Quyển 2 – Chương 11: Trẫm vốn là hôn quân

Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Edit: Leo

Đại xá thiên hạ!

Lời vừa nói ra kinh ngạc cả sảnh đường!

Đại xá là ban bố khi có những việc vui mừng trọng đại như đế vương mới đăng cơ, lập hậu lập trữ, xá lệnh được ban bố ở trong triều, nghi thức cũng nên cử hành trong triều, ở nha môn nhỏ bé tại Phụng huyện nhỏ bé này tuyên bố đại xá thiên hạ thật không hợp triều chế.

Có triều quan muốn can ngăn, chưa kịp cúi xuống đã bị đè lại ống tay áo, gã quan xoay người nhìn sang bên cạnh, thấy đồng liêu lắc đầu, trong mắt có ý tứ sâu xa.

Bệ hạ đã mở miệng ngọc, đại xá chưa chắc có hại, án trợ cấp ngân lượng có thể……

Gã quan chợt hiểu ra, lặng lẽ thu tay lại, giống như ý định muốn can ngăn vừa rồi chưa từng phát sinh.

Bên ngoài công đường, bách tính còn im ắng, Thôi Viễn đã lộ ra vẻ mặt mừng như điên!

Thiên hạ đại xá, mẫu thân hắn được cứu rồi!

Bên trong, Mộ Thanh nhìn bóng dáng Bộ Tích Hoan, nhíu mày. Xưa nay đại xá thiên hạ chẳng khác gì giấu tội, chưa truy tố thì không cần truy tố, đã truy tố huỷ bỏ truy tố, đã chịu hình quy về vô tội. Nàng biết đại xá là thủ đoạn của Đế vương dùng nền chính trị nhân từ để lung lạc dân tâm, nhưng không tán thành đại xá thiên hạ, bởi vì trong lao ngục vẫn có ác đồ trọng phạm, đặc xá phóng thích có hại với dân, bất công với người bị hại và thân thích.

Lúc này, lại nghe Bộ Tích Hoan nói: “Vừa rồi, Anh Duệ tướng quân có nói, sĩ tộc phạm pháp tội như thứ dân, trẫm cho rằng lời này sai rồi. Thứ dân phạm pháp, cùng lắm thì giết một người mười người. Nhưng sĩ tộc phạm pháp, sát hại vạn dân. Giống như đại học sĩ Lý Bản của Thái Hòa Điện, Tri huyện Phụng Huyện, ăn hối lộ trái pháp luật, ảnh hưởng tới gia quyến tướng sĩ biên quan, dao động quân tâm gây hại tới nền tảng quốc gia, tội này khó tha! Tham quan phạm pháp, tuy không thấy máu cũng hại tới dân, tội đáng xử nặng! Trẫm đại xá thiên hạ, là vì ban ơn cho dân, mà không phải thi ân với quan lại dơ bẩn, làm quan lại đi trộm cắp của dân! Mười tội đại ác không thể tha! Từ nay trở đi, tội làm quan ăn hối lộ cũng như mười đại tội, không tha!”

Cuồng phong nổi lên, tuyết bay tán loạn, ngày này, mười bốn tháng chạp năm Đại Hưng Nguyên Long thứ mười tám, Đế vương tới Phụng huyện Việt Châu tuyên gặp bách tính, không đặt ngạch cửa, đại xá thiên hạ, lập tội tham ô thành tội ác tày trời không thể tha, ngăn bá tánh bạo động trước cửa nha môn, bá tánh nhận được thiên ân khiếp sợ thiên uy, quỳ rạp xuống bái, hô lớn vạn tuế.

Thôi Viễn dẫn đầu quỳ lạy, “Ngô hoàng thánh minh, vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Mười đại tội, mưu phản, đại nghịch, phản bội, ác nghịch, vô đạo đức, đại bất kính, bất hiếu, không hòa thuận, bất nghĩa, nội loạn, mẫu thân hắn đều không phạm phải, tội có thể tha!

Cửa huyện nha, một tiếng hô này như bừng tỉnh bá tánh, ngay lập tức tiếng hô thay nhau vang lên, quỳ dồn dập như sóng nước, “Ngô hoàng thánh minh, vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Tiếng hô theo gió tuyết truyền quanh các con phố, bá tánh nơi xa không biết xảy ra chuyện gì, thấy đằng trước quỳ lạy hô to, cũng quỳ lạy hô theo, tiếng hô trùng điệp truyền vào huyện nha, Bộ Tích Hoan khoanh tay, nhìn lên tận trời, mặt trời mọc cách tầng mây, một bông rơi xuống mí mắt nam tử, lát tan ra thành châu quang.

