Now You See Her
Dịch: Hanghulis
“Tôi đang nói với em là tôi nhìn thấy nó.”
“Không thể nào. Chắc là anh nhầm rồi.”
“Đó không phải là thứ anh có thể nhầm,” Kai tức giận nói.
“Không thể có chuyện tâm linh như vậy; đó chỉ là những trò chơi trong phòng thôi. Chắc hẳn cô ấy đã hoàn thành bức tranh khi nghe nói về chuyện Candra, cô ấy chỉ vẽ mặt cô ấy lên đó.”
“Vậy em giải thích xem sao Sweeny lại biết đồ Candra đang mặc. Anh nhìn thấy Candra ở bữa tiệc, em còn nhớ không? Anh biết cô ấy mặc đồ thế nào. Sweeny đã vẽ váy, giầy, trang sức mọi thứ ngay bên dưới.”
“Chuyện này không thể tin nổi. Cô ta phải tìm ra cách nào khác.”
“Không có cách nào cả,” Kai vẫn khăng khăng. “Anh không quan tâm em thật sự có tin những chuyện ma quỷ có thật hay không, bức tranh đó tồn tại vì anh đã nhìn thấy nó. Và em phải quyết định xem em sẽ phải làm gì với nó.”
“Làm gì? Có gì để làm chứ? Em không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Mặt khác, anh sẽ phải hoàn thành bổn phận công danh của anh và nói cho cảnh sát biết về bức tranh rất thú vị này của Sweeny, có thể bức tranh không tồn tại trừ phi cô ấy chứng kiến cảnh giết người hay chính là hung thủ. Ít nhất thì họ sẽ lấy bức tranh đi và cô ấy sẽ không thể hoàn thành nó.”
“Em không nhĩ là cảnh sát sẽ hứng thú để cô ấy hoàn thành gương mặt đó sao?”
“Tại sao họ nên làm vậy?”
Kai có cảm giác như thể anh ấy đang đập đầu mình vào đá tảng. Anh bắt đầu loại bỏ những điểm trên những ngón tay: A: Ban đầu cảnh sát sẽ nghĩ cô ấy giết người,nhưng không may chẳng có bằng chứng nào ngoài bức tranh buộc cô ấy tội giết người. B: Cô ấy sẽ chứng minh là cô ấy vẽ bức tranh thế nào, và một khi họ tin họ sẽ quan sát từng nét vẽ của cô ấy.”
“Điều đó sẽ không bao giờ xuất hiện trước tòa.”
“Không, nhưng khi họ biết phải tìm ở đâu, anh nên nghĩ thành thật là họ sẽ không tìm thêm được một vài bằng chứng buộc tội em giống như con gà Giáng sinh sao?”
“Không, em không nghĩ vậy. Dù họ có tìm được gì thì họ cũng nghĩ đến một ai khác và anh biết rõ điều đó.”
“Nhưng còn khuôn mặt chết tiệt của em thì sao?” Anh nói như rít lên. “Một khi họ có được nó, em không nghĩ là cảnh sát sẽ đưa ảnh của em cho người bảo vệ sao? Chuyện sau đó sẽ thế nào?”
Cuối cùng, sự nguy hiểm của tình huống bắt đầu xuất hiện. Họ nhìn nhau trong im lặng một lúc. “Okay, chúng ta phải tính đến thiệt hại. Nhưng em vẫn nghĩ anh nên đến gặp cảnh sát để họ khỏi nghi ngờ anh nữa. và họ sẽ không cho phép cô ta vẽ nốt bức tranh vì nếu họ làm vậy, bằng chứng đó cũng không thể chống lại cô ấy, nếu họ có thể đi theo hướng ấy, họ cũng sẽ không thể có được cơ hội ấy.”
“Chuyện sẽ thế nào nếu họ làm thế?”
“Vậy chúng ta sẽ quay trở lại hệ thống an toàn của chúng ta. Với những bằng chứng mạnh vê mặt thể xác, và cuốn băng là động cơ, anh có nghĩ là cảnh sát sẽ thật sự tin vào bức tranh ngớ ngẩn ấy sao? Tất nhiên, ông ta phải chết và để lại thư tuyệt mệnh giải thích vì sao. Thật đáng xấu hổ.”
Kai thở phào. Sự logic của kế hoạch đang làm anh thoải mải. lần đầu tiên kể từ lúc nhìn thấy bức tranh trong nhà của Sweeny, anh cảm giác như thể anh có sẽ trượt ra khỏi chuyện này sau tất cả.
