Chương 3: Thế giới I Hội trưởng thỉnh cầu đụng ngã(2)

Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Edit: Linhlady

Beta: Cánh cụt bé nhỏ

Tạm biệt Amber, Tô Mộc lên máy bay. Đối với sự việc tiếp theo, Tô Mộc cảm thấy hưng phấn khó tả.

________________________

Tô Cảnh Niên nhìn nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện mình tới sớm nửa giờ, ha ha, thì ra chính mình rất chờ mong. Không biết tiểu nha đầu trước kia suốt ngày vây quanh mình hiện tại như thế nào.

Lúc trước, gia đìnhTô Mộc gặp chuyện không may, cả cha mẹ cùng qua đời. Đoạn thời gian kia, khi vừa tới Cố gia, Tô Mộc yên tĩnh như búp bê, ánh mắt dại ra, trống rỗng, nhìn người khác luôn mang theo sự cẩn thận, làm cho người ta đau lòng, không nói lời nào, lúc ăn cơm cũng ngẩn người, lại sợ hãi tiếp xúc với người khác nhưng lại rất dính mình, lúc nào cũng theo phía sau.

Về sau bị Cố gia đưa ra nước ngoài, lúc hắn tiễn cô, cô ôm hắn khóc lóc một trận, nói hắn phải hứa chờ cô trở về, cho đến khi hắn đồng ý mới buông tay chuẩn bị đi. Đi được ba bước lại quay đầu nhìn lại, lưu luyến không thôi, ánh mắt rưng rưng, dáng vẻ này vừa nhìn thấy đã thương.

Chỉ là sau khi xuất ngoại không biết vì lý do gì, dần dần mất liên lạc. Cũng không biết cô hiện tại như thế nào.

Tô Mộc đang cùng hệ thống nói chuyện phiếm, đột nhiên đầu óc đau đớn, chuyện gì xảy ra, Tô Mộc nhíu mày "Phát sinh chuyện gì? Hệ thống?." Vì sao có thể như vậy?

" Sóng điện não của ngươi bị kích thích, có chút không ổn định. Ta đi xem một chút."

Máy bay hạ cánh.

Trong chốc lát, Tô Mộc từ trong sân bay đi ra,tay cầm ví da màu đen, mặc quần jean ngắn tới đầu gối, áo T-shirt trắng, đi đôi giài trắng với tất bóng chày. Tay kéo vali màu đen chậm rãi đi ra. Tô Mộc lắc đầu, quên mất sự tình vừa phát sinh.

Tô Mộc nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Tô Cảnh Niên.

"Ồ, người đâu?" Lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi, thì nhạc chuông vang lên.

"Mộc Mộc, em ở đâu? Anh ở cửa chờ em." Tô Mộc là một thanh khống, cô liền nghĩ đây là chàng trai có giọng nói ấm áp như ánh mặt trời,có cảm giác sạch sẽ, đây tuyệt đối là một nam nhân ấm áp.

"Anh Cảnh Niên?" Thanh âm của nguyên chủ kỳ thật cũng khá tốt, mềm mại, cảm giác giống như nắm gạo nếp, rất giống giọng trẻ con, nhưng thực tế cô đã trưởng thành.

"Ừm, dì Cố đã nói với em sao?" Nghe thanh âm trầm ấm của Tô Cảnh Niên, không biết rõ vì cảm giác gì giống như lông vũ khẽ vuốt trong lòng, ngứa.

"Dạ, em bây giờ đang ra." Giọng Tô Mộc tràn đầy vui sướng.

Nói đến đây, nguyên chủ đã có đã nhiều năm không nói chuyện cùng Tô Cảnh Niên, điện thoại trò chuyện cũng rất ít.

Vừa tới cửa, nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe thể thao xa hoa. Cô liền nghĩ, cảnh này sẽ hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu người.

"Anh Cảnh Niên!" Tô Mộc chạy thật nhanh về hướng Tô Cảnh Niên. Theo bản năng Tô Cảnh Niên liền né tránh, nghe được xưng hô này, trong nháy máy phản ứng lại, duỗi tay ôm cô, xoa đầu cô.

Tô Mộc ngẩng đầu nhìn Tô Cảnh Niên, mỉm cười ngọt ngào " Anh Cảnh Niên, đã lâu không gặp!" Vẻ mặt Tô Mộc tràn đầy nhớ nhung.

Tô Cảnh Niên rất cao, trong khi Tô Mộc chỉ có 1m66, ngẩng đầu rất mỏi.

Mặc dù năm đó Tô Cảnh Niên không rõ năm đó vì sao Tô Mộc xuất ngoại, chỉ nghĩ là do cô muốn thăm thú bên ngoài, cũng không nghĩ nhiều. Cho dù còn chút băn khoăn về Tô Mộc, nhưng hiện tại lại biến mất không còn gì nữa.

Lúc này Tô Cảnh Niên bị sự đáng yêu của Tô Mộc, chính thức đi lên con đường sủng em gái.

Ánh mắt Tô Cảnh Niên tràn đầy vui vẻ " Đã lâu không gặp Mộc Mộc, nhưng Mộc Mộc ở nước ngoài lâu như vậy cũng không gọi cho anh...anh rất thương tâm." Nói xong còn giả bộ đáng thương, nhìn vẻ mặt Tô Mộc, Tô Cảnh Niên nhịn không được muốn đùa giỡn.

Không ngoài ý muốn liền thấy mặt Tô Mộc hiện vẻ bối rối " Không có, Mộc Mộc rất nhớ anh"". Nói xong cô nhào vào lòng Tô Cảnh Niên che giấu sự hoảng loạn, dù sao cũng là người mới kĩ năng chưa thuần thục lắm.

