Nông Gia Ác Phụ
Cha Hà ở bên bờ sông đang khảo sát Trình Gia Hưng, còn ở đầu khác, trong sân nhà Hà gia thì đang làm việc bận rộn khí thế ngất trời.
Hôm qua Hà Kiều Hạnh nhắc tới nói muốn làm đậu phụ, cho nên ban đêm Đường thị liền đi ngâm đậu, đến khi thức dậy thì đậu nành đã ngâm đủ no căng tròn, sáng sớm ngày mới, Hà Kiều Hạnh làm sạch sẽ cối đá đẩy đến dưới mái hiên.
Nàng ấy rất khoẻ, một mình đẩy ra, đại tẩu bụng to, ở một bên thêm đậu, thêm nước, còn Đường thị thì giặt sạch túi vải đựng bã đậu, rút sợi bông bên cạnh chuẩn bị đem phơi để làm váng đậu.
Nhà người khác nếu muốn ăn đậu phụ, hơn phân nửa là đi ra ngoài mua về, vì nếu để chính mình làm đẩy xay nhỏ nát được đậu thì thật sự mệt chết người, rồi quá trình lọc bã, rửa sạch cũng hết sức rắc rối. Nhưng với gia đình Hà gia thì lại khác, nhà họ có Hà Kiều Hạnh, nàng ấy xay đẩy còn nhanh hơn cả gia súc, người khác nếu muốn xay xong bột số hạt đậu phải mất hơn một canh giờ, còn ở trong tay nàng thì không đến mất bao lâu. Đường thị đã đến sớm, nàng lấy một túi vải để lọc ra một nồi lớn bã đậu, bã đậu được giữ lại để làm bánh nướng áp chảo, còn sửa đậu nành nguyên chất được đổ vào trong nồi sắt lớn nấu dưới lửa củi.
Sau khi đậy vung nồi đậu thứ nhất, thấy váng đậu kết toả thành miếng, nàng mới nhấc vung một nồi khác lên, lấy thạch cao để làm đậu phụ hoa.
Cách nửa canh giờ trước bữa ăn trưa, đậu phụ nhà Hà gia đã được ép xong, bọn họ làm được một bản, phần đậu phụ hoa còn dư thì múc ra để ăn cơm đậu nóng vào buổi trưa. Về một phần đậu phụ làm ra, cho dù chỉ có một bản, mấy người trong nhà mình phải ăn đến ngày tháng năm nào mới hết, Hà Kiều Hạnh sợ để cất thì sẽ bị hư, cho nên nàng cắt hai phần để lại cho gia đình ăn, còn cắt thành tam khối riêng đều nhau chia cho các thúc bá trong nhà.
Nhà đã phân ra hết, nhưng người tứ phòng Hà gia vẫn đoàn kết, nhà ai nấu món ăn gì ngon đều sẽ chia ra cho mọi người vài miếng cùng thưởng thức, muốn có người hỗ trợ, giúp đỡ thì chỉ cần ở trong sân hò hét lên một tiếng thì sẽ sẵn có huynh đệ chạy tới liền.
Đậu phụ là Hà Kiều Hạnh làm, cũng chính nàng mang đi đưa qua, đại bá nương, thím cầm lấy đều rất vui mừng, rồi lại đưa đậu phộng, hạt dưa, đường khối cho nàng cầm. Đại bá nương còn hỏi thêm một câu, nói rằng làm đậu phụ phải xay thành bột nước, đẩy cối rất là phiền toái, hỏi nàng làm sao mà nhớ được làm việc này?.
Hà Kiều Hạnh ở nhà đã chuẩn bị sẵn rồi mới đi, nghe hỏi như vậy mới đứng lại trả lời: “Cháu nói làm một chút đồ ăn vặt cho Đông Tử, làm cái kia vừa lúc phải xay thành sữa đậu nành, vì thế mới muốn xay nhiều hơn một chút, nghĩ lại thì thời gian làm đậu phụ lần trước đã là một năm rồi, hai tháng rồi cháu chưa có ăn đậu phụ”.
“Lại nói đến ông nội cháu, ông rất thích ăn đậu phụ cháu làm, nói cháu làm còn ngon hơn so với đậu phụ trong thị trấn”.
“Có thật không?”.
“Đương nhiên là thật rồi, ông nội cháu lớn tuổi rồi, không ăn gặm, nhai được nhiều đồ, nên đậu phụ là đồ ăn yêu thích nhất”.
Hà Kiều Hạnh liền mỉm cười uốn cong đôi mắt, nói là về sau nàng sẽ chăm chỉ làm hơn, hai tháng sẽ làm một lần.