Mười tám năm, một ngày này thế nhưng đợi mười tám năm.

Đại đường, triều quan nhóm kinh sợ nhìn bóng dáng Bộ Tích Hoan, xôn xao nghị luận.

“Bệ hạ!” Bàn tính thất bại, chúng thần sôi nổi can gián, “Trong huyện nha ban bố xá lệnh không hợp triều chế, việc này nên hồi triều bàn lại!”

Lời can gián lọt thỏm giữa tiếng hô của vạn dân, lại vẫn lọt vào tai Bộ Tích Hoan. Bộ Tích Hoan khoanh tay nhìn dân chúng quỳ sát bên ngoài nha môn, chưa xoay người, giọng nói đã lạnh: “Trẫm miệng vàng lời ngọc, chư vị ái khanh đang khuyên trẫm thất tín với vạn dân sao?”

“Chúng thần không dám, bệ hạ miệng vàng lời ngọc, tất nhiên không thể thất tín với dân, nhưng cũng không thể đi ngược triều chế. Đại Hưng ta từ Cao Tổ hoàng đế đã có quy định đại xá, tân hoàng đăng cơ, lập hậu lập trữ được đại xá tù nhân thiên hạ, còn những khi có việc vui mừng trọng đại lại đại xá những kẻ tử tội giảm thành lưu đày, những người không phải tử tội được tha, lại chưa từng có quy định tham quan xét vào tội ác tày trời. Thần xin bệ hạ tuân theo tổ chế!”

Mặc dù tội chết giảm thành lưu đày, tội từ lưu đày trở xuống đều được đặc xá, cũng tốt hơn tham quan không được tha. Hơn nữa, vụ án trợ cấp ngân lượng này liên lụy đông đảo, nếu trong triều nhất trí phản đối, bệ hạ muốn tra cũng không tra được. Chỉ sợ là Nguyên đại tướng quân không chịu bỏ qua, muốn vì tướng sĩ biên quan đòi lại công bằng, vậy thì có chút phiền phức, đến lúc đó có lẽ phải đẩy ra vài kẻ chịu tội thay. Bởi vậy, việc này không tính sớm không được.

“Thần xin bệ hạ tuần theo tổ chế!”

“Thần xin bệ hạ tuân theo tổ chế!”

Chúng thần đồng loạt can gián, Bộ Tích Hoan xoay người, tay áo quét tuyết lạnh, ý cười trong mắt lại chẳng hiện giận vui, nói: “Cao Tổ đến nay hơn sáu trăm năm, chế độ cũ phải phá, tân chính mới hưng thịnh.”

“Chuyện này……”

“Các ái khanh cảm thấy thế nào?” Bộ Tích Hoan không nhìn những kẻ đang quỳ, chỉ cười liếc mắt về phía những người còn đứng.

Lưu Hoài giống như bị bạo dân làm kinh sợ, từ khi ở nóc nhà trở xuống mất hồn mất vía ngồi ở góc nhà, đứng giữa đại đường chỉ có Nguyên Tu, Mộ Thanh và Quý Diên.

Nguyên Tu nhìn Bộ Tích Hoan, quỳ nói: “Chế độ cũ phá bỏ, tân chính sẽ hưng thịnh, bệ hạ thánh minh!”

Mộ Thanh cũng nói: “Bệ hạ thánh minh!”

Quý Diên nhìn Bộ Tích Hoan, chỉ cảm thấy những lời hôm nay của Thánh Thượng cùng với ngày thường như hai người hoàn toàn khác nhau, kinh ngạc khó hiểu, nhưng nhớ tới tiểu muội trong nhà, không thể không tán thành: “Bệ hạ thánh minh!”

“Chuyện này, này……” Chúng thần kinh sợ, quyết không bỏ qua, “Tổ chế là tổ tiên định ra, sao có thể gọi chế độ cũ? Triều đình ta lấy hiếu trị quốc, bệ hạ làm gương cho vạn dân, khinh thường tổ chế như thế, thật không phải việc làm của minh quân!”

