Now You See Her
Richard dẫn Sweeny đi ra vỉa hè, để mặc Candra kêu khóc ở hành lang.
Tự anh lại xe cô biết khi anh đưa cô xuống phố tới nơi anh đậu chiếc xe Mercedes. Khu này không phải là chỗ thích hợp đậu xe, nhưng cũng không phải là nơi mà bạn đậu xe thì trong vòng 10 phút sẽ có vé phạt xuất hiện.
Cả hai đều im lặng khi anh mở khóa xe và mở cửa hành khánh cho cô. Cô bước vào trong, cố nghĩ xem mình nên nói gì. Cô chỉ vừa mới biết rõ hơn về Candra và lý do mà họ ly hôn những chuyện cô không bao giờ muốn biết. cô run lên một chút nhưng vì Richard chứ không phải vì cô.
Anh lái xe hòa vào dòng xe cộ. “Anh xin lỗi,” anh nói cộc lốc sau một phút im lặng nữa. “Anh biết một trong những lý do em không muốn dính líu tới anh là vì em muốn tránh những cảnh như vừa nãy.”
“Đó không phải là lỗi của anh, mà là của cô ấy.” Đèn giao thông phía trước chuyển qua màu xanh. Cô nhìn xuống tay mình. “Em cũng xin lỗi anh. Về về chuyện phá thai. Em không biết.”
“Cô ta làm thế hai năm trước rồi,” miệng anh hằn lên đường cong chán nản. “Anh không phát hiện ra đến tận lúc em chuyển tới thành phố này. Anh ném cô ta ra khỏi nhà ngay sau đó, và chuyển đơn ly hôn ngay ngày hôm sau.”
“Anh muốn có con à?” cô tự mắng mình ngu ngốc. tất nhiên là anh muốn có con rồi dù sau chuyện đó không thì anh đâu có tức giận như thế khi nghe tới chuyện phá thai.
“Không phải sau đó. Không phải với cô ta. Chuyện cô ta có thai chỉ là một tai nạn. Nhưng vì cô ta đã mang thai – thì chuyện đó khác biệt. Nó đã tồn tại. Nó là con anh.”
Sweeny không thể tưởng tượng được chuyện làm vợ của Richard và phá bỏ đứa con của anh. Cô chưa từng nghĩ đến việc những đứa bé có quan hệ với cô. Đặc biệt cô không thể tưởng tượng việc cha cô sẽ quan tâm tới những đứa con của ông, dù chúng được sinh ra hay không. “Làm sao mà anh biết?”
“Cô ta nói với anh. Bọn anh cãi nhau, cô ta uống say và nói cho anh biết.”
Cái đèn giao thông thứ hai chuyển qua màu xanh khi họ tới gần. Anh liếc nhìn cô. “Anh nghĩ anh muốn có em ngồi trên xe từ giờ trở đi.”
Hiểu rằng anh cần thay đổi chủ đề, cô thư thái ngồi dựa vào ghế. “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Tới một quán ăn nhỏ anh biết, không có gì trang trọng đâu.”
“Tốt. em không thích những nơi trang trọng.”
Quán ăn nhỏ ở phía bên kia sông ở New Jersey. Họ đến đó và đi qua hầm Holland trong khoảng thời gian ngắn kỷ lục, việc này khiến Sweeny thấy tự mãn một chút. Nếu anh nghi ngờ cô khi cô nói về những cái đèn giao thông thì giờ anh không thể nghi ngờ được nữa.
Họ va vào cái lều của quán ăn, cái mà không thay đổi gì nhiều kể từ những năm 50. Cô gọi trứng và cà phê, rồi nói, “Em nghĩ là phòng tranh là của Candra.”
“Cô ta quản lý, còn anh làm chủ.”
“Anh mua một bức tranh của em từ phòng tranh của chính anh sao? Rồi anh trả tiền hoa hồng sao?”
