Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã
Edit+beta: Linhlady
"Vù vù vù!" Tô Mộc nhanh chóng di chuyển ở trong rừng cây, dùng hết sức đẩy cây cối ngăn cản mình, không để ý miệng vết thương trên tay bị vạch ra, ra sức chạy nhanh về phía trước.
Không phải có khủng long khổng lồ ở đằng sau đuổi theo, mà là cô đang tránh né truy sát.
Bởi vì trò chơi chính thức bắt đầu!
- --
Khi thời điểm nhiệm vụ sắp hoàn thành, Tô Mộc mịt mờ nói chuyện cùng Bích, chờ nhiệm vụ hoàn thành, sẽ rời khỏi đội ngũ, chuyển sang hành trình mới.
Nhưng bị Bích dùng ngôn từ nghĩa chính cự tuyệt, cô nàng nói làm như vậy quá không nghĩa khí, người ta trợ giúp qua các cô, các cô không thể lấy vì cái đầu mối nhiệm vụ chính hoàn thành liền vứt bỏ đội viên.
Vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhìn Tô Mộc, vô cùng hoài nghi, tại sao Tô Mộc lại có ý nghĩ này, cũng tận tình khuyên bảo Tô Mộc.
Tô Mộc trên mặt không thay đổi, nhưng là nội tâm rất sụp đổ, tỷ tỷ, cô cũng không muốn như thế này, vấn đề tiếp đến khi chuyện đã xảy ra các cô không thể giải quyết được. Dựa vào năng lực của các cô không đủ để có thể cùng bọn họ bắt đầu một cuộc chém giết, hơn nữa chính mình sẽ là người bị giết sớm nhất.
Tô Mộc cùng bọn họ chung đụng vài ngày, thật ra cũng dần dần thăm dò năng lực bọn họ, chuyện này khiến Tô Mộc rất sợ, dù sao cô thật ra chỉ là kém cỏi mà thôi, cái gì cũng không hiểu, bản thân cô căn bản không phải đối thủ của bọn họ.
Người trong đội ngũ lúc đầu, bọn họ chung đụng thời gian đủ dài, có thể sẽ đối với đối phương hạ thủ lưu tình, ít nhất sẽ bỏ qua cho bọn họ một lần, Tô Mộc cùng Bích nửa đường mới gia nhập thêm, không biết họ có bỏ qua cho hay không.
Cho nên mới phải cùng Bích đề ra cái ý kiến này, nhưng Bích sớm mê muội Vlad, đã không phải là Bích đáng yêu lúc trước cô quen biết nữa.
Bây giờ Tô Mộc rất lo lắng cho Bích, đành phải đi một bước tính một bước, sau đó cũng không nhắc lại với Bích chuyện này nữa.
Cho đến tất cả mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ, thấy gợi ý của hệ thống trò chơi, tâm Tô Mộc đã nhảy vọt lên tới cổ họng, tay chân có chút luống cuống, không có cách nào đành phải cưỡng chế làm cho mình trấn định lại, thật ra trên lưng đã ra một tầng mồ hôi lạnh.
May mắn còn có thời gian nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, Tô Mộc nói dối trên đường đi mình hình như không cẩn thận làm rơi đồ, là một vật rất quý trọng với cô, Tô Mộc nói một tiếng với mọi người trong đội ngũ, nhanh chóng kéo Bích cùng đi tìm kiếm vật "Mất đi".
Tô Mộc cũng là không còn cách nào khác, Bích là một tiểu bạch ngốc nghếch, lúc nào cũng khiến cô không yên tâm, cô cũng không biết được liệu Bích có phản bội cô hay không, nhưng cô không muốn làm người đầu tiên phản bội.
"Tô, cậu làm rơi cái gì vậy? Rất quan trọng sao?" Bích thấy Tô Mộc kéo mình nhanh chóng đi đi lại lại, hơn nữa mặt mũi lại vô cùng sốt ruột, khiến Bích cảm thấy đồ mà Tô Mộc làm mất nhất định rất quan trọng, cho nên mới vội vã như thế.
"Ừ, rất quan trọng." trong lòng Tô Mộc đang hoảng loạn, trên trán đã lấm thấm xuất hiện mồ hôi, không biết mình hiện tại nên nói cái gì.
Cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một chút xem thời gian, càng thấy sốt ruột hơn.
Bích thấy Tô Mộc sốt ruột như vậy, cũng không khỏi bắt đầu khẩn trương theo, "Vậy chúng ta mau tìm, tìm nhanh lên."
...
"Tích tách tích tách." Theo thời gian càng ngày cô càng gấp gáp hơn.
"Nhiệm vụ đổi mới, giết chết người chơi khác, còn sống đến cuối cùng, cuối cùng người chơi sẽ đứng vị trí đầu." Âm thanh hệ thống trò chơi vang lên trong không gian, ai cũng không biết nguồn gốc âm thanh bắt đầu từ đâu, dường như chỗ nào cũng có, đồng thời cũng đổi mới lại đồng hồ đeo trên tay.
Nghe âm thanh máy móc lạnh như băng liên tục nói mấy chữ này.
Trong lòng Tô Mộc lộp bộp một tiếng, nên đến thì sẽ đến, nói vậy nhưng thân thể vẫn là khống chế không nổi run lên một cái, giống như bị âm thanh này doạ lạnh người.
