Now You See Her
Lúc 9 giờ điện thoại ổ chuông. Cô đứng chết lặng đi vì sốc, và quá lạnh đến mức dường như cô không thể có một chút hơi ấm nào dù cho cốc cà phê nóng đến mức nào. Cô vẫn tiếp tục bấm máy điều nhiệt đến 80 độ F, và không khiến nó tăng thêm nữa. bản tin dự báo thời tiết của địa phương do một người phụ nữ rất hoạt bát nói là hôm nay là một ngày đẹp trời, nhiệt độ sẽ ở mức 75 độ F, Sweeny cảm thấy muốn đánh cô ta. Mọi người bên ngoài mặc áo ngắn tay đang dạo phố, trẻ con vẫn mặc quần sóc, và cô thì đang đông cứng lại. cô cảm thấy như thể trong người cô chỉ đơn thuần là băng, cái lạnh phát ra từ bên trong chứ không phải bên ngoài.
Cô không thể vẽ nổi gì cả, thậm chí là vẽ một vài thứ không đạt yêu cầu. cứ khi nào nhìn bức tranh xấu xí của người bán hàng dạo ấy, cô lại muốn gào khóc, và cô không phải là một người mít ướt. nhưng cô cảm thấy rất buồn như thể cô đang trong cảnh tang thương, và khi điện thoại reo, cô chộp lấy nó vui mừng vì có một thay đổi cho tâm trạng thương tâm này.
“Candra đang nghe máy. Cô vẫn ổn chứ?” Giọng nói ấm áp của Candra vang lên bên tai cô.
“Vẫn tốt như mọi khi.” Sweeny cố bình tâm lại. “Hôm qua…”
“Đừng xin lỗi gì cả,” Candra ngắt lời cô và cười. “Tôi nên xin lỗi cô mới đúng. Nếu tôi dừng lại để suy nghĩ, tôi có thể hiểu ngay là cô sẽ không thể nào chịu nổi bọn họ. Một bà Margo dài dòng dù chống đối cũng vẫn vậy, còn Carson thì đến Chúa cũng phải bực mình.”
“Ông ta vuốt ve cô.” Chết tiệt, cô không định nói thế. Cô quý candra, nhưng họ chưa bao giờ đi quá giới hạn của những đồng sự thân thiện để trở thành ngững người bạn. Cuộc nói chuyện thân mật không phải là điểm mạnh của cô nữa chứ.
Candra rõ ràng không dập máy. Cô ấy cười qua loa. “Carson vuốt ve tất cả nữ giới. người ta còn nói ông ta giống như một con chó phỉ báng lại đồng loại của mình. Dù thế ông ta có những điểm có thể lợi dụng được nên Margo vẫn còn sống với ông ta.”
Sweeny không nói gì cả vì cô biết nếu có gì thoát ra khỏi miệng cô cũng sẽ không vui vẻ gì, và nhà McMillian không chỉ là những người có mối quan hệ xã hội với Candra mà còn là khách hàng của cô. Xúc phạm họ không phải cách hay. Dù giữ im lặng là một áp lực, nhưng cô vẫn làm được.
“Tôi thấy cô lên xe cùng Richard ngày hôm qua,” Candra nói sau khi ngập ngừng một chút, và giọng cô có chút lượng lự.
Ồ, đàn ông. Tín hiệu của sweeny vang lên hồi còi báo động. “Trời sắp mưa mà tôi lại mang theo tập tài liệu, nên anh ta cho tôi đi nhờ về nhà.” Cô nắm chặt ống nghe, hi vọng là Candra sẽ quên chuyện đó đi và chuyển chủ đề.
Cô không được may mắn như vậy. “Anh ấy có thể rất lịch sự.Anh ấy là một cậu trai quê lớn lên ở Virginia.”
“Tôi không biết là anh ta đến từ Virginia.” Nói như thế thì khá an toàn.
“Anh ấy vẫn nói giọng địa phương. Dù tôi có van nài thế nào anh ấy vẫn không muốn tham gia nhưng bài học giúp bỏ nó đi.” Sweeny không nghĩ là cô từng để ý tới giọng địa phương của anh dù cho cô có nghĩ về nó vào lúc này, âm của anh nói lên anh không có gì chau chuốt. Virginia không phải là một nơi xa xôi quá, dù Candra nói như thể Richard nói giống như ở đồi Beverly Hillbillies. Sweeny không muốn nói chuyện về anh, chỉ nghĩ đến anh thôi đã khiến cô không thoải mái rồi. Cô đặc biệt không muốn nói về anh với người sắp trở thành vợ cũ của anh.