Anh nhún vai. “Nếu Candra không ký vào chỗ giấy tờ đúng hạn và anh vẫn sở hữu phòng tranh, hoa hồng không liên quan đến chuyện này. Dù vậy cô ta sẽ ký. Đó là lựa chọn tốt nhất của cô ta.”
“Sẽ thế nào nếu cô ta không ký? Cô ta quá tức giận khi thấy em ở cùng anh, và có lẽ cô ta sẽ làm khó dễ với chuyện ly hôn.”
“Anh sẽ hủy hoại cô ta,” anh nhẹ nhàng nói. “Cô ta sẽ không có một đồng nào nữa và cô ta biết điều đó.”
Một chuyện gì đó xuất hiện trong đầu cô. “Em phân vân không biết tại sao cô ta lại đến căn hộ của em.”
“Cô ta không ngu đâu, và cô ta hiểu em rất rõ. Cô ta có thể nói anh thích em, ngày hôm đó ở phòng tranh cô ta nhận ra điều đó ngay tức thì. Một vài ngày trước cô ta tới nhà anh và đưa ra đề nghị. Nếu anh tăng tiền lên cho cô ta, cô ta sẽ không ngăn cản việc bán tranh trong tương lai của em. cô ta không thích số tiền anh đưa ra.”
“Em có thể hiểu.” Và cô có thể biết, Richard sẽ là một kẻ thù nguy hiểm. “Nhưng vẫn câu hỏi ấy, tại sao cô ta tới tìm em.”
“Để nhờ em thuyết phục anh tăng khoản tiền bồi thường lên.”
“Vậy sao cô ta lại tỏ ra sốc đến vậy khi nhìn thấy chúng ta ở cạnh nhau, nếu cô ta biết chúng ta trở nên thân thiết?”
“Tận sau này, cô ta chỉ đoán thui. Và nghĩ đến việc anh thích em không giống với chuyện nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau vào lúc sáng sớm vậy tại căn hộ của em.
Không đề cập tới chuyện Candra lập tức nhận ra sự xuất hiện của Richard cản trở kế hoạch đề nghị Sweeny giúp đỡ. Sweeny nói, “ Em làm mọi việc của anh rắc rối hơn phải không?”
“Vì sự tồn tại của em sao, đúng thế.” Anh nhìn cô trên bàn. “Em làm anh thức đên và lo lắng về em, em làm anh phát điên lên được.”
Cô đá chân anh. “Em nói nghiêm túc đấy.”
“Anh cũng thế mà Sweentie.”
Cô cau mày nhìn anh, chuyển chủ đề. “Anh đang nói khiến tên em buồn cười đó. Anh đang làm gì với nó thế?”
“Không có gì,” anh nói, nhưng mỉm cười.
Quyết định sẽ không thể lấy được gì từ anh ngay lúc này, Sweeny nhìn ra cửa sổ của quán ăn, chiều theo sở thích ngắm nghía những gương mặt một lúc. Một người đàn ông già bị ghù với chiếc khuyên tai ở tai và lỗ mũi đi bộ cầm tay một cậu bé đang luyến thắng, một bé gái mặc áo ba lỗ màu vàng dễ thương và mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa đang vểnh lên. Một nụ cười khoan dung xuất hiện trên gương mặt người ông hét lên “ông nội.” hay có lẽ “ông nỗi tuyệt vời.” Tiếp đó là một người phụ nữ cõng đứa con nhỏ tuổi trên lưng. Cô sải bước dài như thể cô có cả một thế giới cần cai trị, nhưng cô đã buộc một quả bóng bay màu đỏ sau lưng để đứa con mũm mĩm của cô có thể tóm lấy cái dây; cậu bé đang nhìn chằm chằm vào quả bóng đung đưa theo tay cậu. mặt cậu tròn, môi cậu như cây cung hồng đẹp hoàn hảo, và mái tóc ngắn thẳng tắp như những bông bồ công anh. Sweeny quan sát cho tới khi họ đi khuất.