“Và sẽ luôn có một bước đi rõ ràng nhất.”
“Gì vậy?” Anh hỏi.
“Tại sao, tất nhiên là giết Sweeny trước khi cô ta vẽ xong bức tranh.”
Chiều muộn ngày hôm đó, Sweeny lại mở cửa nhà một lần nữa cho cảnh sát Aquino và Ritenour. Ngay khi cô nhận ra đôi mắt lạnh lùng và khuôn mặt trơ ra của họ, lòng cô quặn thắt lại. cô biết rõ Kai đã làm gì. “Đồ mách lẻo thối tha.” Cô lẩm bẩm.
“Cô Sweeny,” cảnh sát Aquino lên tiếng, “mong cô cho phép chúng tôi kiểm tra nhà cô. Nếu cô khăng khăng chúng tôi có thể có được giấy khám nhà trong vòng một giờ, nhưng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu cô chịu hợp tác.” Ý ông ấy là dễ dàng hơn cho họ. Ngay lúc này sự dễ dàng có lẽ rất quan trọng với anh ta, trông anh ta không giống như đã ngủ đêm qua.
Cô thở dài. “Bức tranh trong xưởng vẽ. Tôi sẽ đi lấy nó.”
“Nếu cô không phiền, chúng tôi sẽ đi cùng với cô,” Ritenour nói ngay tức thì, và cả hai đều bước đi theo cô.
Cô quá mệt mỏi nên chả để tâm nữa và gần như không thèm quan tâm. Cô đấu tranh để có thể ngủ được cả ngày nay, hi vọng đêm nay cô lại ở cùng với Richard và anh phần nào đó có thể bảo vệ cô khỏi những thứ thường xảy ra khi cô đã ngủ. nếu cô ở nhà anh, vậy cô không thể hoàn thành bức tranh phải không? Nhưng lương tâm đánh lại cô bất cứ khi nào cô nghĩ tới việc tránh chuyện hoàn thành bức tranh, như thể cô đang định để cho tên giết người tẩu thoát. Cô phải vẽ xong bức tranh. Nhưng cô sẽ thích hơn nếu Richard ở cùng cô khi cô làm vậy giúp cô vượt qua kết quả của nó. Điều đó có nghĩa anh cần phải ở đây.
Nhưng giờ việc cô có ngủ được không còn là một vấn đề bời vì như thể cô sẽ không được ngủ bất cứ giấc nào trong khoảng một lúc. Đó là đang giả định cái giường tiếp theo của cô không phải là một căn nhà giam.
“Đây,” cô nói, đi đến bên bức tranh. Hai cảnh sát tiến lên một chút ở hai bên cô, đề phòng cô làm một vài việc ngu ngốc như chạy trốn chả hạn. cô không nhìn họ khi họ quan sát bức tranh. Cô biết chính xác họ đang trông thấy gì, và đang nghĩ gì nữa.
“Cô Sweeny.” Cảnh sát Ritenour lên tiếng giọng lạnh tanh. “Cô vui lòng nói cho chúng tôi biết làm thế nào cô biết được những chi tiết của cảnh giết người chứ?”
“Các ông sẽ không tin tôi đâu,” cô bất lực nói. “Cứ thử xem.”
“Tôi không vẽ nó.” cô đứng im như một con vật nhỏ bé trước một con sói đứng đánh hơi ở lối vào. “Tôi vẽ nó trong giấc ngủ.” Biểu hiện chắc chắn, đúng thoáng qua trên gương mặt họ. “Chúng tôi muốn cô đến đồn cảnh sát với chúng tôi. Bức tranh này được tịch thu như bằng chứng…” Giọng nói của Aquino kéo dài chán nản, nhưng Sweeny không hề lắng nghe. Cô cố gắng chống lại cơn hoảng loạn đe dọa cô. Họ không thể chứng minh cô giết Candra, vì cô không hề làm vậy. Cô cố gắng bám lấy ý nghĩ đó.
“Tôi vẽ nó khi đang ngủ,” cô bướng bỉnh nhắc lại. “Thi thoảng tôi mộng du, và khi tôi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đã vẽ thứ gì đó. “Đợi đã- tôi đã vẽ một bức tranh khác nữa của một người bán hot dog dạo bị giết vài ngày trước. Tên ông ấy là Elijah Stokes. Có một nhân chứng nhìn thấy ông đang chạy trốn, nên tôi vẽ cảnh giết người đó mà không biết gì cả.” cô nhanh chóng đi tới tủ và lấy bức tranh ra, cẩn thận không nhìn vào gương mặt nơi Chúa đã tạo ra một nụ cười ngọt ngào nhất, và giờ thì nụ cười ấy sẽ không bao giờ trở lại.
