Nông Gia Ác Phụ
Tiểu Thuận Nhi đã trải qua một ngày dài bán sức ra làm việc ở sân nhà Hà gia, không riêng gì cánh tay đau nhức, mà cái bụng bên trong cũng khởi công đòi ăn một nùi. Nếu ngày bình thường, bảo hắn làm việc nửa ngày là không thể nào, nhưng hôm nay nghĩ đến tiền bạc rơi xuống liến kiên trì chịu đựng, hắn ngửi thấy mùi thơm của vị cay kia như ngửi được mùi thơm của tiền bạc, rồi lại nghĩ ngày mai xách đồ đến nhà Trần gia mặt rỗ bán cho những người đánh bạc cá cược dế một bát một bát…….Chỉ nghĩ đến cảnh này thôi, Tiểu Thuận Nhi cảm thấy trên lưng không chỉ mang theo đậu phộng da cá với váng đậu cay, mà còn có cả một giỏ những đồng tiền trên lưng nữa.
Đứa bé hỗn đản này, thực ra là con người rất đơn giản, đến lúc này vẫn còn cảm động, cảm thấy Trình ca ở trong đây khác biệt hoàn toàn với người từ miệng của các hương dân trong thôn, thật sự là gạt người mà! Ngay cả loại chuyện buôn bán làm ăn hái ra tiền này mà cũng sẵn sàng dẫn theo hắn.
Tiểu Thuận Nhi lại không ngờ tới rằng, hắn có thể được người khác mang theo vào là nhờ bà nội hắn, được mệnh danh trong thôn là người đàn bà chanh chua đanh đá nhất lập công đầu!.
Có thể tìm được ở đâu ra một đối tác tốt như vậy chứ?.
Đầu óc đơn giản dễ sai sử thì thôi đi, lại còn dễ dàng cảm động, dễ dàng cảm động không nói làm gì, còn có người yêu thương hắn hơn, sẵn sàng ra sức chiến đấu mạnh mẽ vì hắn nữa chứ.
Nghĩ lại mà xem, hắn Chu Tiểu Thuận, sinh ra đã không có tiền đồ gì, ngày ngày làm loạn, lêu lổng, thật vất vả mới làm ra được một chuyện chính sự quan trọng nên hồn, bà nội hắn không phải là cao hứng đến hỏng rồi sao? Còn có thể để cho người khác quấy nhiễu không?.
Trình Gia Hưng trước đó nói rằng, tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, lời này không phải là nói suông, hắn đã nghĩ kỹ cả rồi, người đi một bước còn phải nhìn xem hai ba bước phía trước, chỉ nhìn chằm chằm việc buôn bán trước mắt không mệt sao?.
Đêm đó, Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi đều trằn trọc trên giường không thể nào ngủ được, hai người bọn họ hưng phấn đến hơn nửa đêm. Nữ quyến nhà Trình gia cũng vậy, đàn ông đều ngáy ngò đi ngủ, còn vợ thì đang suy nghĩ đến chuyện của Trình Gia Hưng. Ở trên bàn ăn, Lưu thị có hỏi qua, nói sao làm chuyện buôn bán đồ ăn còn kết phường với người ngoài? Huynh đệ nhà mình sao không làm được?.
Lưu thị mắt thấy cơ hội kiếm tiền bay mất, bảo sao không nóng ruột, hỏi thẳng ra như vậy cho được.
Vừa khéo, Trình Gia Hưng cũng thẳng thắn.
“Ta cùng người khác kết nhóm đưa ra ý tưởng kia, tiền vốn là do người khác cấp, đại tẩu, tẩu có tiền vốn không?”. Vừa nói, hắn lại gắp thêm một miếng dưa ăn chung với ngụm cháo, “Hơn nữa, người kết nhóm phường cùng ta, không riêng gì phải ra tiền, mà còn phải nghe làm theo hướng dẫn, gánh đồ, đẩy cối xay bột rất nặng, cái này đại tẩu sợ không làm được”.
