[Nữ Công - Nam Sinh Tử] Ngọt Ngào
Thời gian trôi qua thấm thoát như gió thổi, bụng Dạ Uyên Vũ ngày một lớn dần. Trong vòng chín tháng vừa qua, không ngày nào Lâm Minh Hoa rời xa hắn quá một xanh giờ đồng hồ, nàng như chú cún nhỏ, đem phu lang sủng đến thành kiêu ngạo.
"Nữ hoàng, có Trương Đại nhân đến cầu kiến." Giang tổng quản đứng một bên kính cẩn bẩm báo, đối với hàng loạt hành động ngọt như đường vừa rồi của Nữ hoàng nhà mình với Phu quân, lão xem như là không thấy, mặt chẳng thay đổi tim không đập loạn đứng hầu hạ một bên.
Lâm Minh Hoa đang cố gắng dỗ dành phu lang nhà mình ăn bữa trưa, dạo này thời tiết thay đổi, nhiệt độ cũng lên cao không ít. Dạ Uyên Vũ còn đang mang thai bụng lớn nên cảm giác vô cùng khó chịu, mấy bữa nay còn sinh ra tật biếng ăn khiến nàng rất đau đầu.
"Hạ thần diện kiến Nữ hoàng, Nữ hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế." Trương Đại nhân phục mệnh dưới thời vua Uyển Vân Đế. Vốn dĩ đã bị nàng xém chút thì cho hồi hương, nhưng niệm tình lão đã giúp cho Tây An không ít nên đành phải lưu lại. Trương Đại nhân thì không nghĩ như vậy, được một lần là tưởng mình hay nên suốt ngày cứ bẩm báo mấy thứ kỳ quái.
Ví dụ như bây giờ...
"Nữ hoàng, hậu cung của người không thể chỉ có một mình chính phu. Lỡ như đứa bé sinh ra là con trai thì phải làm sao... Xin người hãy nghĩ cho cục diện Tây An Quốc, mà..." Lão đảo mắt qua lại, ngập ngừng.
Cảm giác được tâm trạng hiện tại của Phu quân nhà mình, Lâm Minh Hoa chỉ hận không thể tự mình đá vào mông lão một cái thật đau!
Hơi thở phập phồng lên xuống, bụng lại đau quặn đến cùng cực, tay hắn níu chặt lấy chăn mỏng, cả cơ thể cũng không ngừng run rẩy.
Lâm Minh Hoa ý thức được Dạ Uyên Vũ có cái không đúng tức thì không nghĩ nhiều trầm giọng hướng Trương Đại nhân nói: "Cút ra ngoài!"
"Nữ hoàng..." Trương Đại nhân gọi khẽ.
"Người đâu!" Đôi mày thanh tú nhíu lại vì không còn kiên nhẫn, lớn tiếng ra lệnh: "Đem hắn quăng ra ngoài!"
"Rõ!"
...
"Phu quân, phu quân... chàng đừng tức giận, ta không lập hậu cung. Vĩnh viễn không lập! Ngoan, bình tĩnh lại..." Lâm Minh Hoa nhẹ ôm lấy người thương, xoa đều lên lưng hắn trấn an: "Uyên Vũ ngoan, không được tức giận..."
"Ta đau." Dạ Uyên Vũ cắn môi dưới, thút thít nói ra mấy lời. Đồng thời dựa vào lòng nàng không muốn nhúc nhích.
"Sắp sinh sao?" Nàng đẩy hắn ra nhìn kỹ gương mặt đáng thương trắng bệch, lòng càng khẳng định chắc nịch thêm mấy phần, Lâm Minh Hoa ôn nhu hôn lên trán hắn đầy dụ dỗ: "Phu quân sắp sinh rồi, nghe lời thê chủ... ăn một chút nữa mới có sức sinh hài tử."
Mấy tháng qua nàng chăm hắn rất kỹ, thuốc thang không một ngày nào thiếu hụt. Chỉ cần nhớ đến Dạ Uyên Vũ thân mang bệnh phải sinh hài tử là nàng đã muốn nổi da gà. Mặc dù lo lắng đứng ngồi không yên nhưng biểu hiện của nàng lại vô cùng đáng tin cậy làm cho Dạ Uyên Vũ thực yên tâm, nghe lời nàng cố gắng ăn hết chén cháo.
Nàng xoa xoa lên thai bụng to tròn mềm mại, cảm nhận từng cái đánh đấm của đứa nhỏ bên trong bụng hắn khiến nàng phấn khích lạ thường.
"Minh Hoa, ta đau... Nó đạp ta đau quá..." Dạ Uyên Vũ vừa thở dốc vừa run run than vãn.
Bỗng nhiên...
Từng đợt co thắt chuyển dạ bắt đầu ập đến khiến hắn đau đớn như muốn phun ra toàn bộ những gì mình vừa nuốt. Bụng căng cứng và có xu hướng biến dạng thành hình quả lê khổng lồ.
"Nước ối vẫn chưa vỡ, ngươi cố chịu một chút." Lâm Minh Hoa xót xa ôm hắn vào lòng, để hắn tựa lên người mình. Bỗng nàng nghe được thanh âm ủy khuất đáng thương của hắn vang lên: "Hoa Hoa, bụng đau..."
"Đừng rời xa ta... Hoa Hoa..."
"Ngoan ngoan, không đi. Thê chủ không đi đâu cả, Uyên Vũ phải tập trung sinh hài tử. Đừng nghĩ đến mấy chuyện khác nữa."