Cô ăn hết chỗ trứng chỉ một lúc, sau đó cười to khi nhớ ra điều gì đó.
“Chuyện gì thế?” Richard hỏi, và cô thấy lạ làm thế nào họ có thể nói chuyện như những cặp quen nhau lâu lắm rồi.
“bia nước gạo, những cô gái quê mùa miền nam.” Cô nói và cả hai lại cười.
Candra không thể không khóc, thậm chí dù cô biết chuyện này thật ngu ngốc. cô bắt tắc xi tới phòng tranh, và khóc suốt. người lái xe cứ nhìn cô qua cái gương nhỏ, nhưng anh ta không hiểu tiếng Anh lắm và cô cũng không có ý muốn nói chuyện với anh.
Cô có một vấn đề với cái ví của mình, và nó không đủ cho việc sửa chữa cần thiết. cô mặc nước mắt rơi chứ không lau đi vì không muốn phá hủy nốt gương mặt trang điểm của mình, nhưng nước mắt không ngừng rơi.
Anh ta thật khốn nạn. Sweeny khốn nạn. cả hai đều khốn nạ vì vì… ở cùng nhau. Cô không thể tin Sweeny giữa bao nhiêu người có thể kín đáo và lén lút, hay có thể nói dối quá giỏi. khi Candra nhớ lại cuộc điện thoại vào sáng hôm sau khi thất bại với McMillian, cô điên lên vì sung sướng. Richard có lẽ sẽ ở với cô ta; họ có lẽ vừa mới ngủ dậy và sau đó có lẽ sẽ cười vì cuộc điện thoại ấy.
Candra đau đớn theo cách mà cô chưa từng nghĩ cô có thể đau lòng đến thế. tận tới bây giờ, dù cô biết cô đã mất anh, nhưng anh vẫn là của cô vì không ai có thể thay thế được cô. Giờ đây một người mà cô biết cuối cùng không thể loại bỏ cũng đã đâm sâu vào xương tủy cô và Richard đã bỏ cô. Cô đã mất anh, ném anh đi, và cô sẽ không bao giờ yêu ai nhiều như cô yêu anh. Cô vẫn yêu anh dù là bây giờ. Anh là người đàn ông mạnh mẽ nhất mà cô biết và cô không thể không ngưỡng mộ anh thậm chí sức mạnh ấy chống lại cô. Sweeny có thể hiểu không hay có thể trân trọng những gì cô ta có hay cô ta non nớt tới mức chả biết gì cả?
Cảm giác ấy chính là thứ Richard thu hút cô ta, tất nhiên vì ai cũng biết cô ta chả có phong cách gì, và những cuộc nói chuyện của cô ta thường rất ngớ ngẩn. anh thậm chí đã thừa nhận khá nhiều. Candra không thể hiểu đàn ông thấy gì ở cô ta, thậm chí Kai tưngf nói Sweeny “tuyệt.” Cô ta xinh đẹp, Candra nghĩ ngợi, nếu bạn có thể nhận ra thực tế rằng cô ta thường sơn tóc mình và không biết hôm nay là thứ mấy.
Cô không thể tưởng tượng được Richard có thể tìm ra điểm thú vị đó. Anh là người có quy củ, có lý trí và làm việc theo hướng nhất định, cô nên nghĩ Sweeny có thể làm anh phát điên chỉ trong hai ngày.
Móng tay cô cắm sâu vào mu bàn tay. Hôm nay Sweeny đã … tỏa sáng. Candra nhắm mắt tránh nhớ lại cảm giác hoảng loạn khi bước ra khỏi thang máy và nhìn thấy Richard và Sweeny bên nhau. Sweeny khoác trên mình vẻ đẹp của một người phụ nữ đepk và thật sự đã được yêu vào đêm qua, và có lẽ sáng nay cũng vậy – và, cô hiểu Richard, làm tình một vài lần suốt cả đêm.