Mộ Thanh nghe vậy tức khắc lạnh mặt, kẻ nói lời này đứng hàng Cửu khanh, là tư chưởng chư hầu, họ Phạm tên Cao Dương, cũng là người trong sứ đoàn nghị hòa. Cửu khanh là Chính khanh trong triều, so sánh với Ngoại khanh bên ngoài bọn họ đều xuất thân từ gia tộc lớn. Nhưng cho dù sĩ tộc thế lớn, thần vẫn chỉ là thần, trước mặt mọi người chỉ trích đế vương, kẻ này đúng là không để đế vương vào mắt.

Thịnh Kinh đến tột cùng có bao nhiêu thần tử bực này?

Thần tử như thế nếu là gián quan cương trực công chính thì thôi, nhưng lại là kẻ tự thân bất chính mưu lợi vì mình, Bộ Tích Hoan ở trong triều rốt cục gian nan thế nào?

“Ồ?” Bộ Tích Hoan không giận mà còn cười, dáng vẻ tản mản hờ hững như thường ngày, chỉ khi cúi xuống khuôn mặt phủ lên vẻ âm trầm, nhìn Phạm Cao Dương, không giận mà khiếp người, “Ái khanh chẳng lẽ không biết, trẫm vốn là hôn quân?”

Phạm Cao Dương ngẩn ra, Bộ Tích Hoan cười dài một tiếng, xoay người ra khỏi đại đường, thẳng đến cửa huyện nha.

Bên ngoài, các bá tánh đều đang quỳ, thấy đế vương chậm rãi bước đến, tự động tránh ra.

“Ngô hoàng thánh minh, vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Tiếng hô to của trăm họ vẫn còn, tuyết lớn như lông ngỗng, phủ quanh con phố dài, Bộ Tích Hoan bước đi trên phố, dân chúng tựa dòng thủy triều tách ra. Đầu người đen như quạ, trên đường có một người độc hành, đường tuyết, tiên y, vạt áo bay phần phật.

Các bá tánh quay đầu lại, vọng nhìn bóng dáng nam tử, người nọ đi ung dung thong thả, lại đã dần xa.

Một ngày này đối với Phụng huyện mà nói là một ngày dài, nửa đêm quan lớn trong triều bị giết, sáng sớm phát hiện thi thể, buổi trưa thẩm án ở huyện nha, một vụ án giết triều quan dắt ra vụ án tham ô ngân lượng trợ cấp, suýt nữa tạo thành loạn dân bạo động, sau đó đế vương ban bố đại xá mới yên ổn.

Kết thúc, để lại cho bá tánh Phụng huyện chính là ký ức một người độc hành trên con đường tuyết……

Mộ Thanh cùng đám người cũng theo phía sau Bộ Tích Hoan trở về khách điếm, đám người Phạm Cao Dương ở lại trong huyện nha không dám ra ngoài, cho đến tận khi bá tánh rời đi hết mới dám trộm ra, được Long Võ Vệ che chở trở về khách điếm Phúc Thuận.

Vì việc trợ cấp ngân lượng mà trong lòng Nguyên Tu bất bình, nhốt mình ở trong phòng nửa ngày chưa ra, tới thời gian dùng cơm chiều, mới lấy một vò rượu ở trong tiệm, ôm tới gõ cửa phòng Mộ Thanh, gõ một lúc lâu không người mở cửa, tiểu nhị ở lầu dưới thấy thế hỏi: “Đại tướng quân tìm Anh Duệ tướng quân sao?”

“Nàng ngủ trưa chưa dậy?” Nguyên Tu nhíu mày hỏi, trong lòng lại cảm thấy không đúng, Mộ Thanh có thói quen ngủ trưa, nhưng sẽ không ngủ đến chạng vạng, sắc mặt hắn không khỏi thay đổi, “Chẳng lẽ là nhiễm phong hàn?”

Hôm nay tra án một buổi sáng án, tuyết đánh gió thổi, chẳng lẽ tái phát bệnh phong hàn?

Nguyên Tu ôm bình rượu muốn xông cửa vào, tiểu nhị gãi gãi đầu nói: “Phong hàn? Không phải chứ? Khi đi ra ngoài vẫn tốt mà……”

“Đi ra ngoài?” Nguyên Tu quay đầu nhìn về phía tiểu nhị, hỏi, “Đi nơi nào?”

