Quyển 1 – Chương 40: Tự tiến cử

Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Bước chân Mộ Thanh dừng lại một chút, giọng nói kia nàng nhận được!

Trần Hữu Lương!

Khi nàng quay người trở lại, Trần Hữu Lương đã đến cửa lầu các, khuôn mặt gầy khổ, mặc quan bào lại vẫn có khí độ thanh liêm của văn nhân.
Ngụy Trác Chi chỉ chỉ trong phòng, Trần Hữu Lương quay đầu nhìn lại,
giật mình.

Chỉ thấy trong phòng thiếu niên thanh lãnh như sương, trong con ngươi giống như chứa ánh đao, trong lòng Trần Hữu Lương phức tạp, hắn biết
thiếu niên này chính là Mộ Thanh. Mặc dù hắn chưa từng gặp bộ dạng thật
của Mộ Thanh, nhưng biết tối nay nàng nhất định sẽ đến, cuộc đời làm
quan này của hắn, chưa từng thẹn với lương tâm, nhưng Mộ Hoài Sơn là
người duy nhất hắn hổ thẹn, cũng chỉ có con gái của hắn mới dùng ánh mắt ghét bỏ như thế nhìn hắn.

Nhưng đêm nay Mộ Thanh không động. Chân tướng thật sự sau việc cha bị giết hại, nàng càng tra càng cảm thấy sâu xa, mạng của Trần Hữu Lương
có nên giữ lại hay không, còn phải chờ chân tướng rõ ràng. Tối nay nàng
tới giúp Bộ Tích Hoan tra án, nàng biết thế nào là công thế nào là tư.

Đúng lúc này, Bộ Tích Hoan từ trên lầu bước xuống, Mộ Thanh xoay
người ngẩng đầu, thấy hắn đổi một thân áo bào màu ánh trăng, trên mặt
đeo mặt nạ tử ngọc như lần đầu tiên gặp mặt. Nam tử bước xuống, tay áo
tản ra như mây, từng bước tự phụ ung dung, mỉm cười nhìn xuống, ánh mắt
so với bóng đêm còn sâu hơn, so với ánh trăng còn lạnh hơn. Hoàn toàn
khác một đế vương mị sắc hàm xuân khi ở trong cung, Mộ Thanh cảm thấy
người trước mắt này mới là Bộ Tích Hoan thật sự, vẻ lười biếng không
chút để ý nhưng lại bễ nghễ khó lường.

Lầu các quả nhiên là nơi cư ngụ của Bộ Tích Hoan khi ở phủ Thứ Sử, Mộ Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu hừ lạnh với Trần Hữu Lương đang đứng ở ngoài cửa: “Mẫu thân của Thứ Sử đại nhân quả thật trẻ
trung, xinh đẹp như hoa.”

“Phụt!” Ngụy Trác Chi bật cười, cảm thấy trong lòng vui sướng, quả
nhiên đứng ngoài nhìn người bị nhắm vào như thế, có cảm giác thật thư
thái.

Khóe miệng Trần Hữu Lương kéo lên, sắc mặt đại biến, ngẩng đầu cẩn
thận nhìn Bộ Tích Hoan một cái, giống như sợ hắn giáng tội Mộ Thanh.

Bộ Tích Hoan lại cười nhẹ một tiếng, thần sắc trong đáy mắt bị mặt nạ che đi, chỉ nghe hắn nói: “Ái phi, những lời tâm tình bực này chờ về
cung rồi hãy nói.”

Trần Hữu Lương nghe Bộ Tích Hoan nói thế, mới nhẹ nhàng thở ra. Ngụy
Trác Chi lại giật mình, nhìn Bộ Tích Hoan đứng ở trên bậc, khuôn mặt
ngược sáng, thần sắc đáy mắt không thấy rõ ràng, chỉ nhìn thấy hắn cười
tiến lên muốn dắt tay Mộ Thanh, nhưng Mộ Thanh hình như có linh cảm,
nhanh nhẹn lui về phía sau, cách Bộ Tích Hoan thật xa. Tay hắn đưa ra
giữa không trung, liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ lắc đầu, bên môi hình
như có ý cười bất đắc dĩ.

Hả?

Ngụy Trác Chi nhướng mày, mắt phượng nhỏ dài nổi lên hứng thú.

“Vụ án điều tra đến đâu rồi?” Lúc này, Mộ Thanh mở miệng, lần này hỏi chuyện chính.

Đáp lời nàng nàng là Trần Hữu Lương, hắn có vẻ rất quan tâm tới vụ
án, tốc độ nói cực nhanh, “Quần áo dính máu trong ao và hung khí đã được vớt lên, hung khí là đoản đao bề rộng chừng một tấc, giống như hung khí suy đoán khi khám nghiệm tử thi! Quần áo là kiểu dáng của nam tử, màu
đen gấm, từ chất liệu và hình thức may loại quần áo này có thể tìm ra
bảy phường may ở trong thành, kiểu dáng không có gì đặc biệt, tiểu lại
trong phủ nha, phú thương trong thành, viên ngoại, thân hương ngoài
thành, mặc loại quần áo này không ít, thật sự bình thường. Trên đoản đao kia một cái dấu ấn cũng không có, thợ rèn bình thường đều có thể đánh
ra được. Hung thủ có chuẩn bị mà đến, dựa vào quần áo dính máu cùng hung khí, không tra ra được manh mối gì!”

