Chương 8: Thế giới I Hội trưởng thỉnh cầu đụng ngã(7)

Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Edit: Linhlady

Đi dạo trường học cả ngày, lúc về đến nhà cả người Tô Mộc đều mệt mỏi nằm sấp trên giường. Nhưng mà lần này thu hoạch không ít giá trị, mặc dù không dùng tới, nhưng nguyên nhân nữ phụ bị thương nói cho cùng cũng do Tiếu Tuyết Phù tự mình tạo nghiệt.

Tô Mộc đang suy nghĩ có nên ra tay giúp cô ta (TTP) hay không, nhưng cuối cùng nghĩ có lẽ không thắng được bàn tay vàng của nữ chủ. _ (:3" ∠)_

Nhưng mà nghĩ tới ngày mai sẽ là "Ngày sân trường ", nội dung vở kịch cũng chính thức bắt đầu. fighting!

Muốn tiêu diệt nữ chủ một cách triệt để! Không, quá máu tanh, là muốn cách nữ chủ thật xa, muốn hướng nữ chủ đi lên con đường đúng đắn.

Đúng, chính là như vậy, ngẫm lại cảm giác mình thật vĩ đại, ha ha ha a, vẻ mặt Tô Mộc bây giờ quả thật đủ ngu ngốc.

Tiếp theo cô bắt đầu hỏi hệ thống một việc.

"Hệ thống, ta cảm thấy tiến độ tiến công chiếm đóng của ta không sai biệt lắm đúng không?." Tô Mộc thầm nghĩ khi mình sau khi đi tới thế giới này, về sau, Tô Cảnh Niên đối với mình có thay đổi.

"Có khả năng. Đợi đến thời điểm nhiệm vụ hoàn toàn, hệ thống sẽ nhắc nhở ngươi. Trong 1 đến 5 giây, sẽ mang ngươi rời khỏi thế giới này" hệ thống bắt đầu trần thuật quy tắc.

Không biết vì sao, khi nghe việc rời khỏi thế giới này, nội tâm Tô Mộc có chút lưu luyến. Đúng vậy, cô cũng không phải động vật máu lạnh, ít nhiều gì cũng có tình cảm của chính mình.

Thật sự rất khó chịu. Nghĩ đi nghĩ lại cô đã ngủ say ở trên giường.

...

"Tô Cảnh Niên, Tô Cảnh Niên, anh cảm thấy bộ y phục này đẹp không, hay cái này?" Sáng sớm, Tô Mộc hai cánh tay mỗi cái cầm một bộ quần áo, ở trên người mình khoa tay múa chân, vẻ mặt khó xử nhìn hai bộ y phục, còn người phía sau..."Bộ này đẹp" thật làm khó a, nhưng đều phải nhìn thật kỹ, ríu rít ríu rít t_t

"Gọi anh!" Tô Cảnh Niên bất đắc dĩ. Nhìn Tô Mộc vì mặc cái gì đẹp mắt buồn rầu mà nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nói thêm "Cả hai bộ đều rất đẹp." Tô Cảnh Niên không khỏi duỗi tay, yêu thương vuốt vuốt đầu Tô Mộc.

"Được, em chọn bộ này." Tô Mộc nghe Tô Cảnh Niên nhắc nhở xưng hô liền làm mặt quỷ, phối hợp chọn một bộ y phục.

"Đừng xoa đầu em, kiểu tóc của em rối hết rồi! Còn có, này! Anh! Đừng!! Ỷ! Em! Không! Cao!!" tay đang cầm y phục của Tô Mộc hướng ra sau ném xuống đất, hai tay chống nạnh, ngước cổ nghiến răng.

"Ha ha ha" Tô Cảnh Niên bị Tô Mộc làm bộ chọc cho vui vẻ.

" Em mặc kệ, em mặc kệ. Em muốn sờ lại." Tô Mộc nói được là làm được. Nhón chân lên, tay hướng đầu Tô Cảnh Niên với tới.

Tô Cảnh Niên cố ý né tránh, một bộ ngươi tới ta trốn đùa giỡn cô, Tô Mộc bị y phục chính mình ném xuống đất làm trượt chân, không có trọng tâm, ngã về phía trước. Xong đời, đây là ý tưởng duy nhất của Tô Mộc lúc này.

"Cẩn thận" Tô Cảnh Niên duỗi tay kéo, hai người cùng nhau ngã lăn trên đất.

Ồ ồ ồ, sao lại mềm mại như vậy, không đau a! Tô Mộc động động thân thể, mở một con mắt xem. A (-w-"), người bị mình đè nặng.

Tô Cảnh Niên nhìn bộ dáng ngạc nhiên của Tô Mộc làm buồn cười. Con mắt không tự chủ được nhìn xuống, lại chứng kiến cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra trắng mịn.

Tô Mộc bị nhìn thấy có chút ngượng ngùng, vô thức liếm liếm khô khốc môi.

Thấy động tác Tô Mộc liếm môi, lập tức, nhiệt huyết xông tới. Không biết cái gì xui khiến, Tô Cảnh Niên thế nhưng hôn lên, tay đem đầu Tô Mộc ấn về phía mình. Ôn nhu hôn đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng hút, ôn nhu gặm nuốt, đầu lưỡi ở môi cô khẽ liếm viền môi, ngô, giống như thạch hoa quả, thật ngọt, đầu lưỡi cạy hàm răng, duỗi ra chậm rãi quấn quýt.