Candra không thể tin là cô lại ngu ngốc tới thế. Trời ơi cô đã la hét, khóc lóc, như một mụ đàn bà chanh chua. Tất nhiên Richard biết vì sao cô ở đó. Giờ cô sẽ không có cơ hội nào tiếp cận Sweeny, không phải vì Sweeny có thể lắng nghe cô nói sau cảnh đó. Cô đã để tuột cơ hội cuối cùng của mình để thỏa thuận về việc chia tài sản. giờ hi vọng duy nhất của cô là Cargo, và như thể ông ta cẩn một cú thúc tay vậy.
Lúc cô vừa tới đó thì Kai đã bước ra mở cửa; không có khách hàng nào ở đây cả, tạ ơn Chúa. Cô trả tiền người tài xế và vội vã bước qua cửa trước khi người khác có thể nhìn thấy cô.
Kai nhìn chằm chằm vào cô, lông mày nhíu lại. “Một buổi sáng tồi tệ sao?” Anh ta nhẹ nhàng hỏi.
“Anh chết đi.” Cô lướt qua trước anh ta bước vào phòng làm việc và bỏ cái túi mỹ phẩm lên bàn, sau đó bước vào phòng tắm. khi nhìn thấy mình trong gương cô co rúm người lại. mặt cô lem luốc, mũi thì đỏ lên, và mắt thì trông như mắt gấu trúc vậy. cô cần tẩy trang tất và trang điểm lại, nhưng cô không mang theo kem trang điểm. cô đã cố gắng hết sức khi dùng chỗ giấy ướt, và hắt nước lạnh vào mắt vào má để xóa bỏ những vết sưng phồng và thậm chỉ cả sắc mặt khó coi khi nãy.
Kai thơ thẩn bước vào khi cô khôi phục lại diện mạo của mình. “Anh có thấy phiền không?” cô nói nhanh.
Anh lờ đi sự chống đối của cô và ngồi xuống cạnh bàn trang điểm, khoanh tay trước ngực. “Đây, đây. Richard đang làm gì vậy?”
“Cái gì khiến anh nghĩ chuyện này liên quan tới Richard?” cô hếch mũi lên và ném cái khăn vô thùng rác, sau đó sửa lại những vết bẩn.
Anh nhìn cô lấy hộp phấn ra và thoa đều lên mặt. “Vì anh ta sẽ làm cô nhảy theo điệu nhạc của anh ta khoảng một năm trời, và cứ khi nào mọi việc không thuận lợi thì cô lại bực tức như vậy.”
“Tôi không “nhảy theo điệu nhạc của anh ta”. Hay của bất cứ ai khác,” cô tức mình nói.
“Tất nhiên là không phải thế rồi, em yêu.”
“Tôi không phải là em yêu của anh, và quên chuyện đó đi. Anh chỉ là một công việc thường xuyên thui.”
“Tôi, chúng ta đều đang nóng giận đúng không? chắc hẳn anh ta đã từ chối điều chỉnh việc bồi thường.”
Cô xoay người về phía anh,miệng cong lên vì tức giận. “Sao anh lại biết việc bồi thường?”
“Có một tin nhắn từ luật sư của cô ở máy trả lời tự động. cô ta mạnh mẽ khuyên cô nên ký vào chỗ giấy tờ nhanh như có thể trước khi cô mất tất cả và không thể trả tiền cho cô ấy. Tất nhiên cô ấy không nói nhiều như thế, nhưng đó là ý của cô ấy-“
“Làm sao anh dám nghe trộm tin nhắn của tôi!” Cô nói như mình là quý bà Victoria, cô ghê tởm nghĩ vậy.
“Nó nằm trong số tin nhắn công việc của em đó em yêu, chứ không phải điện thoại cá nhân. Có lẽ em nên hướng dẫn luật sư của mình đừng nhắn những tin nhắn cá nhân lúc làm việc – khẳng định là em sẽ ở đó lâu hơn thế chứ.”
