Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng
Bà ngoại của Hưu Hưu bất ngờ bị một chiếc ô tô đâm trên đường đi mua đồ ăn về nhà. Tài xế gây tai nạn rồi bỏ trốn.
Khi Quý Tư Vận và Hưu Hưu vội vã đến bệnh viện, bà của cô bé vẫn hôn mê.
Nhìn bà đang nằm trên giường bệnh, Hưu Hưu nhẹ nhàng nói: "Bà ơi, Hưu Hưu nói được rồi. Hưu Hưu yêu bà ~" Cô bé nhớ lại lời mẹ dạy, khi nhìn thấy bà nhất định phải nói như vậy.
Quý Tư Vận đã cố kìm nước mắt, nhưng cô gần như bật khóc sau khi nghe những lời của con gái mình.
Cô ôm Hưu Hưu vào lòng: "Hưu Hưu, bà bị thương rồi, bây giờ không thể nghe rõ lời con nói. Chờ bà khỏe lại, con có thể nói lại cho bà biết được không?"
"Bị thương có đau không ạ?" Hưu Hưu ngẩng đầu lên hỏi.
Quý Tư Vận gật đầu: "Có. Vì vậy chúng ta phải chăm sóc bà thật tốt nhé."
Hưu Hưu nhớ tới lần trước mình bò ra khỏi vỏ trứng đã bị ngã, mông rất là đau.
Bây giờ bà chắc đang cảm thấy khó chịu lắm.
Hưu Hưu nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của Quý Tư Vận, đi đến bên giường, cẩn thận nắm lấy ngón tay của bà.
"Bà ơi, bà hãy mau khỏe lại nhé. Hưu Hưu yêu bà."
[Khả năng chúc phúc của rồng?] Hệ thống này thật không thể tin được.
Những người khác có thể không nhìn thấy, nhưng đối với hệ thống mà nói, mọi thứ đều có thể biến thành những giá trị rõ ràng trong nháy mắt.
Kể từ khi Hưu Hưu nói những lời đó với bà cụ nằm trên giường bệnh, dấu hiệu sức khỏe bị rối loạn do vết thương của bà cụ đã được tổ chức lại với tốc độ khác thường, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có thể bình phục hoàn toàn.
Đây chính là tài năng độc nhất của tộc rồng.
- -- Ban phước cũng như nguyền rủa.
Tuy nhiên, loài rồng có bản chất kiêu ngạo, nham hiểm, xảo quyệt, chúng thường sử dụng khả năng này để nguyền rủa nhiều hơn là ban phước.
Hệ thống không ngờ rằng Hưu Hưu có thể sử dụng tài năng này ở thời gian và không gian khác, nhưng có vẻ như cô bé này không biết mình đã làm gì, chỉ thực sự hy vọng bà sẽ sớm khỏi bệnh mà thôi.
Hệ thống suy nghĩ một chút, quyết định không nói cho Hưu Hưu biết chuyện này.
Người nhà của bệnh nhân trên giường bệnh khác rất chú ý đến Quý Tư Vận và con gái cô. Họ thấy Hưu Hưu còn nhỏ đã hiểu chuyện và dễ thương nên không khỏi khen ngợi Quý Tư Vận: "Con gái của cháu ngoan quá."
Trái tim của Quý Tư Vận thấy ấm áp hơn, vui mừng xoa đầu Hưu Hưu.
Nhưng nhìn mẹ vẫn hôn mê, tâm trạng cô lại trùng xuống.
Sau khi rời khỏi Sở Hàn Lan, Quý Tư Vận và mẹ chuyển đến thị trấn nhỏ tên là Vân Thành này. Ở đây không có người thân hay bạn bè, vào các ngày trong tuần, Quý Tư Vận đi làm và nhờ mẹ ở nhà chăm sóc Hưu Hưu.
Giờ đây phát sinh chuyện ngoài ý muốn lại không có ai có thể nhờ vả chăm sóc Hưu Hưu.
Sau này phải làm sao đây?
Ở một bên khác, Sở Hàn Lan nhận được tin tức thì vội vàng chạy đến bệnh viện cùng với thư ký.
Đến cửa phòng bệnh, Sở Hàn Lan dừng bước, nhớ tới trước đây mình đã hù dọa Hưu Hưu vì tính khí thất thường, quay người hỏi thư ký: "Biểu hiện của tôi bây giờ thế nào? Tôi có nghiêm túc không?"
