu: “Thật sự muốn ăn hết cả ba hộp này a!” nói xong biết rằng mình hơi buột miệng, nàng nhanh chóng thanh minh lại: “Không không! Ý tôi là tôi muốn chọn một hộp, rồi để phần hai hộp còn lại. À không! Là một hộp thôi không phải là cả ba. Tôi đang nói cái gì thế này...” Yu Mina có vẻ hơi ảo não về hành động của chính mình.
Hắn nhìn nàng vừa thấy buồn cười trong lòng, xong lại càng cảm thấy thương nàng nhiều hơn. Với một nữ nhân, đặc biệt là cấp bậc mỹ nữ như nàng, nếu mà sinh sống trong thời đại của hắn thì sẽ được bao người cưng chiều không hết, làm sao mà phải ở nơi đây, chỉ vì ba thứ đồ hộp vớ vẩn mà cảm thấy như nhặt được báu vật, hắn nghĩ: “Nàng thật đáng thương! Không biết từ trước đến giờ nàng sống như thế nào vậy?”
Nam Phong ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Được rồi! Theo tôi thì lần đầu tiên ăn nên chọn thịt hộp, nó ăn riêng cũng ngon mà ăn chung cùng bánh mỳ cũng vẫn ngon.” Yu Mina nghe thấy vậy thì ảo não trả lời: “Thôi cũng được, cho tôi thịt hộp đi.” nàng cũng không muốn nói nhiều nữa mà chỉ một lòng muốn thưởng thức “cao lương, mỹ vị” này.
Nam Phong ga lăng giúp nàng bóc thịt hộp ra, rồi đưa cho nàng thêm một chiếc thìa ăn kèm, lượng bánh mỳ hắn cũng để cho nàng nhiều hơn một chút, với lý do là nàng mới ốm dậy cần ăn nhiều hơn một chút để tẩm bổ.
Yu Mina không nói gì mà chỉ cảm ơn hắn một tiếng rồi bắt đầu tập trung vào ăn. Nam Phong chọn cho mình ba tê hộp nhưng hắn ăn thì vô cùng ít, chủ yếu là hắn quan sát Yu Mina.
Hắn thấy nàng ăn rất từ từ như sợ hết vậy làm cho lòng hắn đau nhói, hắn hận mình không thể mang hết mỹ thực ngon nhất trên thế gian này đến cho nàng. Khi thấy nàng đã ăn hết phần thịt hộp của mình nhưng vẻ mặt dường như vẫn còn thèm thuồng, nàng cố gắng liếm hết từng giọt nước sốt bên trong hộp.
Nam Phong đưa hộp ba tê của mình ra trước mặt của nàng. Yu Mina vô cùng ngạc nhiên, nàng không biết hắn đang định làm cái gì thì hắn nói trước: “ Cho cô đấy. Thực ra trước đấy tôi cũng đã ăn một chút rồi, nên bây giờ bụng có hơi no, không ăn được nổi nữa.”
Yu Mina cũng không nhận lấy thức ăn từ tay của Nam Phong đưa cho, nàng từ chối với lý do rằng nàng đã lấy đủ phần của mình rồi. Chỉ khi hắn doạ nếu không nhận lấy thì hắn sẽ đổ hết đi thì nàng mới vội vàng đồng ý, nàng nói khẽ: “Cảm ơn anh!”
“Hả! Cái gì vậy.” Nam Phong nghe rõ nàng nói gì, nhưng vẫn cười hóm hỉnh trêu nàng khiến cho nàng vô cùng tức giận mà ngoảnh mặt sang chỗ khác, nàng nói: “Không có gì! Anh nghe nhầm rồi!”
Nam Phong cũng không nói gì nữa mà chỉ hơi nhếch mép cười. Sau đó, hắn lại quan sát Yu Mina ăn ba tê hộp với vẻ mặt vui sướng và mãn nguyện. Lúc này trái tim của hắn như nhẩy cẫng lên, hắn cảm giác được trong lòng mình có chút gì đó nhen nhóm hạnh phúc.