“Nếu tôi làm thế, tôi cá là anh sẽ không như vậy đâu cậu bé đáng yêu ak,” cô gầm gừ, rồi ngẩng đầu nhìn ra phía cửa. “Ra ngoài.”
Anh bước đi với cái nhìn hờn dỗi trên gương mặt điển trai. Candra hít một hơi sâu, chống lại thôi thúc ngồi xuống bên bồn cầu và hét lên. Cô phải tự kiềm chế chính mình. Cô đã hoàn toàn phá hủy mọi thứ vào sáng nay vì xúc động, và giờ cô sẽ phải làm yên lòng Kai. Cô không thích làm tình lúc này, nhưng có lẽ đây là cách giúp cậu ta nguôi giận.
Cô hít một vài hơi nữa, và khi cô cảm thấy ổn định trở lại, cô đã trang điểm xong. Khi cô trang điểm xong, cô cẩn thận xem lại chính mình trong gương và lấy thêm kem để thoa lên vết sưng. Đây rồi. việc trang điểm không hoàn hảo lắm, nhưng cô biết trông mình vẫn xinh đẹp hơn bất cứ người phụ nữ nào sau một ngày tiếp khách.
Cô nhận ra mình phải gọi điện cho Olivia; cô đã thật ngu ngốc khi trì hoãn việc ký vào chỗ giấy tờ vào mấy ngày trước, nghĩ rằng mình có thể thu lại những gì Richard đã lấy đi. Cô không thẻ làm được. giờ cô chấp nhận điều đó. Tất nhiên, Richard biết rằng cô sẽ tức giận và chống đối lại những điều kiện anh đưa ra, nhưng cuối cùng cũng phải chấp nhận chúng; anh không cho cô thêm một cơ hội nào cả. anh không lừa cô và cô biết điều đó. Richard là một trong những người đã nói là làm, đồ con hoang.
Cô gần như lại bắt đầu khóc trở lại, nhưng kịp hít một hơi sâu và kiểm soát được thôi thúc ấy. cô đi nhanh tới văn phòng, đóng cửa lại và gọi điện cho luật sư.
“Hãy sắp xếp một cuộc hẹn,” cô bình tĩnh nói. “Tôi sẽ ký. Tôi muốn chắc chắn các hành động trừng phạt phải dừng lại ngay sau khi cô gọi điện cho Gavin Welles?”
“Tôi chắc chắn chuyện đó, nếu tôi không thể sắp xếp cuộc hẹn vào hôm nay. Chỗ giấy tờ sẽ được làm lại và sẽ mất một chút thời gian, nên có lẽ phải hoãn tới ngày mai.”
“Ngày mai cũng tốt,” Candra nói. Tất nhiên một thỏa thuận mới sẽ phải được đưa ra, để giải quyết những khoản khấu trừ và số tiền bồi thường. cô tin Richard đã gọi cho luật sư của anh để hướng dẫn anh ta soạn ra chỗ giấy tờ bao gồm thêm cả điều kiện mới của anh về Sweeny. Chuyện đó sẽ không có trong thỏa thuận ly hôn, nhưng một vài loại thỏa thuận hợp pháp sẽ cho phé Sweeny tách ra khỏi phòng tranh.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Olivia, Candra lướt qua bảng danh bạ điện thoại và tìm thấy số của nhà McMillian. Tất nhiên một người phụ nữ trả lời điện thoại.
“Ông nghị sĩ đã trở về từ Washington chưa?”
“Vâng, thưa cô, ông ấy về rồi. Có thể nói cho tôi biết ai đang gọi đến được không?”
“Candra Worth.” Chẳng ích gì khi giấu diếm tên mình, cô nghĩ vậy. Carson có khả năng sẽ nhận cuộc gọi hơn nếu ông ta biết đó là cô; ông ta sẽ không thích, nhưng ông ta vẫn phải nghe.