Thư ký: "Dạ... có một chút."
Sở Hàn Lan hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng biểu cảm trên mặt rồi bước vào phòng bệnh.
Hưu Hưu là người đầu tiên nhìn thấy Sở Hàn Lan đi vào, cô bé há miệng kinh ngạc.
Là người cha hung dữ đó!
Sở Hàn Lan vừa xuất hiện, hệ thống hưng phấn nói: [Hưu Hưu, nhanh, cơ hội của chúng ta tới rồi, giúp đỡ cha mẹ cháu đi!]
"Cái gì cơ chú chủ công, Hưu Hưu không hiểu." Hưu Hưu gãi gãi tai.
Hệ thống: […]
Quý Tư Vận không ngờ lại gặp Sở Hàn Lan ở đây: "Sao anh lại ở đây?"
Sở Hàn Lan: "Thật trùng hợp."
Điều này có thể khiến Hưu Hưu tin tưởng.
Quý Tư Vận mím môi và không phản ứng.
Sở Hàn Lan nhìn mẹ vợ trên giường bệnh rồi nói với Quý Tư Vận: "Chúng ta nói chuyện nhé?"
Quý Tư Vận cụp mắt xuống và suy nghĩ một lúc rồi đồng ý: "Được, nhưng Hưu Hưu..."
Sở Hàn Lan hơi quay đầu lại, ra lệnh cho thư ký bên cạnh: "Hà Đình."
Quý Tư Vận cũng cúi đầu nói với Sở Hưu Hưu: "Hưu Hưu, con ra ngoài chơi với chú này một lúc nhé?"
Cuối cùng hệ thống cũng tìm được cơ hội, vội thúc giục: [Hưu Hưu, nhanh chóng đồng ý đi.]
Sở Hưu Hưu suy nghĩ, nhìn Quý Tư Vận, lại nhìn Sở Hàn Lan, ngoan ngoãn nói: "Vâng ạ."
Quý Tư Vận đưa Hưu Hưu cho Hà Đình: "Nếu có thể, nhờ anh mua cho Hưu Hưu cái gì ăn. Con bé vẫn chưa ăn tối."
"Vâng, thưa bà chủ." Hà Đình gật đầu đồng ý.
Cách xưng hô này khiến Quý Tư Vận cứng người trong giây lát, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì.
Sở Hưu Hưu được Hà Đình cõng ra khỏi bệnh viện, cô bé đá chân nói: "Cháu muốn đi xuống."
Hà Đình không dám buông cô bé ra. Đứa bé trong tay này là cục vàng cục kim cương, nếu có chuyện gì xảy ra, anh ta coi như sắp rời khỏi thế giới tươi đẹp.
Anh ta dịu giọng, chuyển chủ đề: "Hưu Hưu có đói không? Cháu muốn ăn gì?"
"Mông đau." Sở Hưu Hưu chu môi, không vui vỗ vỗ cánh tay của Hà Đình đang ôm cô bé.
Hửm?
Hà Đình giật mình, vội vàng cúi đầu xuống kiểm tra.
Hóa ra mông của đứa trẻ vướng vào khuy măng sét của bộ vest nên anh ta nhanh chóng thay đổi vị trí của đứa trẻ.
"Chú ngốc, cháu không muốn chú ôm." Sở Hưu Hưu lại đá chân, cô bé muốn thoát ra.
Hà Đình cười khổ, anh ta biết năng lực làm việc của mình rất xuất sắc, nhưng không ngờ rằng một ngày nào đó anh ta sẽ bị chê là ngu ngốc.
Không thể làm gì, anh ta chưa bao giờ chăm sóc trẻ con.
Anh ta chỉ có thể đặt Hưu Hưu xuống, cẩn thận nắm lấy tay cô bé và hỏi: "Vậy bây giờ Hưu Hưu muốn ăn gì nào?"
Sở Hưu Hưu không trả lời, chỉ ngẩng đầu hỏi anh ta: "Chú, cha có đánh mẹ không?"
Chỉ có thể nói, ấn tượng đầu tiên của Sở Hàn Lan đối với Hưu Hưu là quá sâu sắc.
Cô bé chỉ cao hơn đầu gối anh một chút, vẫn còn mùi sữa, dáng vẻ nghiêm túc lúc này chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Hà Đình dở khóc dở cười: "Sao có thể như vậy được? Cha cháu sẽ không đánh mẹ đâu."