Mộ Thanh cũng không bất ngờ, đêm đó nàng khám nghiệm tử thi đã nhận
ra, hung thủ trốn đi từ cửa sổ, rời đi không quên lau vết máu trên đá,
lại cố ý lưu lại dấu bùn trên đường đá, hiển nhiên là một kẻ thông minh
giả dối, sẽ không ngu ngốc để lại bằng chứng ở trên quần áo và hung khí.

“Đêm đó dấu bùn hung thủ để lại đứt ở nửa đường, nhưng dấu chân lại hướng ra ngoài phủ!”

“Hung thủ không phải người bên ngoài.” Mộ Thanh nghe vậy ngắt lời.

Trần Hữu Lương sửng sốt, “Vì sao cô nương lại khẳng định như thế?”

“Quần áo dính máu và hung khí đều không xác định được thân phận của
hắn, nếu như hắn là người ngoài phủ, ra khỏi phủ là trời cao đất rộng,
sẽ không tìm được hắn. Một khi đã như thế, cần gì phí nhiều sức lực như
vậy để đánh lừa các ngươi? Giết người xong, trực tiếp ra khỏi phủ, so
với hắn mà nói an toàn hơn việc đứng lại cởi quần áo rồi vứt xuống ao.
Rõ ràng ở trong phủ ở lâu thêm một khắc sẽ nhiều nguy hiểm hơn một khắc, hắn lại không vội rời đi, ngược lại cố ý bố trí mê trận, điều này nói
lên cái gì?” Mộ Thanh hỏi.

Trần Hữu Lương biến sắc! Quả thật, nếu hung thủ là người ngoài phủ,
sau khi giết người trực tiếp ra khỏi phủ là thỏa đáng nhất rồi. Hắn
thông minh không để lại manh mối trên quần áo và hung khí như thế, ra
khỏi phủ càng không thể tìm được hắn, làm gì phải cố sức bày bố nhiều mê trận ở trong phủ như vậy?

“Nếu hung thủ là người ngoài phủ, hắn không cần phải che giấu hành
tung, dù cho các ngươi biết hắn giết người, nhưng lại không biết thân
phận của hắn, chân trời góc biển cũng không tìm được. Hắn càng muốn che
giấu hành tung, ngược lại càng nói lên rằng hắn chính là người trong
phủ!” Mộ Thanh kết luận, “Hung thủ thông minh, rất thích trêu đùa các
ngươi, nhưng hắn đã quên trên đời có câu, thông minh quá sẽ bị thông
minh hại.”

“Vụ án này, hung thủ giết người cứ điều tra ở trong phủ. Nhưng người
hạ độc lại khó mà nói, có thể là đồng nghiệp, bằng hữu, thân quyến của
người chết cũng có thể là hạ nhân trong phủ Thứ Sử, thậm chí không loại
trừ chính là hung thủ giết người. Tra từng người một sẽ rất tốn thời
gian, ta có một biện pháp hữu hiệu, nhưng còn cần Thứ Sử đại nhân phối
hợp.”

“Cô nương cứ việc nói!” Trần Hữu Lương đáp thống khoái.

Mộ Thanh nói: “Vụ án này, do ta thẩm tra!”

Trần Hữu Lương nghe vậy sửng sốt, hiển nhiên chưa từng nghe thấy
chuyện nữ tử tra án. Bộ Tích Hoan cũng hơi nhíu mày, hắn biết nàng có
thể sát ngôn quan sắc, vốn định để cho Trần Hữu Lương gọi người tập hợp
lại, thăng đường thẩm vấn, muốn nàng tránh ở một bên nhìn xem tìm ra kẻ
hiềm nghi.

Không ngờ, nàng lại muốn đích thân thẩm vấn?

“Thẩm vấn cần kỹ xảo, ngừng chỗ nào, câu hỏi tiếp theo là gì, đều
phải có kỹ xảo học vấn. Cái này không phải học ngày một ngày hai là
được, ta đoán các ngươi cũng không có thời gian để cho ta dạy Thứ Sử đại nhân, rồi mới để cho hắn thăng đường thẩm vấn. Nếu muốn mau chóng biết
hung thủ là ai, vụ án này cứ giao cho ta!” Mộ Thanh quay đầu nhìn về
phía Bộ Tích Hoan, việc này do hắn định đoạt, nàng sẽ không hỏi Trần Hữu Lương.

Nam tử nhíu mi, ánh mắt thâm sâu khó hiểu, giống như đang cân nhắc.

Nữ tử thẩm án, quả thật là chưa nghe thấy bao giờ… Từ khi Đại Hưng
khai quốc đến nay đã sáu trăm năm, cho dù là triều đại trước, cũng chưa
từng nghe nói việc này.

Có điều, nếu là nàng, hắn cũng muốn xem nàng sẽ mang lại kinh hỉ cho hắn như thế nào.

Sau một lúc lâu, thấy nam tử mỉm cười, trong ý cười có thêm vẻ hứng
thú, “Được! Vậy để xem một chút, một nữ tử dân gian sẽ thẩm án như thế
nào!”

Nhấn Mở Bình Luận