Cô giữ máy vài phút, đủ lâu để đến mức cô bắt đầu thấy tức giận khi cái giọng trịnh thượng kiềm chế ấy cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng hôm nay nó không còn giữ nổi kiềm chế nữa. Giọng nói nghe như cứng lại, cô thấy hài lòng. Tốt. điều đó có nghĩa ông ta đang lo lắng.
“Cô muốn gì?” ông nói nhanh.
Candra cười vui vẻ. thật sự, cô thấy vui vì mình đứng trên vị trí kiểm soát cục diện. “Thật ra, Carson, đó là một câu hỏi ngớ ngẩn?”
“Đưa khoản tiền mặt đó không dễ dàng gì.”
“Nó có thể khó tới mức nào? Bán một ít cổ phiếu, tiền mặt có trong một số trái phiếu, và nằm sâu trong một vài tải khoản. Ông không thể trì hoãn với lý do đó. Nếu ông không chuyển tiền đến vào sáng mai, một bức ảnh của ông sẽ xuất hiện tại Thời Báo Washington vào sáng hôm sau. Hãy suy nghĩ xem ông chọn bức ảnh nào? Cái bức ảnh ông đang khịt mũi vào cốc cocacola thì thế nào?”
“Tôi muốn cô biết cuộc nói chuyện này đang bị ghi âm lại đó,” ông ta nói, giọng nói tràn đầy cảm giác thỏa mãn. “Cô giờ đang bị ghi âm khi đang cố tống tiền tôi. Đó có phải là một tội không nhỉ? Cô biết không, tôi thích nghĩ như vậy đó. Em yêu, tôi tin chúng ta giờ đang cố tóm gáy nhau đó.
“Thật sao?” Candra chắc chắn rằng Carson đã hưởng lợi từ việc đối mặt với phong cách đàm phán của Richard. Đưa ra điều kiện quá cao với người khác để tha thức, và không rút lời lại. đó là một mẹo cực kỳ hiệu quả. “Ông không hiểu được hoàn cảnh lúc này của tôi đâu. Nếu tôi không có tiền, tôi sẽ mất mọi thứ, nên tôi sẽ không bực mình gì với cái cuộn băng ghi âm hiện giờ của ông đâu. Ông đã nghe đến câu chó cùng dứt dậu chưa?”
“Đồ chó đẻ-“
“GIờ, nào hãy có văn hóa một chút.” Cô chịu đựng cảnh này trong một ngày đã đủ lắm rồi.
“văn hóa, con điếm của tao.” Ông ta thở nặng nhọc, âm thanh ấy vang lên trong tai cô.
“Hãy đối mặt với nó đi Carson; cách duy nhất ông có thể lợi dụng cuốn băng đó là lúc các bức ảnh đã được phơi bày trước công chúng, lúc đó thì quá muộn rồi. Sự nghiệp của ông sẽ trôi vào trong bồn cầu. chúng ta đều bị tổn thất, nhưng nếu ông không chuyển tiền, tôi sẽ mất tất cả, nên có lẽ tôi sẽ kéo ông chết cùng với tôi.” Giọng nói của cô khá hay và bình tĩnh. Cô hàm ý hết tất cả những từ đó.
Ông ta cũng biết điều đó. Hơi thở có vẻ nặng nề hơn nữa khi ông chấp nhận một việc không thể tránh khỏi.”Mẹ kiếp, được rồi. Nhưng ngày mai là quá sớm. Tôi cần ít nhất hai ngày để gom được khoản tiền đó.”
“Ngày kia, được nhưng không thể trì hoãn được nữa đâu.”