“Cô biết là chúng tôi sắp ly dị,” Candra nói như thường lệ. “Đó là quyết định từ hai phía. Richard và tôi đã sống ly thân được một khoảng thời gian, chỉ một thời gian ngắn sau khi cô chuyển tới sống ở đây, chúng tôi sống riêng và đệ đơn ly hôn.Anh ấy như một đứa con hoan với việc lập gia đình mới, nhưng tôi cho đó là chuyện đáng mong đợi. Một cuộc ly hôn không phải là một quá trình thân thiết được phải không?”
“Không thưởng như thế.” Có lẽ nếu câu trả lời của cô không khiến Candra hứng thú, cô ấy sẽ chán chủ đề này và chuyển sang chuyện khác.
“À… hôm qua Richard có nói gì không?”
Giọng nói của Candra lại có chút lưỡng lự. Sweeny cảm thấy như đây mới là lý do thật sự để cô ấy gọi điện tới. “Về vấn đề gì cơ?” Cô thật sự nói như không có gì. Cô thấy tự hào về chính mình, mà cũng thấy tức giận nữa. Cô chả có lý do gì mà thấy tội lỗi, vì Richard có mời cô ăn tối đi nữa, cô cũng từ chối anh rồi, và rõ ràng theo logic cô chả làm gì sai trái cả.
“về vụ ly hôn ấy.”
“không, anh ta không nhắc tới.” Sweeny thấy thoải mái vì có thể nói chuyện gì khác, chuyện này thật 100%. Cô không giỏi lẩn tránh vấn đề, dù cho mọi chuyện cô nói đều chính xác đến từng từ, nhưng lòng cô không nghĩ vậy.
“Tôi không nghĩ là anh ta sẽ làm thế, anh ta khá kín đáo.” Cô thấy khó diễn đạt hơn. Candra lại im lặng. “Tôi đế ý khi chúng ta ở phòng tranh, hiếm khi anh ấy rời mắt khỏi cô.”
Cảm giác không thoải mái tăng lên vì nó giống y như co sâu chích vào lưng Sweeny. Cô không muốn thế. Cô không muốn dính dáng thành người ở giữa vụ ly hôn của họ. Cô chỉ muốn quên rằng cô đã đấu tranh vì một số hóc môn bị trục trặc và đáp lại sự cuốn hút của anh một lát.
“Anh ta quá cẩn thận từ khi chúng tôi chia tay đến mức nếu anh ta có một ả tình nhân nào tôi cũng khong thể nào biết được,” Candra lại tiếp tục. “khi tôi thấy cái cách mà anh ta nhìn cô vào hôm qua… à, tôi hơi tò mò.”
Yeah, chắc chắn rồi. Sweeny nghĩ rằng thật sự có một vài chuyện khi đó. Và rõ là cô mốn kết thúc câu chuyện này. “Có lẽ cũng chả có ai đâu.”
Candra cười. “Gì cơ, Richard có thể sống thiếu tình dục sao? Không thể nào. À tiện đây, tôi muốn nói với cô là nếu cô và Richard có gì đó tôi cũng không để tâm đâu. Chúng tôi đã chia tay gần một năm rồi, nên dĩ nhiên tôi có cuộc sống riêng của mình. Tôi đã gặp những người mà tôi thích và anh ta tất nhiên cảm thấy thoải mái hơn lúc nào hết.”
Sweeny không nghĩ đến việc cô thấy cảm kích thế nào. Cám ơn không phải là chuyện cần bàn đến. Chết tiệt, tại sao Candra lại gọi đến nói về chuyện ấy chứ? Cô ấy thật sự quan tâm nếu như Sweeny thật sự đang gặp gỡ Richard sao, cô sẽ phải cố tìm một người bán tranh khác để bán tác phẩm của mình sao? Điều này thật vô lý, vì Sweeny không có ý niệm nào về việc cô quan trọng với Candra thế nào; phòng tranh còn làm việc với nhiều họa sĩ khác có khả năng tiêu thụ lớn hơn cô. Không, cuộc điện thoải này chỉ là xã giao thôi, việc bất lực tò mò của một cặp vợ chồng kỳ lạ có thể dẫn họ đi thậm chí họ bị lôi kéo vào cuộc phẫu thuật pháp lý nhằm cắt đứt quan hệ này.