“Chuyện này tiểu nhân cũng không biết.”

Nguyên Tu từ trên lầu thả người nhảy xuống, khi rơi xuống đất đã đứng trước cửa lớn, xốc mành muốn đi ra ngoài. Ngoài cửa, hai đội thân binh đang đứng trực, Nguyên Tu hỏi: “Anh Duệ đi nơi nào?”

“Anh Duệ tướng quân nói là có việc, đi đến nhà Dương thị.”

Dương thị?

“Đi khi nào?”

“Mới vừa đi, chỉ khoảng một khắc.”

Nguyên Tu nghe xong, bước nhanh ra ngoài khách điếm, đi hai bước lại trở về, đem bình rượu trong ngực nhét vào tay thân binh, nói: “Không được uống, đưa trở về.”

Thân binh ôm cái bình, nhìn bóng dáng nam tử rời đi, lẩm bẩm cười nói: “Muốn tôi uống, tôi cũng không thèm uống đâu! Ai chẳng biết là nước?”

Vừa lẩm bẩm xong, lại ngửi thấy hương rượu trong ngực, không khỏi ghé sát mũi ngửi nắp bình đang bịt giấy lụa đỏ, kinh ngạc ngẩng đầu.

Là rượu thật?

*

Nhà Dương thị ở thành bắc, một gian độc lập, rất là hẻo lánh. Mộ Thanh tới đúng khi chạng vạng, ánh tà dương chiếu đỏ một mảng tường, trên mái cỏ tranh tuyết đọng từng mảng, ống khói nơi đầu nhà tỏa khói nghi ngút, đột nhiên Mộ Thanh có chút hoảng hốt, Giang Nam không có tuyết, nhưng hình ảnh khói bếp kia khiến nàng nhớ khi ở cùng cha.

Thôi Viễn ra mở cửa, thấy là Mộ Thanh, không khỏi ngẩn người.

“Đường đột tới chơi, xin chớ chú ý, tại hạ có chuyện muốn nói với Thôi phu nhân.” Mộ Thanh nói.

Thôi Viễn nghe vậy trong mắt sinh ra đề phòng, hắn vốn không nên đề phòng, vị tiểu tướng quân này xuất thân từ Tây Bắc quân, không giống đám cẩu quan trong triều, nếu không có hắn mở miệng mắng triều quan, bá tánh vào huyện nha kinh động Thánh giá, đừng nói tội chết của mẫu thân khó thoát, cả nhà bọn họ cũng đừng mong yên bình, vị tiểu tướng quân này thật ra có ơn với Thôi gia, nhưng mẫu thân hắn vừa được xá tội về nhà, người lập tức tìm đến, hắn thật sự sợ xảy ra biến cố gì.

“Đại xá thiên hạ là Thánh ý, ai cũng không đổi được, ta có việc khác muốn nói với Thôi phu nhân.” Mộ Thanh nhìn vẻ mặt của Thôi Viễn biết suy nghĩ trong lòng hắn.

Thôi Viễn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy vừa rồi thất lễ, vội mời Mộ Thanh vào trong.

Thôi gia chỉ có một gian nhà chính, hai gian sương phòng, cửa sổ đông phòng khép nửa có thể nhìn thấy bên trong là thư phòng, bên cạnh tây phòng là gian nhà bếp, hai tiểu cô nương bảy tám tuổi đang chuyển quanh bếp, một nhóm lửa, một đổ nước vào nồi, thấy có người đến nhà, tiểu cô nương ngồi xổm nhóm lửa nghiêng đầu ra nhìn, khuôn mặt nhỏ bị lửa hong đến đỏ bừng.

“Ca ca, có khách tới?” Tiểu cô nương đổ nước tiếng nói giòn như ngọc, đôi mắt cười lên cong tựa trăng non, bộ dáng ngọc tuyết đáng yêu.

Nguyệt Sát đi theo phía sau Mộ Thanh, hai tiểu cô nương thấy là nam tử, đứng dậy hơi cúi người, khuôn mặt nhỏ cúi thấp.

“Viễn Nhi, người nào đến thăm?” Lúc này, giọng nói Dương thị từ phòng trong truyền đến, vừa dứt lời người cũng đi ra, thấy là Mộ Thanh, không khỏi ngơ ngẩn.

Nhấn Mở Bình Luận