Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã
Edit+ beta: Linhlady
Mặt trời dần dần biến mất, trong rừng cây ánh nắng chiều tản ra tạo một mảnh hỗn độn chói lọi, chiếu xuống thảm cỏ xanh nhạt bên hồ, khung cảnh xung quanh hiện ra đủ loại sắc thái khác nhau. Gió nhẹ thổi qua mặt hồ tạo những gợn sóng lăn tăn, nhẹ nhàng vỗ về hôn lên bờ cát.
Khung xương khủng long bị gió ăn mòn, nằm ngổn ngang phía dưới cây khô. Gió thổi qua sơ xác tiêu điều, âm thanh vù vù xẹt qua bên tai, làm cho người ta cảm giác thê lương, tăng thêm một tia cảm giác sợ hãi.
Gia nhập đội ngũ vài ngày, Tô Mộc không khỏi cảm thán đúng là nhiều người lực lượng lớn, trong thời gian ngắn ngủi vài ngày đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ chi nhánh khác nhau.
Nhìn đồng hồ đeo tay để lướt tìm đầu mối nhiệm vụ chính, Tô Mộc ngẩn người nhìn chằm chằm tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đã là 42/60.
Không biết lí do gì khi sắp tìm ra được đầu mối nhiệm vụ chính tiến độ sắp hoàn thành, trong lòng Tô Mộc càng thấy bất an, cảm thấy dường như có chuyện gì đó sắp phát sinh. Mặc dù cô có hết sức xem nhẹ loại cảm giác này, nhưng cảm giác này lại liên tục quanh quẩn trong lòng.
Khi cô hỏi hệ thống, bộ dáng hệ thống ấp úng, khiến Tô Mộc kết luận nhất định có chuyện gì đó không tốt sắp phát sinh, cụ thể là chuyện gì cô cũng không đoán được, không thể nào ra tay, hiện tại cũng chỉ có thể chờ.
"Hắc, Tô. Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?" Bích thấy Tô Mộc đang nhìn tiến độ nhiệm vụ mà ngẩn người, liền đi qua vỗ bả vai Tô Mộc một cái, "Cô có phải cũng cảm thấy đi theo đội ngũ này, tiến độ của chúng ta nhanh hơn rất nhiều!"
Tô Mộc nhìn vẻ mặt Bích đầy vui vẻ, cũng không muốn nói cho cô ấy chuyện mình đang lo lắng, chỉ khiến cô ấy lo sợ phiền não theo.
Đành phải gật đầu ứng phó qua loa, liền cúi đầu xuống, đem biểu đồ trên tay thu lại.
"Vlad bảo chúng ta tạm thời ở đây nghỉ ngơi một chút. Bây giờ sắc trời hơi trễ, sửa sang xong, ngày mai lại xuất phát."
Bích nói xong nguyên nhân mình lại đây, liền đi theo phía sau Tô Mộc.
"Được. Tôi biết rồi." Tô Mộc nói xong cũng xoay người đi về một thân cây nào đó, chuẩn bị ở chỗ đó nghỉ ngơi một chút, thuận tiện hỏi lại hệ thống một vài chuyện.
"Hệ thống? Hệ thống?" Tô Mộc ở trong đầu kêu hệ thống, người ở bên ngoài nhìn qua Tô Mộc chỉ nghỉ là cô đang ngủ.
Kêu vài tiếng không thấy hệ thống đáp lại, Tô Mộc nghi hoặc không biết nó lại làm sao, thời điểm cô dự định buông tha, hệ thống mới chậm rãi trả lời.
"Làm sao?"
"Ta vẫn đang suy nghỉ chuyện vừa rồi, giác quan thứ 6 của phụ nữ đều rất chuẩn. Ta luôn cảm thấy bất an có phải sắp xảy ra chuyện gì hay không, ngươi xác định không nói cho ta biết?" Tô Mộc không ngừng quyết tâm truy hỏi tới cùng, "Nói cho ta biết một chút đi. Nói một chút cũng không được sao?"
"..."
"Ngươi nói đi mà?!"
"Kỳ thật..." Hệ thống nuốt nước miếng một cái.
"Kỳ thật cái gì? Kỳ thật ngươi cũng không biết?" Nói xong, Tô Mộc liếc mắt, "Có ngươi cũng không có ích lợi gì?"
Hệ thống trong nháy mắt xù lông, "Ai nói? Không phải cái nhiệm vụ sau là thanh trừ nhân loại sao? Ai nói ta không biết rõ? Hừ."
"Cái gì? Thanh trừ nhân loại?" Tô Mộc trong nháy mắt mở mắt ra, phát hiện người chung quanh ai đang ngủ thì ngủ, nói chuyện phiếm nói thì chuyện phiếm, không có người nào chú ý cô khác thường.
Tô Mộc nhìn thoáng qua Bích bên cạnh mình, phát hiện nàng đang ngủ, cô lần nữa nhắm mắt lại.
Hệ thống mắt nhìn mình nói lộ ra mọi chuyện, quyết định im lặng không nói không rằng.
Nhưng làm gì có chuyện Tô Mộc có thể có tính toán buông tha nó, "Chuyện gì xảy ra? Không thể nói cụ thể một chút sao?"
"..."
"Ngươi thật không nói?"
"..."