Lưu thị trong lòng bực bội, lại nói: “Vậy ngươi làm buôn bán kiếm tiền, chúng ta ở nhà làm công việc sao?”.
Trình Gia Hưng một chút cũng không thấy gánh nặng nào, thản nhiên gật đầu: “Các ca ca bỏ sức làm việc trong nhà, còn ta kiếm tiền cho gia đình, tất cả đều không phải là vì cái nhà này sao?”.
Hắn còn quay đầu lại nhìn đại ca và nhị ca, nói rằng công việc đặt mua các loại đậu, khoay tây sau này nhờ các ca quan tâm nhiều hơn, vì sau này hắn muốn tập trung vào chuyện buôn bán thức ăn, quay đầu lại sẽ giao tiền cho nương, để nương mua thịt rượu trong gia đình ăn.
Trình Gia Phú và Trình Gia Quý nghe chủ ý này, còn vỗ vỗ bả vai hắn bảo hắn yên tâm làm việc.
“Ngươi đi xuống đất được mấy canh giờ, còn có thể làm chuyện gì? Còn không bằng làm ăn buôn bán tốt hơn”.
“Kiếm được nhiều tiền, tranh thủ đưa cho nương tám, mười lượng bạc, với số tiền này có thể mua được một con trâu cày rồi, trâu cày có thể làm được nhiều việc hơn con người không? Về sau còn ai sẽ thúc giục ngươi xuống ruộng nữa chứ?”.
Trình Gia Hưng nghe trước mắt sáng ngời: “Nhị ca thông minh nha! Đệ cũng chưa nghĩ tới còn có thể mua đầu trâu tới thay mình nữa!”
Hoàng thị trước đó không mở miệng hé răng nói lời nào, nhưng nghe đến đó cũng cổ vũ hắn, nói hắn thật sự có thể giao đủ tiền mua trâu cho gia đình thì sẽ không thúc giục hắn xuống đất làm việc nữa, còn hắn muốn làm gì thì làm.
Lưu thị là người khởi xướng lên nói đầu về chuyện này, khi nghe xong câu nói cuối cùng Trình Gia Hưng thì rất là vui mừng, nhưng nàng cũng rất tức giận. Việc buôn bán vừa mới bắt đầu, lãi chưa thấy đâu nên Lưu thị không thèm để mắt tới phân lượng kia, chỉ là nhìn thấy bộ dạng của lão tam thì trong lòng liền thấy bực mình. Lại nói, Trình Gia Hưng hắn cùng mấy huynh đệ trong nhà mà cũng tính toán rõ ràng, ông chồng nhà mình thật sự rất ngu ngốc, không bao giờ nghĩ nó sai cả. Cũng chưa bao giờ nghe nói chuyện buôn bán mà bỏ qua người trong nhà, đi kết phường nhóm với người ngoài, chuyện này cũng chỉ có hắn mới làm thế.
Còn chuyện này thì sao, với Hoàng thị thì ban đầu chưa có nghĩ cẩn thận, nhưng sau khi nghe nói chuyện ở trên bàn cơm, nàng mới hiểu rõ được điểm mấu chốt.
Nói một cách đơn giản, lão tam cùng với Man Tử, Tiểu Thuận Nhi kết phường nhóm, hắn gì cũng không làm, còn được phân đầu to, nhà người ta không cảm thấy mệt, còn nghĩ Trình ca trượng nghĩa, biết cách kiếm tiền phát tài còn không quên mang theo bọn họ đi cùng. Nếu là cùng người trong nhà kết nhóm, hắn không ra tiền vốn, không ra sức lực mà còn chiếm lấy phần to bốn phần lợi tức thì không hợp lý lắm, ai nghe xong cũng phải thốt lên rằng hắn không đúng, ầm ĩ lên thì sớm hay muộn cũng ………..Lão tam chính là đứa trẻ thông minh lanh lợi, sao có thể đẩy mình đến hoàn cảnh kia chứ?.