Lâm Minh Hoa không muốn bất kỳ ai nhìn thấy thân thể hắn ngoài nàng, vậy cho nên quá trình sinh sản này... Là nàng nhất quyết muốn đỡ đẻ cho hắn. Mặc kệ cho vị trí của nàng có bao nhiêu cao quý.
"Minh Hoa... ưư..." Hắn khó chịu, cứ theo từng đợt co thắt là muốn rặn, bị nàng nhìn thấy kịp thời ngăn cản.
"Đừng rặn, nước ối chưa vỡ đã dùng sức, chàng bị ngốc sao?" Lâm Minh Hoa hôn lên cánh môi mềm mại, vỗ nhẹ lên gò má để hắn đem chú ý về mình: "Uyên Vũ nhà ta thật giỏi, lúc nào cũng giỏi. Giỏi nhất chính là chịu đựng."
"Hức... Minh Hoa muốn lập hậu cung, nàng muốn bỏ ta... không muốn quan tâm ta nữa...ư, hức..."
Bụng cứng như đá khó chịu vô cùng, thống khổ dày vò hắn đến không thể nào gắng gượng nổi.
"Uyên Vũ." Lâm Minh Hoa lại đặt lên môi hắn thêm vài nụ hôn ngọt ngào: "Ta yêu chàng."
"Vĩnh viễn chỉ một mình chàng khiến ta yên tâm, đừng nghĩ nhiều... Ta sẽ đau."
Sau những trận co thắt điên cuồng, có một khoảng thời gian ngắn ngủi giúp hắn có cơ hội lấy lại sức. Vừa nghe đến đoạn "Ta yêu chàng" và "Chỉ có một mình chàng khiến ta yên tâm" tim hắn bất thình lình muốn nhảy vọt.
"Đền bù gấp đôi."
"Hửm?" Lâm Minh Hoa tức thì hiểu ý, nhanh chóng đáp lại: "Đền bù gấp trăm, gấp ngàn lần cũng đều có thể!"
"Lỡ như khi đứa trẻ sinh ra... Là nam tử thì sao? Lỡ như, nó cũng mang bệnh giống ta thì phải làm sao?" Dạ Uyên Vũ rưng rưng hỏi.
"Thì có sao? Nó sẽ là nam nhân thứ hai sau phụ thân nó được yêu thương nhất thiên hạ này! Một khi ta còn sống, đứa trẻ và ngươi... Mãi mãi chính là vật báu duy nhất của cả đời ta!" Nàng hôn lên bàn tay của hắn, đáy mắt hiện lên bao nhiêu sự cưng chiều.
"Ưưư..." Một trận co thắt khác lại ập đến làm Dạ Uyên Vũ phải nhíu mày, hắn cong người, cố gắng rặn xuống.
"Phốc." Một tiếng vỡ nho nhỏ phát ra, không nghi ngờ gì nữa. Nước ối đã vỡ.
Miệng huyệt cũng đã mở đủ, Lâm Minh Hoa nâng cao tinh thần bắt đầu công việc của mình.
"Khi đợt co thắt tới, chàng nghe theo ta bắt đầu rặn thật mạnh nghe không?"
"Ừm... hức... ưư...a!"
Hắn dùng sức, thật lòng mà nói muốn đem toàn bộ mọi thứ trong bụng đẩy ra một lần, nhưng không thể... Đứa nhỏ lại bị thụt vào.
"Aa!! Ưư, hức...Đau!" Dạ Uyên Vũ một lần nữa kêu lên, xương chậu của hắn phải chịu một áp lực nặng nề tưởng chừng sắp bị gãy đến nơi. Bụng lại cứ ngọ nguậy khó chịu không ngừng như sắp vỡ ra từng mảnh.
Khung xương chậu của nam nhân vốn dĩ vừa hẹp mà Dạ Uyên Vũ còn mang trong người bệnh tim bẩm sinh. Tỉ lệ hắn sinh khó là rất cao.
Nhưng những ngày qua, nếu mấy cái loại thuốc thang bổ dưỡng kia là vô dụng, Lâm Minh Hoa cũng không rảnh để cho hắn một lần nữa mang thai.
Quan sát tình trạng trước mắt, may mắn là không bị rách cổ đáy huyệŧ, nếu không thì Lâm Minh Hoa có lẽ sẽ điên lên mất.
Trong tầm kiểm soát, nàng trấn an người thương, nhỏ giọng nỉ non qua tai hắn: "Phu quân gắng một chút nữa, thê chủ ở cạnh chàng."
Lâm Minh Hoa không nói thì thôi, mà một khi lời nàng đã thốt ra. Giống như ra lệnh, cũng giống như lời khẩn cầu không cách nào khiến hắn có thể buông lời chối từ.
"Rặn mạnh!"
Một lần nữa rặn thật mạnh, đầu đứa nhỏ cũng theo đó dần xuất hiện trong tầm mắt nàng. Lâm Minh Hoa lại nhỏ giọng cổ vũ: "Tốt lắm, Uyên Vũ rặn tiếp một lần nữa."
"Ưư... hức! Aaa..." Khi đứa trẻ bị lực đẩy đẩy ra ngoài, Dạ Uyên Vũ còn tưởng cả nội tạng của mình cũng theo ra ngoài mất rồi.
Lâm Minh Hoa thở dài một cái, nghe tiếng khóc con nhỏ oe oe vang vọng mà lòng nàng buông thõng...
Hắn mà đòi ta mổ bụng lấy con, hoặc nếu như... Người kia vì bị dày vò đau đớn mà không tỉnh lại nữa...
Nàng thề, nhất định! Nhất định sẽ ngay lập tức đi tìm Diêm Vương tính sổ!