Ritenour lấy bức tranh đó và tàn nhẫn kiểm tra nó. “Tôi không quen với trường hợp này,” anh nói. “Chúng ta sẽ phải xác minh lại nó.” Họ không tin bất cứ điều gì cô nói. Cô muộn màng nhận ra rằng mình có lẽ sẽ thành kẻ tòng phạm trong vụ giết Elijah Stokes, nếu cô không xoay sở làm gì đó. Cô đã cảm thấy ấm áp suốt cả ngày, và giờ lại cảm nhận được cái lạnh chạy qua sống lưng. Cô tự nhiên ôm lấy cánh tay rồi chà sát chúng.
“Đây không phải là chuyện lạ lùng duy nhất đang diễn ra.” Họ đang không nghe cô, đầu óc họ tập trung với mọi giải thích cô đưa ra trừ những điều rõ ràng rồi: Cô đã có mặt hiện trường. Hoảng loạn đông tụ thành một cục lạnh và nằm trong hố của dạ dày cô. Cô phải tiếp tục cố gắng.
“Làm ơn hãy đi giày và mang theo ví,” Cảnh sát Aquino yêu cầu cô.
Dịch: Hanghulis
“Làm ơn hãy đi giày và mang theo ví,” Cảnh sát Aquino yêu cầu cô.
Cô làm theo, và lấy thêm một chiếc áo khoác khoác bên ngoài áo len, dù họ có nhìn cô ánh mắt đầy nghi ngờ. Nhiệt độ cao nhất trong ngày hôm đó là 80 độ F, và buổi chiều muộn trời vẫn ấm. cô không thể cảm nhận được bất cứ hơi ấm vĩnh cửu nào chỉ là cái lạnh khủng khiếp kéo dài. Cô cố gắng kiểm soát nó, cố gắng giữ bình tĩnh vì đó là cách duy nhất cô có thể tự giúp chính mình.
Aquino cầm lấy ví của cô và nhìn vào trong nó, sau đó trả lại cho cô và cầm lấy tay cô.
“Hãy lắng nghe tôi,” cô nói giọng bình tĩnh nhất có thể. “Khi chúng ta lên xe, hãy chú ý đến đèn tín hiệu giao thông.”
“Chúng tôi luôn làm thếm” Ritenour nói giọng mỉa mai nặng nề khi họ đưa cô ra khỏi căn hộ.
“Không, ý tôi là chuyện xảy ra đó.” Cô đang run lên như một chiếc lá mỏng manh, cô thở dồn dập. “Các anh sẽ không phải dừng lại. Đèn sẽ luôn chuyển sang màu xanh khi chúng ta tới gần. Chúng sẽ luôn như vậy với tôi. Và sẽ có chỗ trống ở bãi đỗ xe ngay khi các anh đến trước đồn cảnh sát dành cho các anh.” Cô cảm thấy như thể đang bập bẹ nói, nhưng cô không thể dừng chính mình lại.
“nếu là vậy,” Aquino lịch sự nói, “Mọi người sẽ trả cho cô một khoản tiền lớn để cô ngồi trong xe đi dạo quanh thành phố cùng họ.”
Họ để cô ngồi ghế sau một kiểu ghế kiệu khó nhận dạng. Cô để ý không có cánh cửa nào ở phía sau, nhưng ít nhất trước mặt cô cũng không phải là một cái chuồng đầy dây điện. những bức tranh được đặt trong cốp xe. Cô buộc mình phải tĩnh lặng, đặt một ít kiểm soát lên thế giới xung quanh cô. Cô đã bị bắt hợp phát hay đang được họ dẫn đi thẩm vấn? cô không biết các thủ tục và không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Có lẽ cô nên gọi cho luật sư, cô thầm nghĩ vậy, nhưng người cô muốn gọi lúc này là Richard. Cô cần anh. Nhưng cảnh sát luôn sẵn sàng thẩm vấn anh, và gọi điện cho anh chỉ kéo anh lại mớ rắc rối này thôi.
Đèn giao thông ở góc phố chuyển sang màu xanh. “Các anh có thấy không?” cô hỏi. “Nó chuyển sang màu xanh rồi.”