Đại bá nương rất ủng hộ nàng duy trì làm như vậy, cũng đừng tiết kiệm đậu, nhà mình xay xong hết thì có thể đến đây lấy, dù sao đậu nành cũng được trồng hàng năm:” Đúng rồi, Hạnh Tử, ta hỏi cháu, nương cháu đang muốn cho cháu xem tướng nhà người khác à?”.
Hà Kiều Hạnh gật đầu.
Đại bá nương lại hỏi:” Xem con trai nhà ai vậy?”.
“Đã nói là nhà ở bên kia sông, chuyện này đại bá nương đi hỏi thăm với nương cháu đi, hỏi cháu cháu cũng không biết nói sao cả? Đậu phụ đã đưa đến rồi, cháu trở về đây, trễ chút nữa cháu làm xong đồ ăn vặt sẽ mang đến cho người một bán, để cho cháu trai, cháu gái người nếm thử”.
Trong lòng đại bá nương cảm thấy con gái này của nhị phòng thật tốt, thân thiện, biết trên biết dưới, biết làm việc, ngoài miệng giả vờ than thở oán giận nói:” Cháu cứ nấu cho bọn họ ăn, mọi người ăn quen riết rồi lại thèm ăn mãi, sau này cháu gả đi ra ngoài rồi thì phải làm sao? Ta cho dù nghĩ vỡ nát cái đầu ra cũng không biết làm nhiều loại đa dạng như vậy”
Hà Kiều Hạnh nghe vậy buồn cười, đáp:”Cái này cũng đơn giản mà, nếu thèm ăn thì cứ đến tìm cháu”.
“Thật sự mà làm như vậy, thì không phải chồng cháu sẽ oán trách khó chịu chúng ta à!”.
“Có gì khó chịu đâu chứ? Ví dụ như bọn họ muốn ăn đậu phộng da cá, đại bá nương đưa đến cho cháu nhiều đậu phộng một chút, cháu làm ra, cũng có thể ăn được một ngụm đấy, như thế thì không phải ai cũng vui sao?”.
Hà Kiều Hạnh cười tủm tỉm nói, sau khi nói xong liền nghe thấy tiếng nương kêu về ăn cơm, nên chạy nhanh trở về. Đại bá nương sau đó mới đưa đậu phụ vào phòng bếp, đang ở trong phòng bếp bận rộn làm việc thì lại nghe thấy động tĩnh, nên quay đầu nhìn lại, vui vẻ nói: “Đậu phụ nhị phòng làm sao? Còn cho chúng ta miếng to như vậy? Cái này nấu món gì ăn đây?”.
Đại bá nương liếc mắt quét nàng một cái: “Ăn, ăn, ăn! Chỉ biết ăn! Sao ta không thấy các người siêng năng chăm chỉ một chút!”.
“Xay đậu phụ này trừ bỏ Hạnh Tử ra, còn có tiểu nương tử nào có thể làm được? Con đẩy một hồi thì lòng bàn tay đã nổi đầy phồng rộp bong bóng rồi”.
“Ngươi câm miệng đi, nhìn cái đồ xào trong nồi đi, đậu phụ này buổi trưa cứ để đó, buổi tối lấy ra cắt nấu canh cá”.
Còn không riêng gì đại bá nương, hai thím phía sau cũng rất thích Hà Kiều Hạnh, nhìn thấy cuộc hôn nhân của nàng còn chưa định ra, liền chạy về nhà mẹ đẻ mai mối tác động để cưới được nàng, nhưng đáng tiếc là không thành công. Cũng trách bọn họ quá sốt ruột, về nhà mẹ đẻ một hồi liền thổi phồng có bao nhiêu là cái tốt, mặc kệ lời đồn bên ngoài thế nào, đến trong miệng của các nàng thì Hà Kiều Hạnh từ trên xuống dưới không có một cái khuyết điểm gì, cứ như vậy hai lời xoay chiều, khiến cho lời nói nghe rất giả, nhà mẹ đẻ có thể tin sao? Nói một cô nương tốt như vậy, gia đình mình không sánh được, người thì phải tự hiểu lấy mình.
Hà Kiều Hạnh thực sự là trời xui đất khiến mới còn lại đến ngày hôm nay, lẽ ra như thế nào cũng không nên.