Liếm liếm một chút nước sốt còn dính trên môi của mình, Yu Mina bây giờ cảm giác rất thoả mãn, nàng vô tình nói: “Nếu mà còn thứ nước lúc trước ở đây thì thật tuyệt.”
Mặc dù chỉ là vô tình nhưng người nghe thì hữu ý, Nam Phong lôi ngay ra hai lon nước nằm trong ba lô và nói với nàng: “Mỹ nữ, ăn no rồi thì ra đây uống chút nước tráng miệng đi nào! Cô chọn lon coca cola này hay là lon Redbull đây.”
Nhìn thấy Nam Phong mang ra hai lon nước thì Yu Mina sán lại gần, tò mò hỏi: “Lon màu vàng này là lon lúc nãy phải không? Thế còn lon màu đỏ này là gì vậy?”
Không để cho nàng phải đợi lâu, hắn nhiệt tình giải thích: “Lon Redbull này lúc nãy cô đã uống rồi, nên mùi vị chắc vẫn còn nhớ, còn lon coca màu đỏ này thì vị khác hắn với lon kia. Nó có vị hơi chát, hơi đắng nhưng tuyệt nhiên lại rất nhẹ nhàng, phối hợp với vị ngot của đường cùng với công nghệ ga sủi bọt thì đây chắc chắn là hương vị của thượng đế, thánh phẩm của các đấng game thủ.”
Nghe Nam Phong thao thao bất tuyệt làm cho nàng nuốt nước bọt liên tục, nhưng nàng lại do dự tự lẩm bẩm nói: “Nghe thôi mà đã thấy thèm rồi, nhưng lon Redbull kia thật là ngon, mình muốn uống lại lần nữa quá. Thật là phân vân.”
Nghe nàng nói như vậy thì đầu óc xấu xa của Nam Phong hoạt động hết công suất, hắn vừa cười gian manh vừa nói: “Khà khà! Hay là chúng ta uống trao đổi đi.”
Yu Mina nghe thấy vậy thì tò mò hỏi: “Uống trao đổi là gì vậy?” Thấy cá đã cắn câu, hắn nhanh chóng giải thích cho nàng: “Uống trao đổi là một hành động vô cùng thiêng liêng và cao cả, nó tượng trưng cho sự đồng kham cộng khổ của những người đồng đội, những người chiến hữu với nhau. Hay còn nói đơn giản là chúng ta mỗi người uống một phần của hai lon nước. Chẳng phải như vậy thì được thưởng thức cả hai vị hay sao?”
Nghe Nam Phong nói như vậy thì Yu Mina nhiệt tình hưởng ứng, nàng nói: “Hay quá! Như thế quả là tốt, vừa được uống ngon lại vừa gắn kết tình đồng đội.” Thật ra thì suy nghĩ của nàng đơn giản hơn hắn tưởng tượng nhiều. Từ trước đến giờ vì không có bạn bè nhiều, cùng với việc nàng chưa trải qua tình yêu nam nữ bao giờ, khiến cho nhận thức của nàng hoàn toàn khác biệt với cái đầu óc đen tối của hắn.
Yu Mina nhanh chóng uống xong phần coca cola của mình, nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái và thoả mãn. Nàng đưa lon coca cho hắn và nói: “Tôi uống xong rồi đấy, đến lượt anh.”
Cầm lon coca mà tay của hắn có phần hơi run run, nước bọt cũng được hắn nuốt xuống liên tục, đầu óc hắn bây giờ đang suy nghĩ điên đảo: “Thiên a! Nước của mỹ nhân a! Đây có được coi là hôn gián tiếp không vậy?”
Hình tượng của hắn bây giờ không khác gì một ông chú nhà bên đang cố dụ dỗ con gái nhà lành, ngây thơ, trong sáng vậy. (t/g: Chú được! Anh thích rồi đấy.)