Chương 2-4: Bốc quẻ

Nhu Phúc Đế Cơ

Viết xong, Triệu Khải cũng chưa buông Anh Phất ra, chỉ nhẹ nhàng xoay nàng lại đối diện với mình, nhàn nhạt nói: "Nàng thua rồi." Bên trong ngữ điệu ôn hòa ẩn chứa vài phần ranh mãnh và vui cười, ánh mắt dịu dàng rơi xuống đôi môi hồng mềm mại của nàng.

Anh Phất bị y nhìn tới mức tâm hoảng ý loạn, nhất thời bất chấp tất cả, liều mình giãy ra, chạy tới một góc đứng, đôi mắt trợn tròn phòng bị ngó y.

Triệu Khải lắc đầu cười: "Không có phong độ thế này à? Dám đánh cược dám chịu thua, cô nương sao lại lật lọng vậy?"

"Rõ ràng là điện hạ..." Anh Phất buột miệng muốn phản bác, song lại không dám nói tiếp.

"Ta làm sao?" Triệu Khải lại bày ra bộ dạng khó hiểu: "Ta chỉ nói nàng nhất định sẽ viết chữ 'Khải', còn về việc viết ra thế nào thì không quan trọng. Tóm lại chữ này do tay cô nương viết ra, giấy trắng mực đen, không lật lọng được đâu."

Anh Phất biết mình tranh luận không phải đối thủ của y, mí mắt rũ xuống, một tầng lệ quang nhàn nhạt lưu chuyển trong tròng mắt.

Triệu Khải mỉm cười lần nữa thong thả quay về chỗ ngồi, tựa lưng vào thành ghế, cơ thể buông lỏng, vẻ như bâng quơ nói: "Anh Phất, lẽ nào nàng sợ bị ta hôn rồi thì về sau không gả ra ngoài được nữa hay sao?"

Anh Phất cúi gằm mặt, thấp giọng đáp: "Điện hạ tha cho tôi đi, tôi không hiểu phong tình thế này, không phải một người thích hợp để chơi đùa cùng."

Triệu Khải nghiêng đầu quan sát nàng thật lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Thôi được, làm khó giai nhân không phải tác phong của Khải. Có điều nụ hôn này ta nhất định phải có được, tạm thời cho nợ lại đó đã, đợi tới lúc thích hợp sẽ đòi nàng."

Anh Phất sợ hãi y lại tới bức bách tiếp, hiện giờ thấy y nói vậy mới thoáng thở hắt ra, hơi bình tâm lại, nhẹ nhàng đáp: "Đa tạ điện hạ."

Triệu Khải lại cười, hỏi nàng: "Có còn nhớ lần trước ta từng nói với nàng, phu quân mà ngày sau nàng gả nhất định sẽ có thân phận cao quý hơn phò mã của Viện Viện không?"

Anh Phất gật gật đầu.

Triệu Khải lại hỏi: "Có muốn biết người mà ngày sau nàng gả là ai không?"

Anh Phất kinh ngạc hỏi: "Điều này bây giờ có thể biết được ư?"

Triệu Khải đáp: "Ta biết bốc quẻ xem bói, Chu Dịch bát quái tướng số không món nào không biết. Nào, để ta xem tướng tay của nàng là biết ngay." Nói đoạn chìa tay ra trước mặt nàng.

Anh Phất do dự, nhất thời vẫn không dám bước qua. Triệu Khải cười, nói: "Vẫn còn sợ ta bắt nạt nàng sao? Cô nương lại xem Khải như phường háo sắc vô lại, quả thực là xem thường Khải rồi."

Anh Phất cẩn thận quan sát biểu cảm của y, cảm thấy có vẻ đứng đắn hơn ban nãy rất nhiều, không giống như đang nhân cơ hội đùa bỡn nàng. Mà y vẫn luôn vươn tay ra chờ nàng đi tới, nếu nàng vẫn cương quyết không theo thì cũng hơi vô lễ quá. Bởi thế cuối cùng vẫn bước qua, chìa tay ra cho y xem.

Triệu Khải nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, ánh mắt tỉ mỉ nhìn ngắm những đường vân trong lòng bàn tay nàng, một lúc sau lại nhẹ nhàng vuốt ve quan sát đường vân trên mỗi đầu ngón tay. Anh Phất thấy động tác của y vừa có chút mờ ám, bèn muốn rụt tay lại, nhưng bị y giữ lấy, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Đừng động đậy, còn chưa xem xong đâu."

Anh Phất muốn khóc, chỉ đành coi như y đang xem tướng thật, chỉ cầu mong y nhanh chóng xem xong.

