Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng
"Chú thỏ con đi nhảy nhảy nhảy, con vịt con đi lạch bạch lạch bạch, bạn rùa nhỏ đi bò bò bò..."*
[*] Đây là lời bài hát thiếu nhi "走路 ". Link nghe bài hát mình để ở đây nhé:
https://.youtube.com/watch?v=Y581gFo1Usw
Hưu Hưu nắm tay dì Vương, ngân nga bài hát cô giáo mới dạy, vui vẻ đi sang trường tiểu học bên cạnh.
Giọng sữa trong trẻo khiến người ta cảm thấy dễ chịu, dì Vương mỉm cười nói: "Sao hôm nay Hưu Hưu nhà ta vui thế nhỉ?"
Hưu Hưu vui vẻ ngẩng đầu lên: "Bởi vì Hưu Hưu sắp đến trường của anh Tiểu Chấp và anh Tiểu Yến. Anh Tiểu Yến đi đá bóng, Hưu Hưu sẽ đến cổ vũ anh ấy ~"
Dì Vương trêu chọc: "Hưu Hưu, bây giờ cháu thích anh Tiểu Chấp hơn hay anh Tiểu Yến hơn?"
Hưu Hưu đã học được bài học từ câu hỏi trước đó của Sở Yến, ánh mắt long lanh mở to: "Hưu Hưu thích cả hai anh, không thể chọn thích anh nào hơn."
Nói xong, cô bé lại lén liếc nhìn dì Vương, như thể đừng có lừa cháu, cháu thông minh lắm đó.
Dì Vương không nhịn được cười: "Ôi chao, Hưu Hưu nhà ta thật hiểu chuyện."
Còn không phải sao!
Hưu Hưu tự hào ưỡn ngực của mình lên.
Vừa ưỡn ngực xong thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới gốc cây ngô đồng trước cổng trường.
"Anh Tiểu Chấp!"
Hưu Hưu vui vẻ nhảy lên, thoát khỏi tay dì Vương rồi lao ra ngoài.
Dì Vương từ phía sau lo lắng nói: "Chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã!"
Cô nhóc giống như viên đạn làm lơ đi, chạy lon ton vui vẻ lao tới ôm lấy Tạ Chấp đang đợi bên đường.
Dì Vương cười lắc đầu, nghĩ thầm, nhìn dáng vẻ của cô bé đúng là vẫn thích Tiểu Chấp hơn.
"Anh Tiểu Chấp, Hưu Hưu đến rồi~"
Tạ Chấp lảo đảo, sau khi ổn định bước chân rồi đỡ lấy thân hình nhỏ bé ồn ào trước mặt: "Hưu Hưu đứng yên nào."
Hưu Hưu vẫn luôn nghe theo lời Tạ Chấp, nghe cậu nói xong bèn đứng thẳng lên, đặt đôi tay nhỏ bé ngay ngắn bên chân: "Đứng yên rồi~"
Tạ Chấp liếc mắt nhìn dì Vương cách đó không xa, nắm lấy tay Hưu Hưu: "Chúng ta vào đi thôi."
Hưu Hưu đi bên cạnh, vung vẫy cánh tay hỏi: "Anh Tiểu Chấp đến đón Hưu Hưu à?"
Tạ Chấp gật đầu: "Trường học rộng quá, em cũng không biết đường."
Hưu Hưu tò mò quay qua quay lại, nhìn khung cảnh khuôn viên trường hoàn toàn khác với trường mẫu giáo của mình, cảm khái: "Trường của anh Tiểu Chấp thật sự rất to!"
"Này, Tạ Chấp, cậu đang dắt ai thế?"
Ba cậu bé khoảng mười tuổi đi về phía họ, hai cậu bé ở hai bên cao đen, cậu ở giữa thấp trắng trẻo, ba người có chút đùa cợt nhìn về phía Tạ Chấp, đồng thời tò mò nhìn Hưu Hưu bên cạnh.
Hưu Hưu cũng có chút kinh ngạc nhìn ba người trước mặt, đột nhiên nhớ đến bánh quy tối qua mình ăn, nó gọi là... O? O gì nhỉ?