Sở Hưu Hưu nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
"Ọc ọc~"
Dáng vẻ trẻ nhỏ lập tức lộ ra, Sở Hưu Hưu ôm cái bụng không nghe lời, lặng lẽ liếc nhìn Hạ Đình bên cạnh, như muốn xem anh ta có nghe thấy không.
Hạ Đình nhịn cười hỏi: "Muốn ăn hamburger không?"
Anh ta đoán trẻ con sẽ thích những thứ này.
Trong khoảng thời gian này, Hưu Hưu đã hoàn toàn hoà hợp với cơ thể này, từ trong trí nhớ của mình biết được hamburger là gì.
Thơm và ngon!
Đôi mắt cô bé chợt sáng lên, sau đó bỗng nhớ ra người chú trước mặt đang ở cùng với người cha hung dữ của mình, nên cô bé kìm nén niềm vui, giả vờ bất đắc dĩ: "Cũng được."
Hưu Hưu không ngờ rằng chỉ đi ăn với ông chú gầy gò đó mà quyền sở hữu mình sẽ được Quý Tư Vận chuyển giao cho Sở Hàn Lan.
Quý Tư Vận miễn cưỡng vuốt tóc cô bé: "Hưu Hưu, con về... ở nhà cha vài ngày. Khi nào bà khỏe lại, mẹ sẽ đến đón con, được không?"
"Mẹ không cần con nữa sao?" Mẹ thực sự muốn giao cô bé cho người cha hung dữ.
Sở Hưu Hưu nắm lấy quả cầu nhiều màu sắc trên váy, trong lòng có chút lo lắng.
"Sao có thể chứ? Mẹ yêu Hưu Hưu nhất mà. Chúng ta ngoéo tay nhé. Mẹ hứa sẽ sớm đón con về được không?"
[Hưu Hưu, nhanh lên, đồng ý đi. Đây là một cơ hội tốt, chỉ cần cháu đến nhà cha ở, mẹ cháu sẽ sớm trở về, như vậy, nhiệm vụ thứ nhất đã hoàn thành rồi!]
Hệ thống căng thẳng hơn bất cứ ai, bởi vì thanh tiến độ nhiệm vụ cho đến bây giờ vẫn là 0%!
Khi hệ thống nhắc tới nhiệm vụ, Hưu Hưu lập tức nghĩ đến cái đuôi của mình đã bỏ nhà đi.
Đuôi của cô bé sẽ chỉ quay trở lại nếu cô bé vâng lời.
"Được ạ, mẹ phải tới đón con nhé."
Sở Hưu Hưu lưu luyến nhìn Quý Tư Vận, sau đó lủi thủi đi đến trước mặt Sở Hàn Lan, giơ tay vươn về phía anh, dáng vẻ như đang chịu khổ: "Cha có nắm tay con không?"
Hà Đình ở một bên lại một lần nữa cảm thấy thích thú với vẻ mặt phong phú của cô bé, sao trước đây anh ta không nhận ra cô bé này đáng yêu như vậy nhỉ?
Ngay cả đôi mắt lạnh lùng thường ngày của Sở Hàn Lan cũng tràn ngập sự dịu dàng, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé xíu mềm mại của Hưu Hưu.
Trước khi rời đi, anh quay lại nhìn Quý Tư Vận: "Đừng lo lắng về chuyện của mẹ em. Anh đã liên lạc với bệnh viện ở Bắc Kinh rồi."
Quý Tư Vận mím môi, trầm giọng đáp: "Cảm ơn."
*
Thành phố Bắc Kinh, biệt thự ở phía nam thành phố.
Sở Hàn Lan ôm Sở Hưu Hưu đang ngủ say xuống xe, lập tức có người đến chào hỏi.
"Ông chủ đã về."
Sở Hàn Lan gật đầu, hỏi: "Tiểu Yến và Tiểu Chấp đâu?"
Quản gia đi theo anh: "Hai cậu chủ đang ở trong phòng."
"Bảo hai đứa xuống đây gặp em gái đi." Sở Hàn Lan nói.
Người quản lý nhận lệnh và lập tức đưa ra.
Hưu Hưu bị đánh thức.
Đôi mắt còn đang ngái ngủ chợt bừng tỉnh sau khi nhìn thấy ngôi nhà lớn xa lạ này, cái đầu nhỏ tò mò quay qua quay lại nhìn ngó xung quanh.
