Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ
Bắc Thần Tà Diễm nhướn mày, trong ánh mắt xẹt qua một tia tức giận khó nén.
Ánh mắt ẩn chứa vài phần khát máu, quét về phía hắc y nhân kia, dịu dàng hỏi: "Nhân mã hắn phái ra đã xuất phát chưa?"
Hắc y nhân nhanh chóng mở miệng: "Khởi bẩm điện hạ, vì đó là nhân mã Đại hoàng tử điều động từ đội quân khác, hành tung cực kỳ bí ẩn, cho nên khi chuyện đã xảy ra chúng ta mới biết việc này!"
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, yêu quang đỏ rực xẹt qua đôi mắt màu lục âm u, cực kỳ khiếp người.
Hắc y nhân thấy vẻ mặt hắn khác lạ, lập tức tiếp tục nói: "Nhưng những nguoiwg đó còn chưa làm được gì Dạ Mị cô nương, bọn họ mới bao vây Dạ Mị cô nương lại đã bị Dạ Mị cô nương... dọa chạy?"
Đúng là dọa chạy chứ nhỉ?
Gϊếŧ hai người mà thôi, những người khác đều bỏ chạy hết, hơn nữa còn là trong bộ dáng mắc tiểu, trạng thái mà tùy thời còn có thể đái ra quần ấy.
Ngọc Vĩ không hề cảm thấy kì quặc chút nào, nói: "Điện hạ, thật ra ngài không cần lo lắng. Với năng lực của vị cô nương kia rất khó gặp bất lợi!"
Ngẫm lại khoảng thời gian sau khi bọn họ gặp được Dạ Mị, cô gái kia đã làm những gì?
Ẩu đả quận chúa xong, chạy trốn khỏi vòng vây giữa vạn quân. Cứu mấy đứa trẻ, gϊếŧ bốn người còn đạp hỏng ngạch cửa phủ tri phủ. Lẻ loi một mình xâm nhập vào quân doanh Đại Mạc gϊếŧ người. Xét đến những chuyện này, nhìn kiểu gì cũng không thấy thủ phạm là người dễ gặp bất lợi!
Bắc Thần Tà Diễm vừa vậy, có vẻ rất tán đồng, liếc mắt nhìn Ngọc Vĩ một cái, chậm rãi nói: "Ngươi nói cũng đúng, Dạ Mị cô nương thực lực trác tuyệt, cử thế vô song. Người bình thường quả thật rất khó gây bất lợi được cho nàng! Đại hoàng huynh bây giờ đang ở đâu? Diễm muốn đi thăm hỏi hắn!"
Ngọc Vĩ lập tức nói: "Đại hoàng tử còn đang trúng độc nằm bẹp trên giường."
Nói xong, Ngọc Vĩ dừng một chút, tiếp tục nói: "Đúng rồi điện hạ, vị cô nương kia đang không có ở đây, ngài có bợ đỡ thế nào nàng cũng không nghe thấy đâu!"
Còn Dạ Mị cô nương thực lực trác tuyệt, cử thế vô song?
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, bước về phía phòng của Bắc Thần Tường, ưu nhã chậm rãi nói: "Ai bảo ngươi vậy? Đây là lời ca ngợi từ nội tâm của Diễm! Chỉ khi Diễm không thời khắc nào là không quên ca ngợi Dạ Mị cô nương, nàng mới có thể phát hiện ra tấm lòng thành không hề giả dối của Diễm, cho rằng Diễm là chàng trai đẹp đáng tin cậy, là phu quân tốt hiếm thấy!"
Ngọc Vĩ: "..."
Tùy ngài!
Nhìn Bắc Thần Tà Diễm đi đi về phía phòng của Bắc Thần Tường, Ngọc Vĩ cũng không tiện nói thêm gì, nhanh chóng đuổi theo...
--------
Trong phòng Bắc Thần Tường.
Không biết vì sao, kể từ khi nghe nói Hạ Hầu Kham không từ mà biệt, trong lòng hắn vẫn luôn có dự cảm xấu, giống như một tầng mây u ám bao phủ lên tâm trí.
Điều này làm cho hắn có chút thấp thỏm lo âu.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Một cách vội vã, một người hầu bước vào cửa, mở miệng bẩm báo: "Đại hoàng tử điện hạ, không hay rồi, Tứ hoàng tử tới!"
Gã còn chưa nói dứt lời, gót giày của Bắc Thần Tà Diễm đã bước vào phòng Bắc Thần Tường.
Bắc Thần Tường ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Thần Tà Diễm.
Lúc này, khóe miệng Bắc Thần Tà Diễm ẩn chứa nụ cười ưu nhã, lúm đồng tiền duyên dáng như mèo Ba Tư, ánh mắt lướt qua người hầu bên cạnh Bắc Thần Tường, bỗng nhiên giơ tay lên, nội tức trong tay biến ảo, bóp chặt lấy cổ đối phương.
Bắc Thần Tà Diễm làm trò trước mặt Bắc Thần Tường, dịu dàng hỏi tên người hầu: "Không hay rồi? Diễm thân là hoàng đệ đến đây thăm hỏi hoàng huynh, có gì mà không hay? Có phải ngươi dùng cái nhìn u ám, ác ý mà suy đoán Diễm không?"
Cổ người hầu kia đang bị Bắc Thần Tà Diễm nắm trong tay, hắn vốn đã sợ Bắc Thần Tà Diễm đến phát khiếp, lúc này nghe thấy đối phương mở lời, càng sợ đến mức run bần bật.