Sau kho ăn xong cơm tối, Trình Gia Hưng đi bộ hai vòng trong sân để tiêu hoá nhẹ bụng rồi chuẩn bị đi ngủ, đã làm ăn buôn bán thì không thể ngủ thẳng mông đến khi mặt trời lên cao được, mà từ bên này đi đến nhà Trần gia mặt rỗ Tiểu Hà thôn bên kia còn mất một đoạn đường nữa.
Trời vừa tối, Trình Gia Hưng đã thu thập sạch sẽ xong rồi leo lên giường, hắn ngủ đến khi trời tờ mờ sáng liền thức dậy, đang ăn sáng xong thì nghe được tiếng Tiểu Thuận Nhi ở trước nhà gọi hắn. Trình Gia Hưng bưng bát đi ra ngoài, thấy hai người bọn họ cùng nhau đi tới, phía trước Tiểu Thuận Nhi con treo một chiếc giỏ tre.
“Cái này để làm gì?”.
“Đựng tiền đó, thu đều là tiền đồng, nên trong túi trước sau của ta không bỏ được nữa”.
“Được đó, chờ lát nữa ngươi đưa giỏ đó cho ta, còn ngươi thì váng đậu cay.
Tiểu Thuận Nhi: ……….
“Trình ca, ngươi lại đoạt mất công việc nhẹ nhàng của đệ rồ!i”.
Trình Gia Hưng còn đặc biệt không thấy xấu hổ, quay đầu lại giáo dục hắn: “Cõng cái giỏ đi thu tiền, đầu óc ngươi có thể xoay chuyển suy nghĩ được không?”.
Nghĩ lại đến đó, Tiểu Thuận Nhi cuối cùng cũng hiểu được ý tốt, dụng tâm suy nghĩ của Trình ca, hắn còn vui vẻ nhường cói giỏ tiền nữa.
Chờ Trình Gia Hưng ăn xong, ba người liền cõng sọt đồ ăn trên lưng đi ra ngoài, đi được nửa đường, Trình Gia Hưng vẫn đang còn nói, bán đồ ăn ở sòng bạc cá cược dế rất dễ kiếm tiền, thứ nhất là bạc có ở trong tay, mười đứa ở bên trong thì có tám đứa muốn ăn ngon, uống tốt, từ bọn họ có thể dễ lừa lấy tiền, thứ hai là bọn họ ở đó đánh cược nửa ngày, một ngày, thời gian rất dài, cho nên trong miệng rất muốn nhai một thứ gì đó, mà ba người bọn họ đều mang những thứ mới mẻ, nên không sợ không bán được.
“Chuyến đi hôm nay của chúng ta là để thăm dò, nếu bán chạy thì khi quay về chúng ta làm thêm số lượng tăng lên một ít, rồi cũng phải thay đổi, đa dạng các loại, nếu nghĩ muốn tốt thì phải kiểm soát nó một chút. Đánh cược dế này ngày tháng còn dài, đồ ăn làm ngày hôm trước thì hôm sau phải bán hết, không được để còn lại đến ngày thứ ba”.
Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi, một người cõng sọt đậu phộng, một người cõng váng đậu cay, đi bộ đến Tiểu Hà thôn, vừa lắng nghe Trình Gia Hưng nói, còn nói Trình ca rất thông minh, ” Ta cũng chỉ là muốn kiếm tiền làm giàu thôi, làm sao có thể như đi ra ngoài nghĩ được nhiều cách như vậy?”.