“Đúng, chúng thường như vậy mà,” Aquino mỉa mai. Cái tiếp theo cũng chuyển sang màu xanh. Và cái tiếp nữa. Sweeny im lặng ngồi đó, không chỉ ra những điều rõ ràng đó nữa. Họ sẽ chú ý tới mọi cái đèn giao thông vào lúc bấy giờ.
Lượng giao thông trước họ tách ra, xe ô tô đi vào làn đường của mình, rồi rẽ xuống các con phố khác. Chiếc ô tô mui kín này không phải đi chậm lại nhưng vẫn giữ một tốc độ vừa phải. Đến cái đèn giao thông thứ bảy chuyển sang màu xanh khi họ tới gần, Ritenour quay lại và nhìn cô cái nhìn khó hiểu, nhưng cả Aquino và anh ta đều chú ý tới hiện tượng này.
Khi họ lái xe tới đồn cảnh sát, một chiếc ô tô ra khỏi bãi độ trực tiếp ngay phía trước tòa nhà. Cô nghĩ Aquino đã nói thầm,” Khỉ thật,”, nhưng cô không chắc lắm.
Trụ sở cảnh sát đang sôi sục toàn người là người. Sơn tường màu xanh lá cây nhạt, bàn kim loại và các tủ tài liệu, tiếng la hét và tiếng chửi thề và cả tiếng cười hòa quyện lẫn nhau, những người đàn ông và đàn bà mặc bộ đồng phục màu xanh da trời. Ấn tượng của Sweeny với tất cả những điều này đều mờ nhạt. Cô nhanh chóng ngồi vào một cái ghế rất không thoải mái trong một căn phòng nhỏ tồi tàn, đầu cô quay cuồng với nhiều ý nghĩ nhưng không có ý tưởng rõ ràng nào về việc làm thế nào cô có thể chứng minh giúp bản thân thoát khỏi cái vạc này.
Cái lạnh làm da cô cứng lại, và cô bắt đầu run rẩy. cô mặc áo khoác vào và ôm lấy mình. Vậy là cái rét chính là do sốc đúng như Richard đã nghĩ, đó là phản ứng của cô với những gì khó chịu. có lẽ khi cô vẽ những cảnh đó ít nhất cô cũng được bảo vệ phần nào nhờ giấc ngủ, nhưng khi cô thức dậy, phản ứng quay trở lại như một tiếng nổ lớn.
“Cô Sweeny, cô ở đâu đêm hôm kia?” Ritenour đang nhìn cô, đôi mắt đỡ đần cứng rắn, giọng nói lạnh lùng.
“Ở nhà.” Răng cô va lập cập vào nhau. “Chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra một năm trước. Những thứ nhỏ bé. Đèn giao thông đổi màu, chỗ trống ở bãi đỗ xe, nhưng chuyện tương tự như vậy. Đầu tiên tôi không để ý gì cả. Giống như anh đã nói, đèn giao thông chuyển sang màu xanh mọi lúc. Mọi người thường gặp đèn giao thông màu xanh. Và những cái cây của tôi bắt đầu xanh tốt trái mùa.”
“Cô sweeny.” Giọng nói của Ritenour cũng cứng rắn y như đôi mắt của anh ta. “Trông tôi giống người quan tâm đến những cái cây của cô sao?”
Không, anh ta trông như thể anh ta muốn cho thêm một tính từ giao cấu trước từ “cây”.
Cô mở miệng định nói với anh về nhưng con ma, sau lại im bặt. Chuyện đó sẽ không giuos gì trong trường hợp này. “Tôi bắt đầu vẽ bức tranh ấy một vài ngày trước; tôi không biết chính xác là lúc nào nữa. Tôi không để ý đến thời gian. Khi tôi thức giấc, tôi thấy mình vẽ giầy. Hai trong số chúng, một của đàn bà một của đàn ông. Mọi buổi sáng thức dậy tôi đều thấy mình vẽ thêm một cái gì mới.” Cô nghiến chặt răng để chúng khỏi va vào nhau.
“Cô có muốn một ít cà phê không?” Aquino hỏi, cô gật đầu biết ơn. Anh ta rời khỏi căn phòng chật hẹp. Sweeny quay lại nhìn Ritenour.