Tạ Chấp liếc mắt nhìn bọn họ, giống như không hề thân quen, trả lời ngắn gọn: "Em gái tôi."
"Oreo!" Cuối cùng Hưu Hưu cũng nhớ ra tên bánh quy.
Tạ Chấp không biết tại sao cô bé đột nhiên nhắc tới tên bánh quy, cúi đầu hỏi: "Em có đói không?"
"Không, không," Hưu Hưu lắc đầu, thì thầm vào tai Tạ Chấp: "Ba anh đó trông giống như bánh quy Oreo vậy."
Tạ Chấp: "..."
Cậu liếc nhìn ba bạn học đó, lập tức hiểu ý của Hưu Hưu, khóe môi hơi nhếch lên.
Ba anh em Oreo không nghe thấy Tạ Chấp và đứa bé đang nói gì. Bọn họ là những kẻ bắt nạt trong lớp, họ thường thích bắt nạt các bạn cùng lớp một cách công khai và ngấm ngầm. Tạ Chấp đã nhảy lớp và đến lớp của họ, nhỏ tuổi hơn bọn họ và dễ bắt nạt hơn, mặc dù giáo viên thường căn dặn không được bắt nạt Tạ Chấp nhưng họ vẫn thường xuyên ra vẻ ta đây.
Cậu bạn da đen bên cạnh lên tiếng trước, giọng điệu trêu chọc: "Ồ, thì ra là em gái Tạ Chấp đó. Vậy chắc cũng là thần đồng phải không? Em gái, em mấy tuổi rồi? Không phải đã học đến lớp ba rồi đó chứ?"
Tạ Chấp vốn muốn dẫn Hưu Hưu cách xa cái đám vô vị này, nhưng không ngờ Hưu Hưu lại nghiêm túc nói chuyện với bọn họ.
Cô bé hoàn toàn không nghe thấy ý nghĩa khác trong lời nói của cậu bạn đó, nên ngoan ngoãn giơ ba ngón tay ra nói: "Hưu Hưu ba tuổi rồi, đang học mẫu giáo. Các anh mấy tuổi?"
Đôi mắt to tròn tràn đầy tò mò và cô bé khá thân thiện vì liên tưởng ba người trước mặt với bánh quy Oreo.
Nhìn đôi mắt to ngây thơ tò mò của em gái nhỏ, cậu bạn da đen chớp chớp mắt, không hiểu sao có cảm giác tự hào với tư cách là người trưởng thành: "Anh mười một tuổi rồi."
Hai người còn lại cũng đáp: "Đúng, bọn anh lớn hết rồi."
Hưu Hưu nghiêng đầu nói: "Anh, anh là bạn học của anh Tiểu Chấp sao?"
Ba chàng trai liếc nhìn Tạ Chấp: "Đúng vậy, sao thế?"
"Vậy tại sao các anh lại lớn hơn anh Tiểu Chấp?" Hưu Hưu khó hiểu cau mày, cô bé nhớ anh Tiểu Chấp mới bảy tuổi mà.
Những lời này đột nhiên phá vỡ sự tự mãn của nhiều người.
Hầu như tất cả cha mẹ của bọn họ đều biết trong lớp có một cậu bé học vượt. Đây vốn là "con nhà người ta" luôn trở thành mục tiêu đem ra so sánh giữa họ, họ không thể hòa hợp vì chênh lệch tuổi tác và sự giáo dục của cha mẹ khiến họ càng không hài lòng với Tạ Chấp.
"Hừ." Cậu bạn da trắng ở giữa tức giận nói: "Bởi vì Tạ Chấp là một con quái vật!"
Quái vật?
Hưu Hưu giật mình, sau đó mới nhận ra ý đồ xấu xa của ba anh trai trước mặt đối với anh Tiểu Chấp.
Hóa ra họ không thích anh Tiểu Chấp!
Ấn tượng tốt ban đầu về bánh quy Oreo đã biến mất ngay lập tức, Hưu Hưu lật mặt, tức giận đáp lại: "Anh Tiểu Chấp không phải là quái vật!"
Tạ Chấp kéo tay Hưu Hưu ngăn cản cô bé tiếp tục dây dưa với ba đứa kia: "Đi thôi."