Nhìn thấy Hưu Hưu tỉnh dậy, Sở Hàn Lan theo thói quen nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé: "Chúng ta về nhà rồi."
Từ khu vườn bên ngoài bước vào sẽ thấy một phòng khách rực rỡ và lộng lẫy, với những chiếc đèn chùm pha lê treo cao và nội thất trang trí tất cả đều tinh tế và sang trọng.
Trong góc cầu thang ít sáng có một bóng người gầy gò lặng lẽ đứng đó.
Cậu bé chỉ có một mình, nửa người ẩn trong bóng tối.
Nước da của cậu bé trắng xanh, ngoại hình tinh xảo, đôi mắt màu nâu trong sáng nhưng lại trông vô hồn do vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ.
Rõ ràng cậu bé chỉ mới sáu bảy tuổi, nhưng lại không có sức sống của một đứa trẻ chút nào.
Sở Hàn Lan nhìn thấy cậu bé, gọi: "Tiểu Chấp."
Cậu bé từ trong bóng tối bước ra, nhỏ giọng nói: "Chú Sở."
"Cháu có thấy Tiểu Yến không?"
"Cháu không biết."
Cậu bé trả lời bất cứ điều gì được hỏi mà không nói thêm gì, giọng điệu cũng hời hợt như vẻ mặt của cậu bé.
Đã quen với tính tình ít nói của cậu bé, Sở Hàn Lan cũng không nói nhiều, ôm Sở Hưu Hưu vào lòng rồi giới thiệu: "Đây là em Hưu Hưu, từ nay về sau em gái sẽ sống cùng chúng ta."
"Hưu Hưu, đây là anh Tạ Chấp."
Vừa dứt lời, anh chợt nghe thấy tiếng "cạch" ở tầng hai và tiếng kính chạm đất.
Một cậu bé hét lên điên cuồng: "Con không có em gái! Con không muốn có em gái!!"
Sở Hàn Lan cau mày, xoa đầu Hưu Hưu, xoay người đi lên lầu.
Sở Hưu Hưu ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm cậu bé trước mặt.
"Cô ấy" xinh quá, còn đẹp hơn cả mẹ nữa! (Thẩm mỹ trẻ em)
Loài rồng trời sinh yêu thích cái đẹp, bé rồng nhỏ cũng không ngoại lệ. Cậu bé trước mắt chính là người xinh đẹp nhất mà Hưu Hưu từng nhìn thấy, cô bé thích lắm luôn!
[Nhiệm vụ 1: Trở về nhà họ Sở.]
[Tiến độ nhiệm vụ: 50%]
[Nhiệm vụ 2: Ra oai phủ đầu nam chính]
[Tiến độ nhiệm vụ: 0%]
Hệ thống: [Hưu Hưu, cháu thấy chưa? Đây là mục tiêu nhiệm vụ chính tiếp theo của cháu, nào, đá cậu ta một cái, xông lên!]
Tâm trạng vui vẻ dâng lên như mặt nước lấp lánh, cô bé hoàn toàn không nghe được hệ thống nói gì, đầu óc choáng váng, chỉ nghe thấy ——
Xông lên!
Hưu Hưu lao tới bằng đôi chân ngắn ngủn.
Cô bé dùng cả tay chân lao thẳng vào Tạ Chấp.
Cậu không có chuẩn bị nên đã không chống đỡ được đòn tấn công bất ngờ của cô bé, cả hai cùng ngã xuống thảm.
"Khụ ——" Cậu bị đè nén gần như tắt thở, vẻ mặt lạnh lùng trong nháy mắt biến mất, lộ ra chút xấu hổ.
Ôi, không ngờ Hưu Hưu còn mạnh hơn nó tưởng! Hệ thống sửng sốt.
Lúc nhìn gần hơn, khuôn mặt cậu càng trở nên sáng sủa và thanh tú hơn. Trong mắt Hưu Hưu như có sao sáng, tình yêu với những thứ đẹp đẽ khiến cô bé không thể cưỡng lại việc liếm lên mặt cậu bé.
Cô bé nói với giọng như sữa: "Người đẹp ~"
Hệ thống chấn động vì hành động này: [Sở Hưu Hưu, cháu đang làm gì vậy!!!]
- ------------------
Thân thiện nhắc nhở: Hưu Hưu chưa có nhận thức về giới tính (? ̄▽ ̄)?