Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)
Mộ Thanh chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, trong viện yên tĩnh không một tiếng động.
Ánh trăng, ánh nến sáng rọi, chiếu vào thiếu niên trong phòng, toàn thân áo trắng, đứng cạnh một thi thể đầy máu.
Mộ Thanh tiến sát đến bên thi thể, ngồi xổm xuống cách khoảng một
tấc, mở miệng bắt đầu: “Nghiệm! Thi thể là nam, chiều cao năm thước sáu
tấc, dáng người trung bình, mặc quan bào bát phẩm, đầu đội mũ quan, chân đi giày quan. Bên hông có một túi vải, trong có hai mươi lượng bạc, văn điệp thân phận trên người ghi: ‘Vương Văn Khởi, sinh ra vào năm Thiên
Khải hai mươi bảy, người huyện Vĩnh Thọ thành Biện Hà’, tính đến nay bốn mươi lăm tuổi.”
“Xác chết trong tư thế nằm ngẩng đầu, đầu phía đông chân phía tây,
đầu hướng về phía giá sách, chân hướng về phía cửa phòng, cánh tay phải
hơi nâng, trên tay có vết cào, thi thể có hiện trạng co giật, mắt nhìn
lên phía trên giá sách. Hiện trường có vết máu phun tung tóe, chứng tỏ
có xô xát.”
“Hàm dưới và các đốt ngón tay của thi thể đã bắt đầu cứng ngắc, giác
mạc không vẩn đục, dự đoán thời gian tử vong từ một tới ba canh giờ.”
Trong ngoài phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy thanh âm của cô gái, từ khi hun khàn cổ họng đến nay đã qua mấy ngày, hiện tại giọng nói của nàng
trong trẻo như trước.
Gã sai vặt ở ngoài cửa múa bút thành văn, đến khi nghe thấy câu cuối cùng, giật mình giương mắt.
Đã chết từ một đến ba canh giờ? Cái này không đúng!
Bộ Tích Hoan ngồi ở ngoài cửa, trong tay bưng trà nóng, hương trà
nồng đậm làm nhạt đi mùi máu tanh, hơi trà lượn lờ quanh mặt nam tử,
thần thái lười nhác càng rõ ràng hơn, nhưng giọng nói lại lạnh lùng, “Hạ nhân bên trong phủ Thứ Sử mỗi canh giờ đều dâng trà và điểm tâm lên, ba canh giờ cũng đã đến bữa.”
Ngụ ý nói là người không thể chết lâu như vậy.
“Ta nói dự đoán.” Mộ Thanh ngồi trên mặt đất, ánh nến chiếu dáng
người nhỏ bé, nhưng ánh mắt so với người đang đứng còn sắc bén hơn, “Hai chữ này có thù oán gì với ngươi sao? Tại sao cố tình bỏ qua nó.”
Bộ Tích Hoan giương mắt, bình tĩnh nhìn Mộ Thanh chốc lát, “Ta với ngươi có thù oán sao?”
“Nếu ngươi ít ngắt lời ta, ta và ngươi sẽ không còn thù oán.” Mộ
Thanh nhíu mày, ý tuy chèn ép nhưng vẫn tiếp lời của hắn, “Ngươi nói phủ Thứ Sử mỗi một canh giờ đều có người đưa trà bánh, sao ngươi dám đảm
bảo không có ai lười biếng?”
Bộ Tích Hoan liếc mắt nhìn gã sai vặt, gã sai vặt run run, vội vàng
nói: “Chủ nhân, thuộc hạ không hề lười biếng, một canh giờ trước vào
phòng dâng trà Vương đại nhân vẫn khỏe mạnh, một lúc lâu sau đến đổi
nước trà, người đã chết.”
Bộ Tích Hoan nhìn về phía Mộ Thanh, Mộ Thanh ngồi trên mặt đất, mắt đảo qua gã sai vặt, “Lấy gì cam đoan ngươi không nói dối?”
“Ta!” Gã sai vặt nghẹn họng, cảm thấy oan uổng.
“Miệng người sống có thể nói dối, nhưng thi thể thì không. Hắn chết
khi nào, chính bản thân hắn đã nói cho ta biết.” Mộ Thanh dứt lời, lại
cúi đầu nghiệm xem.
Chính hắn?
Gã sai vặt cổ quái liếc mắt nhìn vào trong phòng, tưởng tượng thấy
thi thể đang nằm lẳng lặng kia, bất thình lình mở miệng nói hắn chết khi nào, bỗng nhiên cảm thấy gió đêm thật lạnh.
Nhưng khí lạnh còn chưa đi hoàn toàn tán đi, hắn đã bắt đầu cảm thấy
cả người nóng lên. Bộ Tích Hoan giương mắt, chén trà che trước mặt, nhất thời nhìn không rõ thần sắc trong đáy mắt.