Anh em Oreo ở phía sau hét lên: "Tạ Chấp là một con quái vật, nó khác với chúng ta, nó là một kẻ lập dị!"
Hưu Hưu nổi giận, quay người giương nanh múa vuốt lao về phía ba người kia: "Không được mắng anh Tiểu Chấp, anh là đồ bánh quy hư!"
Tạ Chấp vội ôm lấy cô bé: "Hưu Hưu mặc kệ bọn họ, ngoan nào."
Ba người sửng sốt, bánh quy hư? Cái quái gì vậy?
Dì Vương đi theo, sau khi nghe được mấy người nói chuyện, đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, mắng thẳng mặt: "Các cháu làm cái gì vậy? Bắt nạt Tạ Chấp nhà chúng tôi phải không? Đưa tôi đi gặp cha mẹ. Tôi phải hỏi họ giáo dục con cái như thế nào!"
Ba cậu bé không ngờ phụ huynh của Tạ Chấp cũng ở đó, khi vừa nghe thấy sẽ báo cho cha mẹ thì sợ hãi và hoảng loạn bỏ chạy.
Nhìn thấy ba cậu bé bỏ chạy, dì Vương quay mặt đi, nhìn Tạ Chấp rồi thở dài.
Trong mắt có chút thương hại, hỏi: "Tiểu Chấp, những đứa trẻ này có thường xuyên làm như vậy không?"
Tạ Chấp mím môi lắc đầu: "Không ạ."
Dì Vương thầm thở dài, biết tính tình của Tạ Chấp, cho dù bị bắt nạt cũng sẽ không nói ra.
"Tiểu Chấp, dù ở trường có chuyện gì, cháu có thể nói cho dì biết. Dì Vương sẽ giúp cháu tìm ra giải pháp."
Tạ Chấp vẫn bướng bỉnh lắc đầu: "Cám ơn dì Vương, nhưng thật ra không có gì đâu."
Cậu cúi đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của Hưu Hưu.
Miệng Hưu Hưu mếu máo, đôi mắt to ngấn nước: "Anh Tiểu Chấp, anh lại bị bắt nạt sao?"
Trong lòng Tạ Chấp thấy ấm áp, siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô bé: "Không, Hưu Hưu đừng lo."
Hưu Hưu không biết tại sao luôn có kẻ xấu muốn bắt nạt anh Tiểu Chấp, trong tiệc sinh nhật của Anh Anh cũng xảy ra, thậm chí anh Tiểu Chấp còn bị thương.
Cô bé khụt khịt, đôi mắt trẻ con nhưng kiên định: "Hưu Hưu muốn bảo vệ anh!"
Cô bé cau mày ngẫm nghĩ, rút tay ra khỏi lòng bàn tay Tạ Chấp, giơ hai tay lên trước mắt, đếm ngón tay rồi tự nhủ: "Năm nay Hưu Hưu ba tuổi, còn anh Tiểu Chấp bảy tuổi. Khi Hưu Hưu lớn lên… một, hai, ba, bốn…"
Đôi mắt Hưu Hưu sáng lên, vui vẻ bắt lấy tay Tạ Chấp: "Khi Hưu Hưu lớn thêm bốn tuổi sẽ lớn như anh Tiểu Chấp! Đến lúc đó, Hưu Hưu và anh Tiểu Chấp sẽ học cùng trường, có thể bảo vệ anh rồi!"
Tạ Chấp: "…" Bỗng chốc cậu không biết có nên nhắc nhở cô bé là mình cũng phải lớn lên hay không.
Dì Vương bị lời nói của Hưu Hưu làm cho sửng sốt hồi lâu, khi phản ứng lại cũng không trêu chọc mà chỉ cười lắc đầu: "Hưu Hưu của chúng ta còn nhỏ mà đã nghĩ việc lớn rồi, lại biết thương anh nữa. Giỏi quá đi!"
Hưu Hưu không nghe thấy ý dì Vương trêu chọc, cô bé vẫn đang đắm chìm trong tưởng tượng của mình: "Anh Tiểu Chấp, anh yên tâm, khi Hưu Hưu lên bảy tuổi, học cùng trường với anh, không có ai dám bắt nạt anh đâu."