“Nếu của cải của ngươi giàu có thì ngươi có đủ khả năng để chi trả nó, và cũng không cần phải suy nghĩ về điều đó, còn chúng ta à, chúng ta là người nghèo, nên muốn giàu có, có tiền phải suy nghĩ đến mọi mặt? Ngươi nghĩ kiếm tiền dễ dàng sao? Nếu không có đầu óc tìm được chỗ thích hợp thì cũng như bỏ không, ta không phải là muốn nói nhiều với hai người như vậy, nhưng dù sao làm ăn buôn bán thì phải nghe theo sự hướng dẫn, nghĩ muốn kiếm tiền thì hãy kiên trì làm ăn cùng với Trình ca ta, sòng bạc cá cược này cũng phải mở được mấy tháng, mấy tháng này đủ để cho hai ngươi kiếm được chút tài sản đấy”.
Khi cả ba nói đến những lời này xong thì đã đi vào thôn Tiểu Hà, chờ bọn họ đến nhà Trần gia mặt rỗ thì ở trong đó đã đánh cược đến sôi nổi, từng bừng rồi, cách một khoảng từ xa mà đã nghe thấy tiếng la hét. Trình Gia Hưng còn đang dạy hai huynh đệ cách kêu gọi chưa xong thì người bên trong đã ngửi thấy mùi thơm.
“Có cái gì mà thơm thế?”.
“Cái này gọi là váng đậu cay, mới làm xong, là đồ ăn vặt rất mới mẻ, nào đến nếm thử đi!”.
Trình Gia Hưng tìm đúng người hôm nay có vận khí tốt, cầm lấy một miếng nhỏ đưa cho hắn nếm thử, người nọ ăn thử một miếng liền cảm nhận thấy vị cay, mặn, còn rất thơm, gây tê cả sống mũi, một từ diễn tả về nó là: Đã thích!.
“Là tới bán à? Bán như thế nào?”.
“Mười văn tiền một bát”.
“Cái bát nhỏ như thế này mà mười văn? Nó So với thịt còn đắt hơn đó!”.
Trình Gia Hưng cười một tiếng: “Thịt có gì hiếm lạ không? Thịt có mùi vị tuyệt vời này à? Huynh đệ, cái này làm rất bỏ rất nhiều nguyên liệu, tiền vốn ít nhiều không nói, lại nói ngươi ngồi ở đây thời gian dài như vậy chắc hẳn đã mệt, mà hôm nay ngươi vận khí rất tốt, cũng đâu thiếu mười văn, tám văn, tới một bát đúng không?”.
Đánh cước vận khí hưng thịnh đúng là nói trúng lòng người!.
“Tới tới tới! Bán cho ta một bát!”.
Trình Gia Hưng thu tiền, Tiểu Thuận Nhi chạy nhanh đi múc một bát, Man Tử lại đưa thêm hai hạt đậu phộng cho hắn: “Ngươi có muốn nếm thử một ít đậu phộng da cá không? Cái này nhà chúng ta có bán, nếu bỏ lỡ, chỉ sợ ngươi đi trấn, huyện cũng không mua được đâu, cái này thì rẻ hơn, chỉ tám văn thôi”.
Ở trong sòng bạc cá cược này, thì người thắng tiền không để bụng đến vấn đề này, hắn ăn thử đậu phộng da cá thấy vị giòn, ngon, thơm nên cũng mua một bát, vừa ăn vừa đánh cược không nghỉ ngơi.
Buôn bán chính là như vậy, chỉ cần mở được hàng thì không lo không có khách, ở đây có rất nhiều người lười biếng, mà người lười biếng thì Tiểu Thuận Nhi là biết rõ nhất, hắn cõng váng đậu cay đi một vòng liền có rất nhiều người không chịu nổi cơn thèm mà phải bỏ tiền ra mua, váng đậu cay bán rất nhanh, còn đậu phộng da cá không có mùi hương lắm nên không có người mua nhiều, đó chỉ là lúc đầu mà thôi, sau đó có một số người mua ăn qua thấy thật sự thơm ngon nên liền có người đi tới mua ăn nến thử, cứ thế cứ thế mua bán bắt đầu tăng dần.
Bọn họ bán trong khoảng thời gian không dài đã hết, Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi mệt đến không thở nổi. Giỏ tiền trước đó của Trình Gia Hưng trống không, đến khi quay về thì hai sọt đồ ăn đều hết sạch, còn giỏ tiền thì đã đầy.