ồ, cô không muốn bất cứ điều gì trong số đó. Cô run lên và kéo lấy chăn quấn lấy người trong khi cố nghĩ cách kiễng chân khỏi cuộc nói chuyện nguy hiểm này. Nhưng cô cũng phải trả lời, nên cuối cùng cô nói, “Tôi hi vọng là cô sẽ thật hạnh phúc.” Đó. Đấy là một câu vô thưởng vô phạt.
Candra cười, nghe như thể rất thú vị vậy. “Ồ, tồi không nghĩ đó là một thứ vĩnh cữu. Cuộc sống quá ngắn ngủi và đầy rấy đàn ông muốn mắc một sai lầm khác. Nhưng tôi thừa nhận là đã hi vọng Richard thích cô.”
“Sao cơ?” Hai từ bị nhòa đi vì ngạc nhiên.
Candra lại cười. “Đừng sốc thế chứ. Tôi không quan tâm cho dù anh ta có 1 hay 10 ả tình nhân. Tôi không ghét anh ta; tôi không cầu mong anh ta đau khổ. Tôi chỉ muốn anh ta đừng bướng bỉnh với những điều khoản như vậy và chúng tôi có thể kết thúc nó và bắt đầu cuộc sống mới. nếu anh ta thích ai đó, anh ta có lẽ lại ly hôn lần nữa và lại được tự do. Tôi hiểu Richard, tôi biết khi nào anh ta để tâm đến một người phụ nữ.” Giọng nói của Candra mềm đi một lúc, ấm áp với hồi ức,và sau đó lại cười vui vẻ. “Tôi đã có một khoảng thời gian rất tốt.”
Sweeny suýt để lộ ra việc Richard mời cô ăn tối. Cô muốn biết chính xác Richard đối xử với một người phụ nữ tốt đến mức nào. Tý nữa thì cô đã nói ra những điều đó. May cô thận trọng giữ chúng lại. Cô đã từ chối Richard, nên thật vô lý khi nghĩ cô đang ở giữa tình huống này. Cô cũng không chuyển hướng cuộc đối thoại sang việc một người tình nhân của Richard thì tốt đến đâu, không phải cô biết rồi hay là không có ý định muốn biết. Cô không thể chịu đựng cuộc nói chuyện kỳ lạ này thêm một chút nào nữa, nên cô nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Tôi đã nghí tới việc mang thêm một vài bức tranh mới tới phòng tranh.” Rồi lại nhăn mặt; chết tiệt tại sao cô lại buột miệng thế chứ? Tại sao cô không nói gì khác chứ? Cô không muốn người khác nhìn thấy tác phẩm lộn xộn của mình.
Candra cười. “Nói đến Richard như thế là đủ rồi phải không?” Cô ấy chuyển sang giọng kinh doanh. “tôi mong có thể nhìn thấy tác phẩm mới của cô. Tôi đã lo lắng nhiều về cô; cô đã không vẽ giống như trước kia nữa.”
“Ồ. Tôi vẫn đang vẽ mà.” Sweeny đáp lại.
“Tôi biết, cô nghĩ điều đó thật vô lý. Tôi thừa nhận là tôi điên lên vì tò mò, nhưng tôi không muốn thúc giục cô. Khi nào cô có thể mang chúng tới? Tôi muốn chắc là tôi ở đây vào lúc đó.”
Chết tiệt, cô ấy thừa nhận rồi. Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ xem thời tiết thế nào. “Nếu trời không bắt đầu mưa nữa, thì tôi sẽ đến vào chiều này được chứ?”
“Tuyệt vời. Tôi không có cuộc hẹn nào, nên tôi sẽ ở đây. Hẹn gặp cô sau.”
Sweeny gác máy, sau đó ôm chặt lấy cái chăn quấn quanh người. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Lại thế nữa rồi. Cô phải lấy một vài bức tranh để cho ai đó xem chúng. Nghĩ đến thôi khiến cô co rúm người rồi, nhưng ít nhất giờ cô cũng biết xem chúng khủng khiếp hay dễ bán đến mức nào. Việc không chắc chắn gì với tác phẩm của mình rất khó chịu, khiến cô tê cứng người.
Rõ ràng cô đang run lên và chửi thề. Chết tiệt, sao cô không thấy ấm hơn gì cả?
Candra vươn người ra, gác máy, sau đó gục đầu trên cánh tay.Một bàn tay ấm áp vuốt ve chỗ đùi để hở của cô. “Không may mắn phải không?” Kai hỏi. “Tôi đã nói với em rồi.” Anh ta cúi xuống hôn lên hõm cổ cô, cảm thấy thú vị về sự gợi tình của cô, chứ không phải những lo lắng về tài chính.