Tô Mộc có chút kinh hoảng(kinh ngạc + hoảng sợ), mặc dù cô có kết giao bạn trai, nhưng vẫn luôn cảm thấy xấu hổ, lập tức mặt hồng như lửa thiêu cháy.

"Ưm." Tô Mộc phát ra âm thanh rất nhỏ.

Đem Tô Cảnh Niên đánh thức,nhanh chóng ngồi dậy. Khoé miệng kéo theo một sợi tơ bạc.

"Ưm, đau quá." bởi vì Tô Cảnh Niên đột nhiên ngồi dậy, Tô Mộc không phản ứng kịp, đầu đụng phải cằm Tô Cảnh Niên.

Nhưng Tô Cảnh Niên lại hiểu nhầm Tô Mộc nói là môi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắt của Tô Mộc ửng đỏ, đôi mắt ngập nước, mê man mở to mắt, còn có, đôi môi sưng đỏ.

Thấy như vậy, Tô Cảnh Niên bỗng chốc liền tỉnh táo lại, ảo não vỗ vỗ đầu mình, hắn vừa làm cái gì.

Do mình quá sốt ruột sao? Nghĩ tới đây ánh mắt Tô Cảnh Niên tối sầm lại.

"Mộc Mộc, anh, cái đó." Nói xong liền đứng dậy bước vội đi, đầu cũng không quay lại. Bởi vì hắn sợ thấy vẻ mặt chán ghét của Tô Mộc với mình.

Tô Mộc vẻ mặt mê man, nhìn bóng lưng Tô Cảnh Niên, như thế nào lại chạy rồi! Hôn cũng hôn rồi, còn nghĩ không phụ trách, hừ! Chạy cái gì mà chạy, mình cũng không ăn hắn.

Không nói, mặc quần áo vào trước đã.

...

Lúc xuống lầu, mọi người trong nhà đều ngồi xung quanh bàn cơm.

Mẹ Tô: "Mộc Mộc, sai lại chậm vậy, nhanh tới ăn sáng."

Tô Mộc dùng nước lạnh đắp môi, mới đỡ sưng một chút. Hơn nữa còn dùng son môi. Cho nên nhìn không ra cái gì khác thường.

Nghe được tên Tô Mộc, thân thể Tô Cảnh Niên dừng một chút, lại nhanh chóng bình thường.

"Mộc Mộc, mẹ Cố con gọi điện thoại về, bảo ngày mai sẽ trở lại, tiểu ngoan ngoãn phải đi về, dì Tô không nỡ xa con."

Mẹ Tô từ miệng ba Tô biết được, nhớ rõ ngày mai bọn họ phải trở về, đoán chừng cũng tra được chân tướng.

"Cái gì, ba mẹ con bọn họ muốn trở về?" Tô Mộc kinh ngạc, "Ríu rít ríu rít, con cũng vậy không bỏ được dì Tô."

Tô Mộc nghĩ, trở về? Cuối cùng tra được hay chưa. Chấp niệm duy nhất của nguyên chủ có lẽ là cái này, cho cô biết sự thật cũng tốt.

Tô Mộc hiện tại nghĩ nhiều như vậy, cũng không ngờ còn chưa bắt đầu áp dụng đã kết thúc.

Nhìn mẹ Tô ôm Tô Mộc ríu rít khóc thút thít khóc, cha con Tô liếc nhau một cái, cũng trông thấy bất đắc dĩ trong mắt đối phương, rõ ràng hai nhà chỉ đối diện nhau mà thôi, ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy.

Tô Cảnh Niên cứ như vậy nhìn, vô tình liếc đến môi Tô Mộc.

Không khỏi nghĩ đến cảnh vừa rồi, trên mặt không biến hoá, nhưng bên tai ngược lại hồng hồng. Kỳ thật hắn sớm rõ ràng tình cảm chính mình, rõ ràng mấy ngày mình khác thường, hắn không muốn trốn tránh.

Nhưng lại sợ Tô Mộc sẽ không tiếp nhận, sẽ sợ mình? Sẽ không để ý mình?

...

Dọc theo đường đi, một xe yên tĩnh.

Tới lái xe cũng cảm thấy kỳ quái, bình thường Tô tiểu thư lúc nào cũng nói chuyện không hết cùng thiếu gia nhà mình, hôm nay yên tĩnh có chút kỳ quái, nhưng đây là chuyện chủ nhà bản thân không tiện hỏi.

Tô Mộc cắn móng tay, nhíu lông mày suy nghĩ, kế hoạch con đường sau này đi như thế nào.

Tô Cảnh Niên chỉ đang phiền não, hiện tại phải mở miệng nói với Tô Mộc tình cảm của mình.

Tô Cảnh Niên nhìn Tô Mộc, một bộ muốn nói lại thôi, mà Tô Mộc đang cúi đầu trầm tư su nghỉ chuyện gì đó.

Hoàn toàn không nhìn thấy Tô Cảnh Niên vì khẩn trương mà nhăn mặt lại, đặc biệt khó coi _ (:3" ∠)_

Xe bên trong tràn ngập bầu không khí quỷ dị.

Nhấn Mở Bình Luận