Chương 11: Thế giới I Hội trưởng thỉnh cầu đụng ngã(10)

Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Edit: Linhlady

Từ sau lần đó, quan hệ bọn họ giống như quay lại như trước kia. Nhưng sẽ thấy ánh mắt Tô Cảnh Niên nuông chiều cùng tình yêu say đắm, có một ít tiến triển này thật đáng ăn mừng.

"Anh Cảnh Niên, nghe nói hội học sinh muốn thu tân sinh! Em cũng muốn đi, em muốn ở bên cạnh anh. Hì hì *^_^*" Tô Mộc mặc đồ ngủ đi đến phòng Tô Cảnh Niên, ồ không có người sao Tô Mộc nghi hoặc nhìn khắp phòng.

A, bởi vì cha mẹ Cố gia không ở đây, mẹ Tô lập tức kéo cô qua đây. Tô Mộc đương nhiên vui vẻ đáp ứng nên mới có một màn này.

Thanh âm của cô lớn hơn một chút "Anh Cảnh Niên? Tô Cảnh Niên!" Ồ phòng tắm có tiếng nước chảy, đang tắm sao.

Lúc này cửa phòng tắm sau một phút mở ra, hơi nước tràn ngập trong phòng tắm mơ hồ thấy một người đứng, hai chân thon dài mạnh mẽ, dẫn lên nước đọng trong phòng tắm từng bước một đi về phía trước, giống như bị đầu độc, như bị hút vào đôi mắt đen láy sâu thẳm như hồ nước, giống như tỉnh táo lại như mông lung. Hắn tùy ý vươn tay xoa mớ tóc lộn xộn, thoáng chốc bọt nước vẩy ra, lông mày khinh bạc, lông mi bị ướt nhẹp giờ phút này lại càng thêm đen nhánh nồng đậm, bên miệng giương cao như có như không mỉm cười, dường như tâm tình rất tốt, một tấm khăn tắm ngăn trở bộ vị trọng yếu của hắn, dáng người vô cùng hoàn mỹ.

"Ồ Mộc Mộc có chuyện gì sao?" Tô Cảnh Niên lúc này mới ý thức được Tô Mộc, đang ở đây, lập tức quên luôn bộ dáng của mình bây giờ.

"Khụ khụ... Anh Cảnh Niên dáng người thật tốt!" Tô Mộc ôm quyền nắm trên môi, trên mặt đỏ ửng, đầu quay ra hướng nơi khác, con mắt đảo loạn khắp nơi.

"Um" bởi vì phòng tắm còn sương mù, hiện tại hắn tỏ ra rất ngây ngốc đáng yêu.

Không có để ý bộ dáng của mình bây giờ, giờ trông thấy Tô Mộc trên mặt đỏ ửng, mới ý thức bộ dáng chính mình.

Nghe được lời Tô Mộc nói, cười cười, nói ra "Anh đi mặc quần áo, Mộc Mộc, em chờ một chút "

Nói xong, xoay người cầm đồ, trở lại phòng tắm mặc quần áo tử tế rồi đi ra.

Não Tô Mộc bắt đầu ảo tưởng, thật đáng yêu. Oa ≥﹏≤, vóc người rất đẹp, có sáu múi đi! Ai nha không đúng, là tám múi.

Mới nghĩ vậy Tô Mộc hoàn toàn quên lúng túng vừa rồi chỉ rối rắm sáu múi hay là tám múi đây! Lúc này Tô Cảnh Niên sớm đã mặc quần áo tử tế đi ra.

"Ừm. Được rồi, Mộc Mộc có chuyện gì không" Tô Cảnh Niên cầm khăn lông xoa mái tóc ướt nhẹp.

"Um! Em nghe nói hội học sinh muốn thu tân sinh! Em cũng muốn đi xem hội học sinh như thế nào, cho nên đến em đi cửa sau." Tô Mộc giải thích rõ mục đích đến, cười cười.

"Được. Lúc đó anh sẽ nói với bọn họ một tiếng" trong lòng Tô Cảnh Niên còn ước gì được như vậy.

"Oa oa (≧▽≦), anh Cảnh Niên thật tốt! Em muốn đi ngủ, ngủ ngon a!" Tô Mộc thấy yêu cầu của mình bỗng chốc được đáp ứng, vui vẻ nhảy ra ngoài.

"Ngủ ngon" Tô Cảnh Niên sủng ái nhìn Tô Mộc.

____________________

Đến khi hội học sinh lựa chọn, Tô Mộc không hề thấp thỏm bị trượt. Vẫn ở bên cạnh nhìn Tô Cảnh Niên làm việc, thật sự làm người khác ghen chết.

Tốt! Nữ chủ xuất hiện. Tô Mộc cau mày, cô ta dường như rất lợi hại, vấn đề nào cũng giải quyết dễ dàng, thuận lợi không hề có trở ngại gì. Hơn nữa mọi người rất hài lòng đáp án của cô ta, xem ra đã sớm chuẩn bị.

Đương nhiên, cô cũng không hề thấp thỏm khi tuyển chọn. Chức vị trước mắt còn chưa có công bố. Bởi vì dự định của Tô Mộc nên từ sớm đã có sắp xếp.

Sau vài cái tiếng đồng hồ, giám khảo thảo luận. Cuối cùng trong tổng 600 người tham gia chỉ chọn 30 người, bởi vì đây trường học quý tộc cho nên số lượng người tham gia đông tuyển chọn cũng khắt khe hơn.

"Tiếp đến công bố danh sách,Tô Mộc, Lâm Xinh Đẹp, Trần Tĩnh Mộng, Trần Vũ Hiên, Triệu Nhị... Chỉ những người này, hy vọng mọi người cố gắng, làm thật tốt bổn phận của mình. Còn những người trượt không cần buồn, hi vọng các bạn cố gắng vào lần sau" Phó hội trưởng Tư Đồ Tuấn Văn nói ra.