"Anh phải đợi Hưu Hưu đó."
Tạ Chấp im lặng một lát, nhìn đôi mắt to tràn đầy hy vọng của cô bé, chậm rãi gật đầu: "Được, anh chờ em."
Dì Vương cười vui vẻ thúc giục: "Được rồi, chúng ta nhanh đi tìm Tiểu Yến đi. Anh ấy không thấy lại nghĩ là Hưu Hưu không đến."
Đúng rồi, còn phải đi xem anh Tiểu Yến chơi đá bóng.
Hưu Hưu tạm thời quên đi chuyện anh Tiểu Chấp bị bắt nạt mà vui vẻ trở lại.
Cô bé kéo tay Tạ Chấp, nói: "Chúng ta đi tìm anh Tiểu Yến thôi."
…
Bên sân cỏ xanh.
Dù không phải là trận đấu bóng đá chính thức quy mô lớn nhưng vẫn có rất nhiều phụ huynh đến xem.
Tạ Chấp dẫn Hưu Hưu và dì Vương đến, tìm một chỗ ở hàng ghế đầu ngồi xuống.
Lần đầu tiên Hưu Hưu nhìn thấy nơi này, trong lòng vô cùng tò mò, nghiêng đầu nhìn bốn phía: "Anh Tiểu Yến đâu ạ? Sao em không thấy anh ấy?"
Tạ Chấp chỉ vào nhóm cầu thủ trẻ mặc đồng phục trên sân cỏ nói: "Bên kia, nhìn thấy không?"
Hưu Hưu nhìn theo hướng cậu chỉ, quả nhiên nhìn thấy Sở Yến đang ở giữa một đám bạn mặc đồng phục đỏ trắng của đội.
Cô bé vui mừng đứng dậy, giơ đôi tay lên vẫy chào: "Anh Tiểu Yến, Hưu Hưu tới rồi đây~"
Sở Yến tựa hồ nghe thấy tiếng hét của cô bé, quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy Hưu Hưu, cậu ta vội chạy tới.
"Sở Hưu Hưu, em thật sự tới rồi à!"
Sở Yến chạy đến trước mặt Hưu Hưu, trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Hưu Hưu cười gật đầu: "Hưu Hưu nói sẽ tới mà!"
Khi đang nói, cô bé dường như đã nghĩ đến điều gì đó, bắt chước cảnh tượng đã thấy trên TV, giơ hai cánh tay nhỏ lên, nắm chặt thành nắm đấm nhỏ và hô khẩu hiệu bằng một giọng ngọt ngào: "Anh Tiểu Yến, anh là tốt nhất, anh Tiểu Yến, anh là giỏi nhất, cố lên, cố lên, cố lên!"
Khóe môi Sở Yến không tự chủ nhếch lên, sau khi phản ứng lại thì lại cố kìm nén.
Trên mặt cậu ta hiện lên một tia chán ghét, buột miệng nói: "Sở Hưu Hưu, trông em ngốc quá."
Hưu Hưu sửng sốt, há hốc mồm, lao vào Tạ Chấp, tủi thân khóc: "Em không muốn cổ vũ cho anh Tiểu Yến nữa đâu!"
Tạ Chấp nhăn mặt lại: "Sở Yến, cậu đừng có quá đáng như vậy."
Sở Yến cũng ý thức được mình hơi quá đáng rồi, mím môi, cố gắng sửa chữa: "Thật ra cũng không quá ngốc đâu. Sở Hưu Hưu, em… rất đáng yêu, anh sẽ cố gắng hết sức! "
Vừa nói xong, cậu ta chạy một mạch về phía đồng đội như thể vừa đụng trúng tổ ong.
"Ha…"
Có tiếng cười từ phía sau.
Hưu Hưu vô thức nhìn lên.
Người đàn ông mỉm cười với cô: "Chào cô bé, cháu còn nhớ chú không?"
Hưu Hưu khẽ mở miệng, cái đầu chậm rãi suy nghĩ——
Một lúc sau, mắt cô bé sáng lên, giơ ngón tay lên: "Chú chó lớn!"
- ------------------