Thông thường cô thích làm tình với Kai. Anh ta còn trẻ nên bị tình dục ám ảnh, nhưng cũng khá già dặn để đáp ứng một vài kỹ năng. Ở cùng anh ta chắc chắn cô có được sự tự do nhất định vì anh ta bẩm sinh đã cho mình là trung tâm mà cô thì không thấy buồn nông khi phải tâp trung, chính việc này làm tăng sự sung sướng của cô. Tuy nhiên, bây giờ cô thấy bực mình vì anh ta không thể nhận ra việc Richard ngừng đòi những điều kiện khắt khe như vậy với việc thỏa thuận ly hôn quan trọng đến mức nào. Cô nhún vai tránh nụ hôn và vùi mặt vào gối.
Anh ta chỉ tiến đến gần hơn, đẩy cái đầu ấm ướt cương cứng của anh ta vào chân cô. Bàn tay ở trên mông cô khum lên phía trên, ngón tay thăm dò.
“Dừng lại ngay,” cô tức giận nói, lắc mông để hẩy tay anh ta ra. “Tôi không thấy thích làm vậy nữa. Anh cũng nên lo lắng chứ,” Cô hằn học nói thêm.”Nếu Richard không quay lại với chuyện tiền bạc, anh sẽ bị mất việc.”
“Còn có những việc khác nữa,” anh ta vặn lại, quá vui mừng tới mức cô muốn tát anh ta. Anh ta lại trượt tay vào giữa hai chân cô, lần này trượt cả hai ngón tay vào trong. Dù cô không thể không hít vào và tự nhiên rùng mình.
“Không phải là việc tôi đang trả nợ anh-“
“Tôi sẽ nhận lại bằng việc.” anh ta bắt đầu di chuyển những ngón tay ra vào, và Candra cắn vào gối để không rên rỉ. cái tôi của anh ta quá lớn rồi.
Vì quá tức giận cô lách người một lần nữa, đẩy anh ta ra. “Hôm qua anh cũng nhìn Sweeny chằm chằm. Tôi nghĩ là cô ta không hợp khẩu vị của anh.”
Cái miệng gợi tình của anh ta hé cười. “Tôi không hợp khẩu vị của cô ấy. Sweeny rất được, và chỉ mái tóc của cô ấy đã khiến đàn ông phải nghĩ ngợi. Bên cạnh đó, cái cách chiếc áo màu đỏ ôm lấy người cô ấy gây thêm chú ý.”
“Tôi không chú ý.” Candra lạnh lùng nói.
“Em yêu, điều đó khiến tôi thấy thoải mái.” Kai dựa người vào cô và lại bắt đầu hôn vào hõm cổ cô, lần này hôn gần tới chỗ hai nụ hoa trên hai bên bồng đào của cô. Anh ta thích nhìn thấy Candra ghen, và đó là điều anh ta muốn nghe. “Nhưng hãy lấy nó ra khỏi tôi, ngực của cô ấy đẹp.” Candra cứng người lại vì tức giận, và anh ta chốp lấy thời cơ đẩy ngón tay vào trong cô một lần nữa, biết rằng việc cô ấy cứng người lại sẽ khiến cô nhận ít hơn, làm cho sự thâm nhập thô bạo hơn. Thi thoảng Candra thích được cư xử thô bạo một chút. Cô khẽ rên rỉ, và anh ta biết là mình đã có được cô.
Một lúc lâu phòng ngủ vẫn chìm trong im lặng nếu không tính đến hơi thở nặng nề hơn của cô và tiếng sột soạt của tấm đệm vì chuyển động của họ. Kai tiếp tục để cho những ngón tay của mình làm việc, cho đến khi đùi cô thả lòng ra và mở rộng ra. “Hãy làm đi,” cô tức giận ra lệnh và anh ta nhanh chóng di chuyển bên dưới cô. Cô nâng đầu gối lên một chút, nâng hông của mình nên để anh ta có thể dễ dàng xâm nhập hơn. Những ngón tay đã được một vật cứng mềm mại do thám thay thế. Cô thở dài và đẩu những nỗi lo lắng ra khỏi tâm trí để có thể tập trung hơn vào niềm vui sướng thể xác này. Kai sẽ không ở lại nếu cô phá sản, chết tiệt cái sự che dấu nông cạn của anh ta, nhưng giờ anh ta đã ở đây nên có lẽ cô sẽ lợi dụng anh ta khi cô còn có khả năng.