Giữa trưa lúc này, ở trong sân nhà Hà gia đều là cỗ mùi hương đậu phụ, một nhà Hà Kiều Hạnh gồm sáu miệng ăn, ăn cơm với đậu phụ nóng, sau khi ăn xong, đại tẩu ở trong sân đi bộ vài bước rồi nói muốn vào phòng nằm một lát, vì thế đại ca đi cùng nào đi vào phòng. Cha Hà cùng Đường thị nói chuyện với nhau, nói chuyện buổi sáng đi ra ngoài sống thấy Trình Gia Hưng. Còn Đông Tử thì đi vòng qua đĩa váng đậu, nhìn thoáng qua cũng không cảm thấy ngon gì, buồn bực nghĩ sao đại tỷ lại làm gì với món này được?.
Hà Kiều Hạnh sai sử Đông Tử đi nhà bếp dọn dẹp, để cho hắn nhóm lửa, bắc chảo lên để chiên váng đậu nổ thành một chậu vàng óng ánh. Lại nói buổi sáng đã đi mua mấy thứ nguyên liệu trở về như hoa tiêu, ớt khô, quế, hồi, rang xào trong nồi, vì thế lúc này vị cay nồng đã bay ra khỏi phòng bếp của chi thứ hai nhà Hà Kiều Hạnh, khiến cho toàn bộ sân có thể ngủi thấy.
Người của ba phòng khác lần lượt đi ra xem, ngửi thấy mùi thơm này thì con sâu tham ăn trong bụng liền thức dậy, mọi người liền bám vào khung cửa phòng bếp ngẩng đầu ngó vào xem.
Một đám người lùn thấp, dù có rướn cổ vào cũng không thể nhìn thấy gì ở bên trong, chợt nghe thấy đứa cháu ở đại phòng đứng cạnh cửa bếp kêu cô cô, Hà Kiều Hạnh lúc này mới quay đầu nhìn lại, thì thấy ở ngoài cửa đang chi chít đám cháu nhỏ đứng chen chúc ở đó, thèm đến nước miếng nhỏ dai cả ra.
“Bánh Nướng, Toả Đầu, Hỉ Muội, mấy đứa đi ra ngoài đi, Nhị Bàn cũng đi ra ngoài, chen lấn vào đây cẩn thận bị dầu nóng bắn tung toé đó”.
Nhưng một nhóm tiểu tử này lại không chịu rời đi, mà lại nhao nhao háo hức hỏi.
“Cô, người làm gì vậy? Thật là thơm”
“Thơm quá!”
“Tay nghề của cô cô thật là tốt, nếu như nương cháu có tay nghề tuyệt như cô cô thì tốt rồi”.
Đông Tử cũng ở trong bếp, đang còn nhóm lửa, nghe thấy những lời này liền xua tay, nói với vẻ ghét bỏ: “Đi đi đi! Đây là tỷ ta làm cho ta, không có phần của các ngươi đâu”.
Một câu của hắn suýt chút nữa đã chọc cho đám bọn nhỏ khóc, một số đứa bám ở cửa đã mếu miệng, Hà Kiều Hạnh liền giơ tay lên vỗ hắn, Đông Tử phản ứng nhanh, một chút vội chạy ra ngoài:”Tỷ, chúng ta động khẩu(miệng) không động thủ, nếu lần này mà vỗ rơi vào ót sau đầu đệ thì sẽ choáng váng đến ngốc mất”.
Hà Kiều Hạnh trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đệ cũng đi ra ngoài đi, đem bọn chúng đi ra ngoài chờ, ta ở đây không cần người giúp nữa”.
Đông Tử và bao gồm một đám nhỏ đứng ở cạnh cửa đều bị Hà Kiều Hạnh đuổi đi ra ngoài, đi ra ngoài cũng không dám đi xa, bọn họ thèm giữ nước dãi ngồi xổm thành một hàng, mặt nhìn về hướng cửa phòng bếp. Chờ Khi váng đậu cay ra khỏi nồi, Hà Kiều Hạnh dập tắt ngọn lửa trong bếp lò, rồi bưng một chiếc nồi lớn đi ra. Vừa mới bước ra thì một đám cháu trai, cháu gái ôm chân, đệm chân từng người một, ngửa đầu kên, ngoái mũi hít ngửi, trong miệng gọi kêu cô cô, cô cô.
Hà Kiều Hạnh không phát từng miếng cho mấy đứa, mà nhét cả nồi cho Đông Tử, bảo hắn chia nhỏ phần ra, còn bản thân nàng thì quay lại vào phòng bếp bưng một bát riêng ra đưa đến trước mặt cho cha nương nếm thử.
Váng đậu cay này vốn chính là dùng để ăn cho vui, đặc biệt khi trong miệng không có vị gì, Đường thị ăn một miếng rồi không ăn nữa, cha Hà thì ăn thêm hai miếng, còn nói rằng món này ngon, có thể dùng nhắm rượu được.