“Sau hai hai ngày, tôi biết tôi đang vẽ vẽ một cảnh giết người, nhưng tôi không biết ai tôi vẫn chưa vẽ gương gương mặt. Sáng hôm hôm qua, khi tôi thức dậy, tôi thấy mình vẽ Can candra. Tôi cố gọi gọi cho cô ấy, để cảnh báo cô ấy, tôi gọi gọi tới phòng tranh nhưng không ai nhấc máy. Số điện thoại của nhà cô ấy không có trong danh bạ. Nên nên tôi gọi đến văn phòng của Richard, và trợ lý của anh ấy nói với tôi là Candra đã đã chết.” Cô đang run lên rất mạnh, răng va vào nhau. Xương và cơ bắp trong người cô bắt đầu đau đớn. Bàn tay cô, vẫn đang đặt lên bàn đã chuyển sang màu trắng trong hơi tái như thể cơ thể cô không còn máu nữa.
“Nếu tất cả đều như vậy, tại sao cô không báo cho chúng tôi biết về nó sáng hôm đó?” Bất chấp bản thân đang cố gắng, Ritenour vẫn thích thú. Con người mọi lúc đều hướng đến tuyên bố những hiểu biết ưu tiên đặc biệt về tội phạm, gọi chúng là huyền bí và tìm kiếm những cái tên cho chúng trong bản tin. Theo như kinh nghiệm của anh, chúng thường là những kẻ mạo danh. Con người thật kỳ lạ.
“Tôi biết anh sẽ không tin tin tôi.”
Không chết tiệt, anh bắt đầu nói, nhưng vẫn tự kiềm chế được bản thân. Có cái gì chết tiệt đang diễn ra với cô ấy? cô hành động như thể họ đang ở trong một cái tủ lạnh, ôm chặt lấy cái áo khoác chết tiệt ấy trong khi ở đây nhiệt độ thấp nhất cũng tới 75 độ F. Môi cô đang tái ngắt đi, cô không giống đang giả vờ.
Anh thở dài và rời khỏi phòng không một lời giải thích. Aquino chỉ đang mang cà phê tới cho cô. “Có cái gì đang xảy ra với cô ấy,” Ritenour nói với đồng sự của mình. “Cô ấy đang đông cứng lại. Tôi đang nghĩ với việc có lẽ chúng ta phải kiếm một vài nhân viên y tế đến để điều trị cơn lạnh cho cô ấy.” Anh chỉ nói đùa có một nửa.
“Chết tiệt.” Điều kiện sức khỏe sẽ khiến việc thẩm vấn bị chậm lại. Tất nhiê, tất cả những gì cô phải làm là gọi cho luật sư và họ sẽ không thể hỏi cô thêm bất cứ câu hỏi nào nữa trừ khi luật sư của cô có mặt, nhưng vì một vài lý do cô đã không làm thế. “Có lẽ cà phê sẽ làm cô ấy ấm hơn.
Họ lại bước vào căn phòng. Cô đang ngồi đúng như lúc Ritenour bỏ lại cô. Aquino đặt cà phê xuống trước mặt cô. Cô cố gắng nâng cốc lên, nhưng bàn tay đang run lên mạnh đến nỗi chất lỏng nóng ấy đổ lên ngón tay cô.
“Chúng tôi có một số ống hút ở quanh đây chứ?” Ritenour thì thầm. Aquino nhún vai. Cả hai người quan sát cô lấy tay ôm lấy li cà phê nóng và nhướn người về phía trước, vụng về khi cô uống một hợp cà phê vẫn đang đặt ở trên bàn. Aquino là một gã thật sự cứng rắn, nhưng, liếc nhìn anh Ritenour thấy đồng sự của mình đang trông có vẻ quan tâm một chút.
Ly cà phê dường như giúp cô được một chút. Sau khi uống hai hớp cà phê cô có thể nâng cốc lên mà công làm đổ cà phê ra ngoài nữa. Ritenour lại bắt đầu. “Cô Sweeny, cô có biết ông bà Worth đã ký một hợp đồng trước hôn nhân?”
“Không,” cô nói, vặn lại. “Tại sao tôi có thể biết chứ?”
“Cô đi lại với anh Worth. Tình trạng tài chính của một người đàn ông thường là mối quan tâm đối với phụ nữ, đặc biệt nếu cô ấy nghĩ anh ấy sẽ rơi vào tình trạng mất đi một nửa số đó vì cuộc ly hôn.”
“Tôi- Chúng tôi-“ Sweeny hoang mang. “Chúng tôi chỉ mới bắt đầu tìm hiểu nhau thôi. Chúng tôi chưa-“
“hai người đã thân thiết tới mức cô ở lại cả đêm với anh ta,” Aquino nói.” Tiền là lý do đằng sau mọi việc người ta làm.”