Trong phòng, Mộ Thanh đem quần áo giày mũ của thi thể lần lượt cởi
xuống đặt ở một bên, nàng làm việc cẩn thận, quần áo đã sớm bị máu nhiễm ướt, nhưng từng thứ nàng đều đặt chỉnh tề, theo thứ tự từ đầu đến chân, cho đến khi trên xác chết chỉ còn lại một cái khố, Mộ Thanh ra tay cởi
bỏ nốt cái khố kia.
Trong viện bỗng nhiên lặng ngắt, người người trừng lớn mắt, giống như không thể tin được cảnh tượng đang chứng kiến. Cho đến khi xác chết
không còn thứ gì che đậy nằm ngang ở trong phòng, cũng không có người
nào chú ý đến vết thương trên xác chết mà chỉ bị một chỗ kia đâm vào
mắt.
“Khụ khụ!” Ngụy Trác Chi bay lên trên hành lang, không dám chắn ánh
sáng trong phòng, tự giác tránh sang một bên, chỉ chỉ chỗ kia, biểu tình vô cùng phong phú, “Nơi đó... Khụ! Có cần tìm một bộ xiêm y khác hay
không?”
Nơi đó không bị thương, để lộ ra đúng là bất nhã.
“Ngươi không có sao?” Mộ Thanh nhíu mày giương mắt, một câu hỏi lại
khiến sắc mặt của ngọc diện công tử nghẹn hồng, sau đó lại lạnh nhạt
nói, “Vậy ngươi còn sợ cái gì!”
“Ta!” Quên đi, hắn vẫn nên câm miệng thôi! Miệng cô nương này, còn độc hơn cả Bộ Tích Hoan, quả thật là nhân ngoại hữu nhân.
“Lại nghiệm!” Mộ Thanh bắt đầu tiến hành kiểm tra, nàng đem xác chết
lật lại, xem qua rồi nhíu mày, “Xác chết đã xuất hiện thi ban, màu hồng
đậm, chung quanh có trạng thái xuất huyết lấm tấm, phân bố chủ yếu ở hậu chẩm*, xương quai xanh, chưa khuếch tán ra chung quanh, suy đoán là
chết đột ngột.”
*Hậu chẩm, hay vùng xương chẩm, là phần xương ở sau gáy, nối với cột sống.
Mộ Thanh lại đem lật xác chết lại, nhìn vết máu trong phòng, kết
luận, “Kết hợp tình trạng thi thể cùng với dấu vết vật lộn trong phòng,
suy đoán thời gian tử vong chính xác là từ hai khắc đến nửa canh giờ (từ 30 phút đến 1 tiếng).”
Dự đoán là từ một đến ba canh giờ, cuối cùng dứt khoát kết luận thành hai khắc đến nửa canh giờ?
Gã sai vặt vừa ra sức ghi chép vừa kinh hãi, canh giờ này đúng là
trùng khớp với thời gian hắn phát hiện ra xác chết, nhưng nếu như là
chết vào khoảng hai khắc trước, không phải nói lên rằng khi hắn phát
hiện ra xác chết thì người cũng vừa mới chết thôi sao?
Người vừa mới chết chứng tỏ hung thủ vừa rời đi, hắn chút nữa đã gặp được hung thủ!
“Làm thế nào mà suy đoán được?” Bộ Tích Hoan miễn cưỡng buông chén
trà trong tay ra, nước trà đã hơi lạnh, hắc y nhân tiếp nhận, xoay người đi đổi trà nóng đến.
Mộ Thanh biết nam tử này không thể không hỏi, một thích khách đêm hôm đến thăm phủ Thứ Sử như nàng lại tự tiến cử đảm đương trách nhiệm ngỗ
tác, nếu hắn không hỏi rõ thì không thể tin nàng. Thân phận nam tử này
không hề tầm thường, văn nhân mà nàng dự đoán là Thứ Sử Trần Hữu Lương
cùng với công tử mặc hoa y kia đều đứng ở trong sân, chỉ có duy nhất hắn ngồi, có thể thấy được thân phận tôn quý.
Bốn người trong viện tối nay, cho dù cả gã sai vặt kia đều có hai
thân phận, vừa rồi nàng nghe thấy hắn gọi nam tử này là chủ nhân, hiển
nhiên cũng không phải gã sai vặt bình thường.
Điều này có nghĩa là, mọi người ở nơi này đêm nay đều là người của nam tử kia, chỉ riêng nàng không phải.
Đêm nay người chết trong phủ Thứ Sử, nhưng ngỗ tác của phủ Thứ Sử lại không được gọi đến, nàng một đường từ sau viện đi tới đây, toàn bộ phủ
Thứ Sử đều im ắng, có thể thấy được việc này vẫn chưa lộ ra. Chưa lộ ra
chứng tỏ người chết quan hệ trọng đại, hung thủ là ai đối với nam tử này đều rất quan trọng, mà tập trung những điểm mấu chốt, nếu như nàng nói
dối hoặc là nghiệm thi sai đều ảnh hưởng rất lớn đến hắn. Cho nên, hắn
cần nàng giải thích kỹ lưỡng rồi mới cân nhắc xem có nên tin nàng hay
không.