Ngay khi họ làm việc xong, cô khôi phục được hơi thở của mình, tuy nhiên mọi lo lắng lại quay lại thúc giục. Cô phải hi vọng là chiều hôm qua cô không hiểu sai Richard. Nếu anh ta có quan hệ với Sweeny, có lẽ anh ta sẽ linh hoạt hơn đáp ứng những đòi hỏi của cô, để cho cuộc ly hôn nhanh chóng kết thúc và anh ta có thể tập trung vào mối quan hệ mới này.
Cô thở dài. Cú đau đó đã xảy ra lâu rồi, nhưng vào lúc này cô thấy tuyệt vọng để bám lấy đám tro tàn. Không may cho cô, Sweeny chả màng tới gì cả ngoài công việc, có lẽ cô ấy không chú ý gì đến ngưoif đàn ông đã cố quyến rũ cô ấy cho đến khi anh ta cởi đồ ra, và thậm chí sau đó có lẽ cô nghĩ anh ta muốn cô vẽ ký họa. Richard không phải là người đàn ông có thể chịu đứng thứ hai trong cuộc đời một người phụ nữ dù cho cô ấy có thông minh đi nữa, mà Sweeny rõ ràng rất thông minh.
Lo lắng làm cô thấy nhói lòng. Nếu chỉ có Richard tính tớ chuyện quay trở lại không thôi, thì cô không cần phiền muộn về trách nhiệm. Điều đó giống như lên kế hoạch cho tương lai của bạn nếu như bạn trúng sổ số: thật vô ích.
Cô biết cô không quản lý tiền tốt và cô cũng chưa từng phải làm thế. Cô luôn có nhiều tiền, đầu tiên là tiền của cha cô, và lúc chỗ tiền đó hết thì cô lại có tiền của Richard. Nhưng cô không ngu ngốc, cô đã học hỏi được nhiều từ chính những sai lầm của bản thân. Với số lợi nhuận thu về của phòng tranh và số tiền trợ cấp một lần Richard đồng ý trả thì cô có thể quản lý được, không tốt được như cô muốn, nhưng cô có thể quản lý – nếu cô có thể trả hết một núi nợ đang treo lơ lửng trên đầu.
Chuyện đó mới chính là vấn đề thực sự. khi cô nghĩ đến khoản nợ của mình, người cô toát mồ hôi. Số tiền đó khiến cô phải kinh ngạc vì giờ cô chỉ còn một mình. Sau khi chia tay cô đã thỏa sức chi tiêu, trang trí căn hộ bằng những thứ đứng đầu bảng xếp hạng, và cô đã có một vài chuyến du lịch rất đắt tiền và mua nhiều quần áo mới. cô đã không nghĩ là Richard rất nghiêm túc với chuyện ly hôn, và cô lại sử dụng tất cả số tiền ấy như trừng phạt anh vì làm cô sợ như vậy. Nhưng anh thật sự nghiêm tục với vụ ly hôn và không để ý gì đến những khoản nợ mới của cô, thậm chí có lẽ anh có thể trả chúng mà không mang lại sự khác biệt gì lớn với tài khoản của mình.
Candra đè bẹp cái tia hối hận ấy. nhìn lại quá khứ là việc làm vô ích, và Richard vĩnh viễn chỉ là quá khứ. Cô chỉ nỗ lực khiến mọi việc trôi chảy nhưng lại bị anh cự tuyệt. Cô tưởng tượng được một phần nhỏ trong người cô luôn luôn nhớ anh. Đó không phải là tình dục dù cho Chúa cũng biết rằng anh rất nóng bỏng ít nhất là trong năm năm đầu. không có một gã nhân tình nào của cô có thể sánh với Richard khi ở trên giường.
Dù thế điều mà cô thấy nhớ nhất lại là sự an toàn. Richard là một người đàn ông rất an toàn như một hòn đá tảng cô có thể dựa vào được. Tính cách của anh nghe như một đoạn quảng cáo trên một cái cột chỉ có tính từ: đáng tin cậy, thông minh, hài hước, người tình tuyệt vời, đáng kình. Trong mọi hoàn cảnh đừng bao giờ quên từ “đáng kình.” Những chuẩn mực chết tiệt của anh ta quá cao đến mức bạn có thể nghĩ là anh sinh ra ở cung điển Buckingham chứ không phải ở một nông trang nhỏ bé bẩn thủi vùng tây Virginia.