Người hầu run run nói: "Là... Là thuộc hạ lỡ lời, xin Tứ hoàng tử điện hạ thứ tội! Thuộc hạ... Thuộc hạ biết sai rồi, thuộc hạ..."
Bắc Thần Tường thấy vậy, giận không thể át.
Nhìn chằm chằm Bắc Thần Tà Diễm, nghiến răng nói: "Bắc Thần Tà Diễm, đánh chó phải ngó mặt chủ! Gã là người hầu của ta, ngươi há có thể làm càn ở địa bàn của ta như vậy! Ngươi đừng quên, ta là hoàng huynh ngươi!"
Bắc Thần Tường đương nhiên không để bụng đến sống chết của một tên hầu, thứ hắn để ý chính là Bắc Thần Tà Diễm làm trò trước mặt hắn, khinh nhục người hầu của hắn, vậy chẳng khác nào giáng một cái tát thẳng vào thể diện của hắn, hắn đương nhiên vô cùng phẫn nộ.
Hắn vừa nói dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm lại hứng thú liếc mắt nhìn Bắc Thần Tường một cái.
Chợt, Tứ hoàng tử điện hạ lại nhìn về phía người hầu củaBắc Thần Tường, dịu dàng nói: "Ngươi nghe thấy không? Đại hoàng huynh bênh vực ngươi đó. Hắn có vẻ rất quan tâm ngươi, vì giữ thể diện cho đại hoàng huynh, Diễm chỉ đành giơ cao đánh khẽ, tha cho ngươi!"
Hắn nói hết lời, tay dùng sức, cổ người hầu kia vẹo hẳn sang một bên, tắt thở.
Vừa ra tay đã gϊếŧ một người, hắn còn không biết xấu hổ nói là giơ cao đánh khẽ? Hơn nữa còn là vì giữ thể diện cho đại hoàng huynh của hắn?
Bắc Thần Tường lập tức giận đến phát run, chỉ vào Bắc Thần Tà Diễm, lạnh lùng nói: "Bắc Thần Tà Diễm, ngươi khinh người quá đáng!"
Hắn vừa nói dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm buông tay, thi thể người hầu rơi xuống mặt đất, tiếp thao, hắn không chút để ý đi về phía Bắc Thần Tường.
Trên gương mặt tuấn mỹ tà ma mang theo ý cười vân đạm phong khinh, chậm rãi nói: "Khinh người quá đáng sao? Trên đời này trước nay chỉ có chỗ cho kẻ mạnh nói chuyện, kẻ yếu không chỉ thường bị giẫm đạp, còn dễ trở thành vật tế để kẻ mạnh tuyên thệ thực lực, đại hoàng huynh, ngươi nói có phải không?"
Bắc Thần Tường lập tức nghe ra ý của Bắc Thần Tà Diễm, có điều, hắn sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt đảo liên tục: "Ngươi nói gì cơ? Ta... Ta không hiểu ý của ngươi!"
"Không hiểu?" Bắc Thần Tà Diễm nói, đã bước tới trước mặt Bắc Thần Tường.
Bắc Thần Tường cố gắm chỗng đỡ, từ trên giường ngồi dậy.
Hai người đối diện, Bắc Thần Tà Diễm cười dịu dàng, chậm rãi nói: "Đại hoàng huynh xuất binh ra tay với Dạ Mị cô nương không phải cũng vì muốn tuyên thệ thực lực của huynh với Diễm sao? Nếu nàng vô dụng giống người hầu của huynh, bây giờ nàng đã biến thành một thi thể nằm bất động trên đường. Đại hoàng huynh, ngươi nói có phải không?"
Ánh mắt Bắc Thần Tường thết đảo qua trái lại sang phải, không dám nhìn hắn.
Bắc Thần Tà Diễm nói không sai, hắn muốn gϊếŧ Dạ Mị, một phần vì muốn trút giận cho mình, mặt khác là muốn cho Bắc Thần Tà Diễm một bài học, để hoàng đệ vô pháp vô thiên này biết, Bắc Thần Tường hắn không phải chỉ biết con rùa rụt cổ.
Không ngờ đối phương lại biết chuyện nhanh như vậy.
Sắc mặt hắn xanh mét, nghiến răng nói: "Nếu ngươi đã biết, vậy ta đây không giấu nữa! Bắc Thần Tà Diễm, ngươi muốn thế nào, ngươi cứ việc nói thẳng đi!"
Tóm lại chuyện này không thể giảo biện mà tránh được, vậy không bằng trực tiếp thừa nhận, hắn không tin Bắc Thần Tà Diễm thật sự dám làm gì hắn.
Nhưng hắn vừa dứt lời, đã thấy Bắc Thần Tà Diễm giơ tay, bàn tay tỏa ra yêu quang đỏ rực.
Tiếp theo, Bắc Thần Tường cảm thấy bị lực tác dụng hút vào, cỗ lực ấy nhấc bổng cơ thể hắn lên, vức thẳng vào cột nhà, phun ra một ngụm máu tươi.
Bắc Thần Tường ngẩng đầu, cảnh giác nhìn Bắc Thần Tà Diễm: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Bắc Thần Tà Diễm tới gần hắn, từng bước một, ngữ khí cực kì dịu dàng, cực kì ôn nhu, khí thế lại tựa như ma quỷ: "Diễm muốn làm gì? Diễm chỉ mong được giao hảo với đại hoàng huynh, để đại hoàng huynh không bắt nạt Diễm, đồng ý với Diễm, được không?"
Bắc Thần Tà Diễm vừadứt lời, nhấc tay, thân thể Bắc Thần Tường lại bị nội lực xốc lên ném vào cộtnhà!