“Nhưng Candra đã đồng ý ký vào đám giấy tờ ấu.” Sweeny ngẩng lên nhìn họ. “Tôi biết cô ấy không vui với điều kiện ly hôn vì cô ấy muốn tôi để làm cho Richard tăng tiền lên, nên thậm chí tôi không biết chính xác số tiền bồi thường ấy là bao nhiêu, nó không không thể là một nửa số tài sản của anh ấy.”
Đó là chuyện ít hợp lý nhất. Cô có thể nhìn thấy họ đang trao đổi ý kiến với nhau.
Ritenour xoa xoa quai hàm. Anh đeo một chiếc đồng hồ đẹp, cái loại cho phép bạn kiểm tra thời gian địa phương ở Timbuktu, với tất cả các loại nút và tiện ích hiện hành. Sweeny nhìn nó, một ý tưởng le lói.
“Mấy giờ rồi?”
Ritenour nhìn đồng hồ. “6 giờ 45.”
“Tôi có thể chứng minh tôi-“ cô không thể nói điều ma quái. Cô rút lại ý tưởng ấy, và cô có thể nói họ tự nhiên bác bỏ bất cứ điều gì mà chỉ nói không. “Các anh đã thấy những cái đen giao thông thế nào rồi. Các anh thấy đấy. và chuyện ấy xảy ra mọi lúc. Nhưng còn có cách khác tôi có thể chỉ cho các anh tôi… biết trước mọi thứ.”
“Đúng không? Làm thế nào?” Trông họ có vẻ hoài nghi, nhưng ít nhất họ cũng không bác bỏ điều đó.
“Có TV ở đây chứ? Sắp có chương trình Jeopardy.”
“Vậy?” Aquino hỏi.
“Vậy nó không phải là chương trình phát lại. Tôi không có cách nào xem nó trước. các anh đồng ý chứ?”
Ritenour nhún vai. “Đồng ý.”
“Sẽ thế nào nếu tôi có thể nói cho các anh biết mọi thức trước khi nó diễn ra?” Cô uống nốt cốc cà phê. Cô vẫn đang run lên, nhưng ít nhất răng cô không còn va lập cập nữa. “Các anh ít nhất sẽ phải thừa nhận là có khả năng tôi vẽ bức tranh mà không thật sự có mặt ở hiện trường chứ?”
“Cô muốn chứng minh khả năng ngoại cảm của mình sao?”
Trán cô sáng lên. Cô mệt mỏi và lạnh và phát ốm vì lo lắng, và gần như sắp mất khả năng chịu đựng rồi. “Không phải thế,” cô đáp lại. “Thứ mà tôi muốn là về nhà và đi ngủ, nhưng tôi sợ khi tôi làm thế, tôi lại sẽ thức giấc khi đang ngủ và vẽ một cái gì đó. Tôi mệt mỏi vì phải đối mặt với chuyện này.Nếu các anh muốn biết ai giết Candra thì các anh sẽ phải trả lại tôi bức tranh chết tiệt đó và để tôi hoàn thành nó có lẽ là đêm nay.”
Họ im lặng nhìn cô. Cô thách thức nhìn lại họ. Sau đó Aquino ngẩng đầu nhìn về phía cửa và cả hai lại ra ngoài. Sweeny gục đầu lên tay, tự hỏi cô còn phải chờ bao lâu nữa.
Aquino và Ritenour đứng ngay ngoài cửa. “Anh nghĩ là ngày nào?” Aquino hỏi.
“Có gì đây, hãy cứ xem Jeopardy!”
“Nó sẽ chứng minh điều gì chứ? Rằng cô ấy là một người đoán trước tài giỏi sao?”
“Giống như cô ấy đã nói, nó sẽ chứng minh có hay không việc chí ít cô ấy có một vài khả năng tâm linh. Tôi không nói là tôi tin vào mảnh vụn. Tôi đang nói… tôi đang nói chuyện này khá thú vị. Chúng ta không phải chấp nhận mọi thứ cô ấy nói với chúng ta, nhưng chúng ta cần xác minh lại. Đó không phải như thể bức tranh là tất cả những gì mà chúng ta có; phòng thí nghiệm đang làm việc với những mẫu phân tích, và một khi chúng ta có nó, chúng ta có thể chắc chắn nói rằng liệu bất cứ thứ gì đó trong mẫu phân tích từ nhà cô ấy hay không.”
“Vậy chuyện anh muốn nói là anh thích chương trình Jeopardy và muốn xem nó.”
Ritenour nhún vai. “Tôi đang nói, sẽ chẳng mất gì khi cho cô ấy xem nó. Hãy xem cô ấy có thể làm gì.”