Người qua đường nhìn thấy một cô gái chạy về phía chiếc xe thể thao, nhào vào lòng chàng trai đều cho là họ là một đôi. Mà mấy cô gái muốn đi lại làm quen, thấy vậy mặt đầy thất vọng, quả nhiên soái ca đều có bạn gái.

" Được rồi, lên xe đi" Nói vậy nhưng trong lòng Tô Cảnh Niên nghĩ Tô Mộc thực sự đáng yêu, cảm xúc mềm mại khiến hắn không muốn buông tay.

Ở trên xe, Tô Cảnh Niên vui vẻ nói chuyện nhưng lại không có tiếng trả lời. Quay đầu nhìn sang mới phát hiện cô đã ngủ. Tô Cảnh Niên duỗi tay ra phía sau cầm áo khoác khoác lên người cô. Nghĩ lại chắc cô đi máy bay cũng mệt mỏi. Nhìn xuống Tô Mộc chu chu miệng nhỏ, rất đáng yêu.

Tô Cảnh Niên cười khẽ. Nhiều năm không gặp, thói quen của cô không thay đổi ngủ luôn thích chu miệng.

____________________

" Tới rồi" Tới nơi Tô Cảnh Niên khẽ gọi. Giọng nói so với bình thường đã ôn nhu hơn không biết bao nhiêu lần.

"Ơ, tới rồi?." Tô Mộc dụi dụi mắt, ánh mắt ngập nước. Tô Cảnh Niên thấy vậy hận không thể bước tới xoa đầu cô, nhưng cố nhịn xuống.

Tô Cảnh Niên xuống xe, mở cốp lấy hàng lý kéo vào nhà.

" Ơ, không phải là nhà em sao?" Tô Mộc tỉnh táo lại, nghi ngờ hỏi, giọng nói khồng chắc chắn, vội vã gọi Tô Cảnh Niên " Anh Cảnh Niên ".

" Không sai. Dì Cố nhờ nhà anh chăm sóc em, cho nên mang em về đây. Dì Cố chưa nói sao?". Tô Cảnh Niên đang kéo hành lí dừng chân lại quay đầu nhìn cô.

"A, có thể em quên."

"Đi thôi." Anh đưa cánh tay về phía cô, Tô Mộc lập tức tiến lên nắm lấy.

Vừa tới cửa, Tô Mộc buông tay Tô Cảnh Niên chạy nhanh tới sofa ngồi cạnh ba mẹ Tô ngọt ngào lên tiếng " Chú Tô, dì Tô con rất nhớ hai người."

"Dì Tô cũng nhớ Mộc Mộc " Mẹ Tô ôm Tô Mộc " Mộc Mộc ở nước ngoài lâu như vậy mới trở về, có phải không thích dì Tô không."

" Đương nhiên không phải, con rất nhớ dì mà."

" Nhớ mà không gọi cho dì."

Tô Mộc bất đắc dĩ, nhìn về phía ba Tô xin giúp đỡ, nhưng lại thấy ông quay mặt nhìn hướng khác.

" Được rồi ba mẹ ăn cơm thôi." Tô Cảnh Niên ra mặt giúp đỡ,Tô Mộc liền hướng hắn tỏ vẻ cảm kích.

Qua được cửa vợ chồng Tô, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn sang Tô Cảnh Niên đang nhíu mày: Vậy muốn cảm ơn anh như thế nào?

Trong mắt Tô Mộc loé lên sự kinh ngạc: Còn muốn cảm ơn? Hai ta cùng nhau mà, anh nói đúng không?

Tô Cảnh Niên lại nói: thật sao?.

Tô Mộc kinh ngạc hơn: không được? Anh Cảnh Niên quá xấu. Không để ý anh nữa.

Tô Cảnh Niên cười: Ăn cơm thôi, vật nhỏ.

Quả nhiên nam chính luôn đặc biệt thích loại xưng hô này, tại sao Tô Mộc có cảm giác mình đang ở tiểu thuyết tổng tài bá đạo vậy.

Sau đó bắt đầu ảo tưởng " Em cái tiểu yêu tinh giày vò người, xem anh trừng trị em", " Ngồi lên chính mình động", cái gì mà tà mị cuồng luyến," Nơi này, nơi này tất cả là của ta."

" Hai đứa ngây ngẩn cái gì, mau vào ăn cơm." mẹ Tô đi qua lên tiếng cắt ngang.

"Dạ, dạ, bọn con qua ngay" Sau đó nhướng mày ý bảo Tô Mộc đi qua.

_______________

Tắm xong, Tô Cảnh Niên vừa lau tóc ướt vừa nhớ lại Tô Mộc ngày hôm nay, nhất là bộ dáng lúc mua đồ cho anh, có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng đáng yêu. Không khỏi cười khẽ một tiếng.

Lúc này ở phòng Tô Mộc đang thích thú trò chuyện với hệ thống.

" Hệ thống ngươi khoẻ chưa? Không sao chứ?"

" Không có gì, nhưng vẫn thật khó chịu. Sớm biết vậy không ăn nhiều a" Hệ thống nói xong chữ cuối giọng càng lúc càng nhỏ, thậm chí còn có chút uỷ khuất.

Tô Mộc không thèm liếc mắt, trong lòng lại hả hê. Làm sao đây ở cùng hệ thống lâu cô càng thích chọc ghẹo nó.

_(:3"<)_,

" Xem ngươi còn tham ăn được không?. ":)

"Ta sai.." QAQ

# Hệ thống nhà ta lại thể hiện sự ngu xuẩn, làm sao bây giờ, online chờ, gấp!#

Nhấn Mở Bình Luận