ở bàn làm việc, Kai đang mỉm cười và cẩn thận hẹn giờ ngắt kết nối điện thoại trùng với Candra để cô ta sẽ không nhận ra ánh đèn tín hiệu của cuộc điện đàm kéo dài hơn 1 giây. Anh đã có một kỹ thuật nghe trộm hoàn hảo sau nhiều năm làm việc cho cô, chỉ để giữ một bàn tay phía trên. Tất nhiên cô ta nghĩ rằng đã kiểm soát được anh nhưng chỉ vì anh cho phép cô ta nghĩ như vậy.
vậy con chó cái bé nhỏ đó đang cố tống tiền. anh không nên cảm thấy ngạc nhiên vì anh biết Richard đã lấy hết tất cả của cô và Candra không phải là người đàn bà có thể làm việc gì đó mà không có tiền.
khi cô ta ký vào hợp đồng ly hôn, phòng tranh sẽ là của cô ta. Có lẽ cô ta sẽ đuổi việc anh như cô ta đã đe dọa. mọi thứ sẽ tốt nếu nhữ anh biết im miệng và hoàn thành tốt nhiệm vụ ở trên giường, nhưng anh mệt mỏi khi trở thành tình nhân của cô.
Cô bước ra khỏi văn phòng, giờ đây lại đang mỉm cười. cô nói “anh yêu,” đi đến bàn làm việc của anh và nhẹ nhàng đặt tay lên cổ anh. “Em rất xin lỗi vì đã cáu bẳn với anh. Anh nói đúng; em cãi nhau với Richard và em trút giận lên anh.”
Giờ cô ta sẽ gợi ý việc quan hệ để an ủi mình đây, anh ghê tởm nghĩ. Cô nhẹ nhàng vuốt tóc anh. “Em có thể làm gì cho anh không?” giọng cô nhẹ nhàng, trêu đùa và gợi tình.
Anh đứng lên, không cho cô chạm vào mình. “Chuyện đó không cần thiết,” anh nói giọng lịch sự nhất. anh sẽ chấp nhận lời gợi ý này của cô nếu không có cuộc hẹn ăn trưa và cần phải sẵn sàng cho nó. Anh nghĩ, thật quá tệ rồi. Anh sẽ thích thú với việc thô lỗ với cô ta, thậm chí có lẽ còn thô lỗ hơn so với sở thích của cô ta.
“Đừng cau có thế chứ anh yêu, nó không quyến rũ tẹo nào.”
Anh nhún vai khó chịu. “Tôi không có tâm trạng.”
“Vô lý anh luôn luôn sẵn sàng mà.”
“Có lẽ tôi đang kén cá chọn canh,” anh nói và quan sát ngọn lửa giận của cô bùng lên. Candra không phó tốt với sự từ chối. Cô thật sự là một người đàn bà đẹp, quá đẹp nên cô luôn luôn có thể có được người đàn ông nào mà cô muốn. Việc từ chối của Richard đã làm cô sửng sốt, kéo cô ra khỏi thói tự mãn, và giờ người trợ lý chậm chạp đang từ chối lời mời của cô. Thế giới của cô chắc hẳn đang lảo đảo quanh trục của nó.
“Vậy hãy tận hưởng sự hờn dỗi của anh đi,” cô nói, môi mím lại. “À, nhân tiện. Hãy tháo những bức tranh mới của Sweeny ra cho tôi. Chúng ta sẽ không trưng bày những tác phẩm của cô ta nữa.”
“Thật sao.” Anh nhíu mày thích thú. “Thật là đáng tiếc vì những tác phẩm của cô ấy còn tốt hơn trước kia nhiều. có vấn đề gì vậy?”
Những móng tay hoàn hảo của cô nghịch một vết khắc trên bàn. “Chỉ là một vấn đề nhỏ thôi. Sáng nay tôi thấy cô ta và Richard ở bên nhau.”
Ra thế. Kai nghiêng đầu ra sau và cười. đó không phải là chuyện khôn ngoan nhất, nhưng hình ảnh của nó thật quá đã. “Vậy bộ lông của cô đã xù lên sao! Cô có bắt gặp họ đang làm gì khó chịu không?”