"Ngươi có tin hay không ta..."
Không đợi Tô Mộc nói xong, hệ thống liền cắt đứt lời cô, "Được rồi được rồi, nói cho ngươi biết." Dự định bình nứt không sợ vỡ sao.
"Ngươi đã xem qua ( The Hunger Games)?"
"Có a, ta rất thích bộ phim kia." Tô Mộc suy tư một cái, đột nhiên giật mình, "Chẳng lẽ giống như nội dung của bộ phim kia, cuối cùng lưu lại mình thắng cuộc sao?"
"Đúng, xem ra ngươi cũng không ngốc lắm. Hơn nữa ngươi cũng phải biết rõ tại sao phải đem ngươi đến cái thế giới này đi?"
"..."
Kỳ thật Tô Mộc cũng sớm nhận ra hệ thống dụng tâm lương khổ, bản thân cô từng trải qua hai cái thế giới, sau khi trở lại tâm tình mình luôn không ổn định, cho nên mới phải nghĩ ra cho bản thân vào cái phụ bản này, làm cho mình bình phục tâm tình một chút, dời đi sự chú ý, dễ dàng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.
Tô Mộc vẫn luôn biết rõ, bản thân có đôi khi làm theo cảm tính nhiều hơn lý tính, cho nên ở mỗi thế giới sau khi hoàn thành cô luôn ở trạng thái muốn sụp đổ.
Còn may là, nội bộ hệ thống đang nghiên cứu biện pháp rút đi tình cảm sau mỗi nhiệm vụ của cô.
Có lẽ sau khi rời khỏi thế giới tiếp theo có thể sử dụng, cái thế giới này tương đương với kỳ giảm xóc đi.
Nếu không như thế thế giới thứ ba, cô mới không cần đến đâu! Chỉ là vì để cho mình tạm thời quên những chuyện kia mà thôi, bây giờ nhìn lại vẫn có chút tác dụng, ít nhất bây giờ mỗi ngày đều vội vàng chuyện này chuyện kia.
Nghe được lời nói hệ thống, Tô Mộc mới vén ra mây mù gặp trời xanh.
Thì ra, giết khủng long cái gì đó chỉ là kỳ giảm xóc, thích ứng. Thật sự nhiệm vụ thật sự còn ở phía sau.
"Nhưng mà cái nhiệm vụ này mở ra cũng cần điều kiện." Hệ thống bổ sung.
"Điều kiện gì?"
"Chính là khi tất cả các ngươi đều hoàn thành nhiệm vụ, lúc này trò chơi mới thật sự bắt đầu."
"Thật sao?" Tô Mộc lại một lần mở mắt ra, nhìn khắp bốn phía, phát hiện phần lớn mọi người cũng đã nghỉ ngơi, dự trữ thể lực.
Không biết rõ vận mệnh tương lai của bọn họ ở trong trò chơi này là như thế nào? Chao ôi, hiện tại cũng không biết. Bản thân lại không thể nói cho bọn họ biết.
Nhưng mà có người còn không có.
Tô Mộc nhìn Vlad đang ngước nhìn lên bầu trời, vừa vặn lúc này, Vlad giống như cảm nhận được có người đang nhìn hắn, liền đảo ánh mắt sang chỗ đó nhìn lại, phát hiện là Tô Mộc, nhìn cô cười cười.
"Bị giật mình tỉnh?" Vlad nhỏ giọng hỏi Tô Mộc.
Tô Mộc lắc đầu, cẩn thận đi về phía hắn, "Chỉ là ngủ được hơi nhiều. Anh không ngủ sao?"
"Tôi? Tôi chỉ cảm khái trò chơi này cả bầu trời nhìn cũng chân thật như thế."
"Là sao? Bầu trời trong này quả thật rất đẹp." Tô Mộc ngẩng đầu nhìn vì sao lóng lánh trên bầu trời đêm nhẹ giọng cảm khái.
"Vài ngày này hình như số người tham gia giống như nhân số bắt đầu giảm bớt."
Tim Tô Mộc đập một cái, "Đúng vậy, kĩ năng không tốt, nhân loại bị khủng long đánh bại cũng không ít đâu!"
"Ha ha ha ha." Vlad ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua Tô Mộc, cũng không có ý định đáp lời.
Bị nhìn thoáng qua Tô Mộc có chút chột dạ, sờ sờ mũi, cũng không tiếp tục cái đề tài này, theo Vlad cùng nhau nhìn không trung.
Không gian bỗng nhiên yên tĩnh, một chút âm thanh của khủng long cũng không nghe thấy.
Tô Mộc đột nhiên cảm thấy vô cùng bối rối, nói với Vlad một câu rồi trở về chỗ cũ ngủ tiếp.
Trước khi ngủ say, Tô Mộc mới nhớ tới lời hệ thống đã nói qua, mảnh đất này là khu bảo vệ, là vì bảo đảm ở ban đêm người chơi có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ.
Đương nhiên cái này cũng chỉ là ở thời điểm ban đêm mới mở ra, bình thường đi tới nơi này cũng không bất cứ tác dụng gì.
Chỉ là Vlad là làm sao biết?
Bởi vì lúc đó vô cùng bối rối, Tô Mộc còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì đã chìm sâu vào giấc ngủ vì mệt mỏi.