"Cô cũng vào hội học sinh a, Triệu Nhị" Tô Mộc nhìn Triệu Nhị, nghĩ đến cái gì, khẽ mỉm cười, đi tới chỗ cô ta.

Tô Mộc lần trước ở bên ngoài nhìn thấy Triệu Nhị và một người con trai đi cùng nhau. Hỏi thăm hệ thống, là phó hội trưởng hội học sinh Tư Đồ Tuấn Văn. Tô Mộc đè xuống lòng nghi ngờ vừa mới nghĩ tới.

"Cô cũng vậy." Triệu Nhị bởi vì gần người mình thích một chút mà cảm thấy vui vẻ, giọng nói đều phá lệ hưng phấn.

" Có lẽ đã kết thúc, đến giờ chúng tôi phải đi rồi." Tô Mộc nhìn thời gian trên điện thoại.

"Có thể "

Vừa dứt lời, cũng vừa lúc kết thúc. Thấy mọi người đều ra hết cô chuẩn bị cách xa Triệu Nhị. Nghe thấy xa xa có người gọi,"Mộc Mộc!"

Tô Mộc xoay người thấy là Tô Cảnh Niên đi cùng bạn bè của hắn, chính phó hội trưởng vừa rồi, Tư Đồ Tuấn Văn, cô ngọt ngào kêu một tiếng "Anh Cảnh Niên!"

Triệu Nhị nhìn thấy nam thần tự nhiên rất vui vẻ.

Đợi bọn hắn đến gần sau, bạn của Tô Cảnh Niên mở miệng "Chào em, thì ra em gái Tô Mộc đáng yêu như thế, khó trách mỗi lần hỏi em, cậu ta đều ngậm miệng không nói. Em gái, chào em! Anh là bạn của Cảnh Niên, Tư Đồ Tuấn Văn" động tác vô cùng khoa trương nhìn rất buồn cười. Chớ nhìn bề ngoài hắn nhã nhặn, tính cách lại vừa vặn ngược lại.

"Em biết, vừa rồi anh trên bục em có trông thấy anh a!" Tô Mộc cười khẽ một tiếng, nhìn Tư Đồ.

"Thật sao?" mặt Tư Đồ mừng rỡ. Kỳ thật hắn lớn lên tạm được, mi thanh mục tú.

Nhìn hai người cùng nhau nói chuyện vui vẻ, Tô Cảnh Niên có vẻ hơi khó chịu: "Khụ khụ..." Nhíu lông mày nói ra: "Quản gia nhà cậu tới đón, cậu đi nhanh đi!" Chỉ bóng người ngoài cửa.

"A, tôi đi trước, lần sau gặp, tạm biệt" nói liền phất phất tay, trước khi đi ánh mắt lơ đãng liếc qua Triệu Nhị, rồi nhanh chóng dời đi.

Tô Mộc chứng kiến cảnh này càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình, hai người này nhất định có quan hệ.

"Không có lần sau " Tô Cảnh Niên nói lầm bầm.

"Ơ anh Cảnh Niên, anh nói cái gì! A, đây là Triệu Nhị" Tô Mộc phục hồi tinh thần lại, kéo hắn lại bên cạnh Triệu Nhị.

"Ừ, chào cô " Tô Cảnh Niên mỉm cười.

Tô Mộc thăm dò thái độ Tô Cảnh Niên, phát hiện Tô Cảnh Niên tỏ vẻ như thường, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra không có bị ảnh hưởng bởi hào quang của nữ chủ.

"Học trưởng, anh còn nhớ rõ em sao? Lần trước ở vở kịch!" Triệu Nhị căng thẳng nhìn Tô Cảnh Niên.

"Còn nhớ. Lần đó vở kịch diễn rất tốt." Tô Cảnh Niên hồi tưởng một chút nói.

"Thật sao " hai con mắt Triệu Nhị đều sáng lên.

"Ồ, anh Cảnh Niên, anh tìm em" Tô Mộc kéo kéo ống tay áo Tô Cảnh Niên, không muốn nhìn bọn họ tiếp tục trò chuyện, cắt đứt lời nói của bọn họ.

Tô Cảnh Niên: "Đúng vậy, xong việc rồi. Chúng ta cùng nhau về nhà đi!"

Tô Mộc còn muốn ở lại dạy dỗ nữ chủ một chút. Nhưng Tô Mộc còn chưa nói hết liền bị cắt đứt."Không sao, Tô Mộc, cô cùng với học trưởng trở về đi. Tôi không sao. " Triệu Nhị khoát tay, dĩ nhiên không muốn nam thần không vui.

"Vậy cũng tốt, tôi đi trước. Tạm biệt" Tô Mộc nói xong, liền xoay người

"Triệu Nhị học muội, lần sau gặp, tạm biệt" Tô Cảnh Niên cười cười.

Mặc dù mang nhàn nhạt xa cách, nhưng không sao, cuối cùng sẽ thích mình, Triệu Nhị vẫn luôn có suy nghĩ như vậy.

Nhưng Triệu Nhị cảm thấy ánh mắt học trưởng nhìn Tô Mộc là lạ, lại không nói ra được không thích hợp chỗ nào, lắc đầu, xoay người rời đi. Nhớ lại nghĩ ánh mắt Tư Đồ Tuấn Văn, sắc mặt Triệu Nhị liền tối tăm.

Triệu Nhị thầm nghĩ, đến cùng hắn còn muốn làm gì? Không biết nghĩ đến cái gì, tái mặt đi ra ngoài.

Nhấn Mở Bình Luận