Cô bực mình vì anh ta cười nhạo, vì anh ta có thể nói chuyện. nếu đôi môi còn mìm chặt hơn chút nào nữa, chúng sẽ biến mất. “Tôi bắt gặp anh ta ra khỏi nhà cô ta. Chắc hẳn anh ta đã ở đó cả đêm qua.”
Kai huýt sáo. “Anh ta là một công nhân rất nhanh nhẹn. tôi sẽ không dễ dàng chạm vào được Sweeny, nên anh ta chắc hẳn phải bỏ ra không ít công sức để có được cô ấy.” Giọng nói của anh còn ẩn chứa sự ngưỡng mộ vì biết rằng Candra sẽ rất tức giận. “Tôi sẽ không phiền nếu tiễn cô ấy một đoạn đâu.”
“Tôi không thấy sự hấp dẫn nào cả.” Những từ ngữ quá cứng nhắc, dường như không phải do cô nói ra.
“Ý của cô là có một đôi mắt màu xanh to và mái tóc đó sao? ồ, những lọn tóc thật đẹp. chúng không phải quá lớn, nhưng chúng không giãn ra nhiều, và mông cô ấy cũng thật tuyệt-“
“Tôi không cần một bản tóm tắt đâu,” Candra ngắt lời, quay đầu lại và đi nhanh về phòng làm việc của cô. Kai cười dịu dàng. Anh nhận ra mình đã khiến Candra tức giận rồi. anh thích chống lại Candra, và quan sát thân hình của Sweeny, tưởng tượng ra việc cô khỏa thân thật thú vị.
Anh giữ hơi ấm sung sướng ấy suốt cả buổi sáng, thậm chí trong lúc anh giúp một vài du khác từ Omaba những người muốn có một vài bức “nghệ thuật thận sự” theo như họ nói, và mang đến Nebraska cùng họ. Theo bản năng mà anh biết điều mà họ không thích, anh dẫn họ đi từ trìu tượng tới hiện đại, và tự cười với mình khi anh chỉ cho họ bức tranh mới nhất mà Sweeny mang tới phòng tranh. Candra sẽ tức điên lên mất nếu như họ mua chúng.
Họ đã mua chúng, và anh vui sướng.
Lúc 12 h 30 anh rời khỏi phòng tranh và đi bộ qua 11 tòa nhà để về nhà mình. Một khách sạn sẽ thật thuận tiện hơn, nhưng người đàn bà mà anh sắp gặp sợ là cô ấy sẽ bị nhận ra ở khách sạn. Anh đã đưa cho cô ấy chìa khóa nhà và biết rằng cô ấy đang đợi anh. Anh nghĩ có lẽ mình sẽ bị muộn việc.
Cô rất cẩn thận; cô đã khóa cửa lại. anh gõ cửa một lần và nhìn vào lỗ nhìn trộm khi cô nhìn vào đó. Cô mở cửa.
“Kai, anh yêu anh muộn rồi đó.”
Kai mỉm cười. cô đã cởi hết đồ và đang mặc áo ngủ của anh, cái áo ngủ anh chưa từng mặc nhưng giữ lại vì nghĩ rằng đàn bà sẽ trông quyến rũ hơn nếu mặc nó. tất nhiên, chiếc đai áo bị lới lỏng, và chiếc áo ngủ mở ra chỉ đủ để lộ cả hai bầu ngực. Cô có thân hình tuyệt vời của một người phụ nữ bằng tuồi mẹ anh. Không có lời nào để miêu tả xem cô đã trải qua bao nhiêu cuộc phẫu thuật nâng ngực và phẫu thuật thẩm mĩ.
“Em thật xinh đẹp,” anh nói khi anh ôm lấy cô và cởi chiếc áo ngủ ra, đẩy nó qua vai cô. Margo McMillian cong người lên với cơ thể gầy hợp thời trang, cho phép anh chạm vào ngực cô, và Kai làm đúng như mong đợi.