“Ta bán được hơn trăm bát đậu phộng, váng đậu cay cũng tương đương thế? Vậy thì không phải thu được hai ba lượng bạc sao?”.
“Ước chừng cũng tầm đấy, cụ thể con số bao bao nhiêu thì phải về nhà đếm mới biết được”.
“Thế tính ra ta ba phần, trừ chi phí tiền vốn ra thì kiếm được vẫn nhiều, mua nguyên liệu phối với nhau hết trăm văn tiền, tẩu tử nói còn dư lại có thể dùng thêm một lần nữa”. Tiểu Thuận Nhi ở trong lòng tính toán, mặt cười đến nở hoa: “Đã quá, đã quá, lần này kiếm được tiền rồi, Trình ca, ngươi xem lúc này mới giữa trưa, ta chạy nhanh trở về chia tiền rồi còn chuẩn bị cho ngày mai đi”.
Trình Gia Hưng gật đầu, bởi vì hắn cũng muốn chia tiền, mỗi ngày bán được bao nhiêu liền chia đều ra cầm tiền trong tay, có như vậy thì người mới nhiệt tình làm việc.
“Mấy ngày nay chúng ta sẽ bán hai món này, chờ điểm mới mẻ này đi qua thì chúng ta sẽ thay đổi thứ khác, còn cụ thể là thay đổi món gì thì để ta suy nghĩ lãi đã. Man Tử, lát nữa trở về nhà bảo nương ngươi chuẩn bị đậu phộng và đậu nành, chúng ta phân tiền, phân tiền xong liền qua sông. Tiểu Thuận Nhi, ngươi bên kia cũng phải chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, đừng quên giấy đâu, ngươi hãy lấy ra một ít tiền đưa cho bà nội ngươi, bảo bà làm cho”.
Sau khi nghe xong Trình Gia Hưng sắp xếp, Man Tử liền chạy nhanh trở về, kêu người trong nhà chuẩn bị đậu phộng và đậu nành cho hắn, số lượng nhiều hơn ngày hôm trước, vì hôm nay không đủ bán.
Trình Gia Hưng mang theo Tiểu Thuận Nhi trở về nhà mình, một lúc sau Man Tử cũng chạy đến đây, ba người bọn họ trải chiếu trúc xuống đất, rồi đổ đống tiền đồng trong giỏ trúc xuống, bắt đầu đếm. Sợ đếm sai, Trình Gia Hưng còn mang theo một đũa tre đến nữa, cứ một trăm đồng thì để một chiếc đũa, tổng là một trăm lẻ một chiếc, tính theo số tiền là hơn hai nghìn năm trăm. Chia làm mười, mỗi người là hai trăm năm mươi văn đồng tiền, Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi mỗi người lấy ba phần, số lượng là bảy trăm lẻ năm.
Hai người vui mừng đếm bảy trăm lẻ năm văn tiền, phần dư còn lại là của Trình Gia Hưng, Trình Gia Hưng lại chia đôi làm hai phần cho lão nương cùng cô vợ nhỏ.
Hoàng thị quay lại lấy năm trăm văn tiền, một đống tiền đống trước mắt so với nửa lượng bạc vụn thật sự rất nhiều. Mặt nàng cười toe toét đến mang tai, hỏi Trình Gia Hưng sao lại buôn bán tốt như vậy? Nửa ngày liền kiếm được từng ấy tiền.
Tiểu Thuận Nhi đang định lấy tiền trở về, nghe thấy lời này, cười hì hì nói: “Người khác không có bản lĩnh này, nhưng Trình ca có, Trình ca có đầu óc thông minh! Thẩm nhi, thẩm là người có phúc khí rất lớn đấy ạ. Việc buôn bán này về sau có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa, đến lúc đó sau mấy tháng bận rộn, thẩm có thể kiếm được vài chục lượng bạc?”.