Dù thế đó cũng vẫn là lỗi của cô. Cô luôn hiểu anh sẽ phản ứng thế nào nếu anh phát hiện ra việc phá thai. Cô đã quá cẩn thận khi thanh toán bằng tiền mặt để anh không có lấy chút cơ hội nào tìm ra một hóa đơn bị bỏ đi hay dấu vết của thẻ tín dụng. cô không thích nạo thai nhưng cô cũng không còn lựa chọn nào khác. Cô không muốn có con, cô chưa bao giờ muốn có con, không phải cô còn trẻ và chỉ mới kết hôn và yêu anh điên cuồng. có con và từ bỏ nó cũng là một khả năng, vì Richard sẽ thà chết chứ không thể để chuyện đó xảy ra. và không phải việc nuôi dậy con có gì khó khăn mà cô thấy việc mang thai thật sự rất bực mình, và bào thai đó sẽ quằn quại bên trong cô như một ấu trùng, làm cơ thể cô biến dạng và phá hủy cuộc sống của cô.
Không, phá thai là câu trả lời duy nhất. thời kỳ đẹp nhất đã qua rất lâu rồi, và hoàn toàn không tồn tại trong cuộc hôn nhân của họ từ khi Richard biết được cái tên ăn chơi nhỏ bé ấy với… tên của hắn ta là gì nhỉ? Hắn ta không quan trọng, chỉ là một phút giây giải trí thôi. Cô đã đưa ra tất cả những lời thuyết phục để duy trì cuộc hôn nhân cùng với anh, và cô đã rất thận trọng với những mối quan hệ của mình sau đó; cô không hề nghiêm túc với chung, nhưng cô biết Richard không hề nghĩ vậy. cô đã không nghi ngờ gì khi lợi dụng hết sức có thế, và tiếp tục đá họ nếu cô chưa say, nếu họ không tranh cãi, nếu cô không nổi giận và ném những ngôn từ nặng như đá vào anh, chỉ muốn thỏa mãn khả năng làm anh đau đớn. nếu, nếu, nếu. Sai lầm cũng đến hồi kết.
Cuộc hôn nhân của họ, tóm lại theo pháp luật đã kết thúc đúng lúc.
Cô nhận lỗi. điều đó không có nghĩa cô sẽ chấp nhận tất cả những gì Richard đổ lên đầu cô. Cô đã hi vọng anh sẽ có quan hệ với Sweeny, vì Sweeny có trái tim ấp áp. Hơn thế nữa, Candra thích Sweeny và nghĩ đến việc Sweeny cũng thích cô. Richard sẽ làm nhiểu việc để làm hài lòng người phụ nữ anh khao khát vì cô có lý do để hiểu điều đó. Nếu anh muốn có Sweeny, và cô nghĩ anh muốn thật, và Sweeny khiến anh trở nên hào phòng, đây sẽ là cơ hội tốt để anh làm những việc mà cô yêu cầu.
Dù thế sau khi nói chuyện với Sweeny cô nghĩ kịch bản đã sai. Cô lại nghĩ đến khả năng của một kịch bản khác cô đang tính toán. Cô không thích nó dù không có nguy hiểm gì, nhưng tại thời điểm này cô tốt nhất nên đặt cược vào Carson McMillian.
Khi bạn khiêu vũ với một con ác quỷ, hay ngủ với nó, bạn thật thông minh khi tìm hiểu tất cả về anh ta và tiến hành các bước để bảo vệ chính mình. Cô biết khá nhiều về Carson, cả những thứ mà ông ta không muốn biệt dù cho có lẽ cô sẽ không sử dụng tới chúng. Có lẽ cô có thể bắt ông ta tin rằng đứa trẻ là con ông ta; khoảng thời gian khá trùng khớp dù tất nhiên cô biết chắc Richard mới là cha nó. Đúng thể, có thể kế hoạch này có tác dụng. Hãy nói với ông ta về chuyện phá thai và bảo đó là con ông ta, nhưng khi Richard tìm hiểu ra chuyện về đứa bé, anh đã cho là đó là của anh và đó là nguyên nhân họ phải ly hôn. Chuyện đó sẽ buộc Carson phải chi trả những nghĩa vụ tài chính của ông ta. Đúng rồi, cô thích cách đó, nếu ông ta ngần ngại cô sẽ mang theo những khẩu súng thật to.