Xem hết ngón tay y lại lật tay của Anh Phất lại, quan sát mu bàn tay, một lúc sau đột nhiên đưa tới gần bên khóe môi làm động tác muốn hôn. Anh Phất kinh hãi hô tiếng một tiếng, rút mạnh tay về giấu ra sau lưng, không cho y sờ mó nữa.

Triệu Khải không nén nổi cười phá lên, nói: "Nàng căng thẳng thế làm gì? Ta đang muốn dùng môi cảm nhận những đường viền nhỏ trên mu bàn tay của nàng, đây cũng là một phương pháp trong xem tướng tay."

"Xin điện hạ đừng đem nô tỳ ra làm trò cười nữa." Anh Phất không nhin được thoáng nhăn mày, hơi tức giận.

Triệu Khải nghe thấy nàng lại xưng hô là nô tỳ, biết rằng nàng đích thực tức giận rồi, bèn không đùa giỡn nữa, ôn hòa nói với nàng: "Được rồi, kết quả ta đã xem ra, quả thật là vô cùng tốt."

Anh Phất lạnh nhạt nói: "Điện hạ quả thật nhìn ra được cái gì sao? Hay là chỉ tùy ý bịa ra mấy lời hay ý đẹp dỗ dành nô tỳ thôi?"

"Ha ha, Anh Phất coi ta là phường đạo sĩ nửa mùa đó sao?" Triệu Khải cười nói: "Ta nói kết quả cho nàng nghe, tin hay không thì tùy cô nương: nàng có tướng phi phượng lăng vân, về sau chắc chắn sẽ được vào hầu đế vương. Nếu còn biết nắm bắt thời cơ, cuối cùng mẫu nghi thiên hạ cũng không phải không có khả năng."

Anh Phất thất kinh, nói: "Xin điện hạ đừng nói đùa kiểu này, tôi có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới việc trèo cao! Tôi xuất thân thấp hèn, có thể gả cho một nhân sĩ bình thường đã là may mắn to lớn rồi, nào dám có suy nghĩ quá phận như thế!"

Triệu Khải tủm tỉm cười, nói: "Anh Phất, có vẻ nàng đích thực không cảm thấy vui vẻ vì tin tức này. Nàng không muốn gả cho phụ hoàng hay đại ca của ta sao?"

Anh Phất thốt ra câu nói đó cũng vì phản ứng trong vô thức, hoàn toàn chưa nghĩ ngợi xem nguyên nhân khiến nàng phản ứng quyết liệt như vậy là vì đâu. Nghe thấy lời này của y mới thoáng ngây ra, sau đó đành đáp: "Là do tôi thân phận thấp hèn, không xứng hầu hạ quân vương."

Triệu Khải lắc đầu: "Đây không phải lí do. Hoàng hậu nương nương hiện giờ, còn cả mẫu thân của ta nữa, ban đầu cũng giống nàng, đều chỉ là cung nữ bình thường." Sau đó vô cùng tự nhiên cầm tay của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy, khiến Anh Phất cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay y, cơ thể khẽ khàng run lên, thế nhưng không còn kinh hoảng như lúc trước, cũng không giằng ra nữa.

Chỉ nghe thấy Triệu Khải dịu dàng nói với nàng: "Sao ta có thể dâng nàng cho bọn họ được cơ chứ? Dù chỉ là bói toán giỡn chơi cũng không được. Có một ngày nàng sẽ gả cho hoàng đế, thế nhưng, chắc chắn không phải là phụ hoàng hay đại ca ta."

"Vậy... vậy thì là ai?" Anh Phất quẫn bách hỏi.

"Ừ, là ai được nhỉ?" Triệu Khải hơi nghiêng người về phía nàng, lần nữa rạng rỡ cười: "Anh Phất, nàng nói xem sẽ là ai?"

Anh Phất nhìn nụ cười tự tin mà ngạo nghễ của y, chầm chậm hiểu ra ý tứ ẩn sâu trong lời nói, không biết vì sao lại cảm thấy có chút bất an. May thay lúc này nghe thấy tiếng cười của Nhu Phúc vọng tới từ phía xa, nàng bèn ngoảnh đầu trông ra bên ngoài cửa sổ, nói với Triệu Khải: "Điện hạ, đế cơ tới rồi."

Triệu Khải gật đầu, thuận tay kéo tờ giấy có chữ "Khải" trên mặt bàn xuống, xé vài lần rồi vo thành một cục, vứt vào trong sọt rác bên cạnh.

Nhấn Mở Bình Luận