“Nếu mua nhiều nguyên liệu, con có thể làm được vài lần, nếu cha và Đông Tử thích ăn, lần sau con sẽ làm nhiều hơn một chút”.
Đường thị suy nghĩ linh hoạt hơn: “Lần sau để Đông Tử chạy lên trấn trên mua một lần nữa, rồi mua một cái bình nhỏ chứa hai cân rượu, con nấu cái này trong chảo ra, có thể để được vài ngày, lần sau làm nhiều một chút, đưa cho Trình Gia nếm thử”.
Hà Kiều Hạnh đang nhai miếng váng đậu cay trong miệng, nghe được lời này, suýt chút nữa khiến vị cay nghẹn lại, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đường thị.
Đường thị cười nói: “Cha con đồng ý gả con cho Trình gia rồi, qua mấy ngày nữa bên kia sẽ tới nhà cầu hôn. Hiện tại đầu xuân định ra, qua nửa năm thu hoạch vụ thu xong là làm tiệc hỉ, vội vàng năm nay gả con ra ngoài, đỡ cho bên ngoài đàm tiếu nhiều lời, con lúc này cũng đếm lúc phải sống cho chính gia đình nhỏ của mình rồi”.
Hà Kiều Hạnh đặt chiếc bát đang cầm trên tay lên trên tủ, ôm cánh tay nương nàng làm nũng.
Đường thị vỗ về nàng: “Đã giữ con ở lại nhiều năm rồi, sao còn luyến tiếc? Hai nhà cách nhau không xa, về sau gả đi ra ngoài rồi, nếu con nhớ nhà thì có thể sang sông. Trình Gia Hưng đã hứa đảm bảo với cha con rồi, hắn sẽ đối xử tốt với con, hắn nếu không làm được điều đó, con hãy đến bờ sông nói với chúng ta, để mấy đại ca tiểu đệ con đến thu thập nó”.
Hà Kiều Hạnh bật cười: “Còn cần phải nhờ đại ca giúp sao? Con có thể thu thập hắn đến nghe lời mà”.
Lời này vừa nói ra, nàng đã bị Đường thị trừng mắt một cái: “Con về sau phải biết chừng mực, đàn ông cũng cần có thể diện, ít nhất phải cho hắn mặt mũi trước mặt người ngoài, đừng để mọi người chê cười hắn!”.
Hà Kiều Hạnh nghĩ lại, rồi lầu bầu một tiếng:”Da mặt hắn dày như vậy, còn sợ người ta cười sao?”.
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thật ra nàng ấy đã nghe lọt tai những lời nương nói.
Sau khi nói qua với Hà Kiều Hạnh, cha Hà rời sân, vòng qua mấy đám nhóc con đang giành ăn, bước đi đến phía đại phòng bên kia, hắn muốn nói chuyện về Trình gia cho lão gia tử nghe, hắn vốn dĩ cho rằng lão gia tử sẽ mắng hắn, chướng mắt Trình Gia Hưng, nhưng không nghĩ tới ông lại nhếch miệng cười toe toét như vậy.
“Ta biết tam tiểu tử Trình gia này rất thích Hạnh Nhi nhà chúng ta, đợt trước Hạnh Nhi đưa cơm đến bờ sông cho ta, vừa lúc gặp phải hắn, hắn nhìn chằm chằm đến không chớp mắt, còn hỏi thăm ta nữa. Suy nghĩ của tiểu tử thúi này đều viết ra ở trên mặt, lão già ta sao có thể không nhìn ra chứ?”.
“Vậy cha nghĩ sao? Con gái con sánh đôi với hắn có ổn không ạ?”.
Hà tam thái liếc mắt nhìn con trai mình một cái: “Sớm không hỏi ta, giờ mọi chuyện đã quyết định xong rồi còn hỏi ta làm gì?”.
“…….Nếu cha không đồng ý, con chạy đi một chuyến từ chối hắn là được, nói thật, con cũng không ưa thằng nhóc kia mấy”.
Hà tam thái thuận tay châm một điếu thuốc đưa cho hắn: “Ai nói ta không đồng ý? Ta thấy hai đứa nó rất xứng đôi, nếu đã quyết định rồi, thì con hãy cùng Trình gia thương lượng cho tốt, rồi quay đầu lại làm Hạnh Nhi vẻ vang gả đi cho ta. Trong mấy đứa cháu trai cháu gái, Hạnh Nhi là đứa chu đáo quan tâm ta nhất, lão già ta mấy năm tích góp cũng dành dụm được chút tiền, muốn cho nàng thêm của hồi môn”.