Mộ Thanh cụp mắt, ánh nến rơi vào trong đáy mắt như một hình cắt. Vừa đúng dịp nàng cũng muốn chứng minh cho hắn tin tưởng, tín nhiệm sẽ làm
cho người ta bớt đề phòng, nàng cần chính là thời cơ này!
“Thi ban, chính là những viết tròn xuất hiện trên da khi người ta
chết đi.” Mộ Thanh lười đem thi thể lật qua lật lại cho nên chỉ đưa nàng chỉ chỉ vào vị trí xương quai xanh, “Những vết này xuất hiện do khi
mạch máu ngừng lưu động, hình thành chồng chất bên trong mạch máu, thời
gian chồng chất càng lâu, màu sắc càng đậm. Thi ban có thời gian hình
thành, khuếch tán và biến mất nhất định, bởi vậy mà có thể dựa vào nó để suy đoán thời gian tử vong.”
Mộ Thanh tận lực giải thích đơn giản, “Thi ban trên xác chết phần lớn có màu hồng xám, màu càng đậm, thời gian tử vong càng lâu. Nhưng thi
ban của người này lại phân bố ở vùng hậu chẩm, xương quai xanh, vừa mới
hình thành, cùng với màu sắc của thi ban bình thường không giống lắm.
Bởi vậy mới đoán là chết đột ngột, chỉ có việc chết trong thời gian nháy mắt, máu mới màu đỏ sậm, màu sắc thi ban mới đậm và xuất hiện nhanh.
Nhanh nhất là xuất hiện trong vòng hai khắc!”
“Khi người chết, cơ thể sẽ không lập tức trở nên cứng ngắc, mà trước
tiên sẽ trở nên mềm nhũn, tình trạng này duy trì trong khoảng thời gian
từ nửa đến một canh giờ. Nhưng có một loại tình huống ngoại lệ, đó là
trước khi chết người đó vận động kịch liệt, ví như đánh nhau. Loại tình
huống này, tình trạng cơ thể trở nên cứng ngắc sẽ xuất hiện trong thời
gian rất ngắn. Cằm của người chết cùng các khớp ngón tay đã cương cứng
cần thời gian nửa canh giờ. Bởi vậy thời gian nạn nhân chết có thể dự
đoán trong khoảng từ hai khắc đến nửa canh giờ, không thể vượt quá thời
điểm này.”
Giải thích xong, trong viện không tiếng động.
Ngụy Trác Chi gập cây quạt lại đập vào trán, sao hắn lại trở nên ngây ngốc như thế? Nghe giải thích đến choáng váng mơ hồ.
Bộ Tích Hoan dựa vào ghế, một tay chống cằm nhìn Mộ Thanh, cũng không biết nghe có hiểu không. Hắc y nhân đã trở về, bưng trà nóng dâng lên,
hắn lại tiếp tục cúi đầu uống trà.
Mộ Thanh nhìn lên, xoay người tiếp tục.
“Xác chết có ba vết thương, gáy trái, ngực phải, và bụng phải, các
góc của vết thương đều vô cùng bén nhọn, miệng vết thương dài chừng một
tấc, suy đoán hung khí là đoản đao bề rộng khoảng một tấc, vết thương
chí mạng là vết đâm ở gáy trái.” Mộ Thanh vừa nói vừa đo đạc, bàn tay
không hề ngần ngại khi tiếp xúc với xác chết, da thịt xác chết màu vàng
nhạt dầu mỡ cùng với những ngón tay trắng hồng dài nhỏ kịch liệt tương
phản mắt người xem, khiến mọi người không dứt mắt ra được.
Ngón tay Mộ Thanh bỗng nhiên dừng lại trên đùi của xác chết, tập trung nhìn kĩ.
“Khụ khụ!” Ngụy Trác Chi lại không nhịn được mà ho khan một tiếng, khóe môi Bộ Tích Hoan giật giật.
Mặc dù người đã chết, nhưng vẫn là một nam nhân, tay cô nương này lại không e dè mà đặt ở trên đùi, còn mặt không đỏ tim đập không nhanh chăm chú nhìn... Hắn bắt đầu hoài nghi, nàng có phải là cô nương gia hay
không.
Mộ Thanh giống như không nghe thấy âm thanh bên ngoài phòng, xem xét
toàn bộ tay chân của xác chết, sau đó lại lật thi thể lại, tỉ mỉ nhìn
cái mông.
“Khụ khụ!” Ngụy Trác Chi lại bắt đầu ho khan, Bộ Tích Hoan cúi đầu
uống trà, hơi trà bốc lên trên mặt nạ tử ngọc, xanh tím, vô cùng đẹp
mắt.
Mộ Thanh nở nụ cười lạnh.
Bộ Tích Hoan từ sau chén trà giương mắt nhìn lên, chỉ thấy khuôn mặt Mộ Thanh lộ vẻ trào phúng.
“Trong phủ Thứ Sử đúng là có không ít cao thủ dụng độc!”
Ánh mắt Bộ Tích Hoan trầm xuống, nhíu mày.
“Người này có triệu chứng trúng độc mãn tính.”
“... Độc gì?”
“Thạch tín!”