Xoay người nhìn về phía Bích, hiển nhiên cô nàng cũng nghe được những lời này.
Bích dừng lại động tác trên tay, vẻ mặt ngơ ngác như chìm trong giấc mộng, cô nàng không biết một giây trước còn thể là bạn bè, một giây sau lại có thể là kẻ địch.
"Bích." Tô Mộc nhìn vẻ mặt Bích ngơ ngác, nhịn không được lên tiếng gọi cô nàng, nhắc nhở Bích bây giờ không phải là lúc thích hợp ngẩn người.
"Tô, cậu sẽ giết tớ sao?" Bích đột nhiên nhìn về phía Tô Mộc, giống như muốn xác nhận chuyện gì đó, chỉ cần Tô Mộc gật đầu một cái, cô nàng sẽ hoàn toàn tin tưởng lời cô nói.
Đương nhiên, Tô Mộc cũng không phụ kỳ vọng, cuối cùng dưới ánh mắt nhìn soi mói của Bích, nhẹ gật đầu.
"Tớ cũng biết mà, Tô. Tớ cũng vậy, sẽ không..." Bích trong nháy mắt khôi phục bộ dáng vui vẻ, nhưng là nói đến chuyện vừa dừng lại một chút, "Nếu quả thật chỉ có thể để một người sống sót, như vậy Tô, tớ sẽ không để cho cậu khó xử."
Tô Mộc không muốn Bích nói ra những lời như vậy, nhưng thấy vẻ mặt Bích không cho cự tuyệt, Tô Mộc đành phải lần nữa nhẹ gật đầu.
Hai người bình phục tâm tình cùng nhau tiếp tục xuất phát.
Mà Bích cũng không hỏi đến chuyện trong đội ngũ nữa.
- --
Quay lại chuyện lúc ban đầu phát sinh sự, là khi Tô Mộc cùng Bích chạy trốn, bọn họ bị một người truy sát, đành phải chia nhau ra hành động.
Tô Mộc một bên chạy nhanh, một bên cầu nguyện Bích không có việc gì. Nhưng khi nghe hệ thống trò chơi thỉnh thoảng nhắc nhở lại có thêm một người chơi bị giết, nội tâm Tô Mộc sợ hãi không ngừng gia tăng.
Thể lực không ngừng giảm xuống, thần kinh Tô Mộc cũng dần dần tần gần sụp đổ, nội tâm càng tuyệt vọng hơn, nỗi tuyệt vọng lan ra toàn thân thể cô, mỗi lỗ chân lông Tô Mộc bắt đầu toát mồ hôi.
Tô Mộc không khỏi thầm mắng hệ thống, đem mình ném ở cái thế giới này, thật hận không thể bóp cổ hệ thống, muốn hỏi một chút nó đến cùng nghĩ như thế nào! Nói chuyện khiến cô xoay vòng, làm cho cô dời đi sự chú ý, md, bây giờ nhìn lại đều là cứt chó, thật sự tức chết cô, đến cùng còn để cho người ta sống hay không? A!
Đến cuối cùng Tô Mộc cảm giác mình có thể sẽ bị mệt chết, cũng may cô nhìn thấy một cái sơn động nhỏ rất bí mật, chịu đựng đau đớn, lập tức tăng nhanh động tác trên chân đi qua.
Đến khi tới gần sơn động, Tô Mộc phát hiện sơn động này rất nhỏ, chỉ đủ cho một người lớn, hơn nữa trong động chỉ có thể cong eo lại, mới có thể miễn cưỡng đi vào.
Tô Mộc ngược lại rất hài lòng, động nhỏ, rất khó bị người khác phát hiện, độ an toàn rất lớn, bụi cỏ dại mọc xung quanh vừa cao vừa nhiều, không chú ý quan sát sẽ nhìn không ra, ngược lại sẽ chỉ cho là sườn đất nhỏ.
Nhưng mà, Tô Mộc vẫn cảm thấy không an toàn, cảm thấy để bảo đảm an toàn, cô thỉnh thoảng vẫn nên một địa phương khác tốt hơn, sau đó lại đi tìm Bích, hy vọng cô nàng sẽ không gặp chuyện không may.
Màn đêm buông xuống.
Tô Mộc ngồi dưới đất, ôm hai chân, nhìn ánh trăng điểm chiếu trên mặt đất, mặc dù ở đây bị che nhiều, nhưng một ít ánh trăng vẫn len lỏi vào, chiếu trên mặt Tô Mộc.
Tô Mộc hai mắt trống rỗng, ngây người nhìn cỏ dại, không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó đem mặt dựa vào trên đùi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
"Tô Tô a, ta lúc đầu chỉ là muốn cho ngươi dời sự chú ý đi, nhưng mà không có nghĩ đến cái thế giới này lại tàn khốc như vậy." Hệ thống đột nhiên xuất hiện.
"..." Tô Mộc không muốn nói chuyện:)
"Đừng như vậy sao, ta sai!" t_t
"Yên tĩnh, ta muốn nghỉ ngơi một chút." Tô Mộc thật vất vả phun ra một câu nói, giống như cô chỉ đang nói mơ, ngủ rồi.
"..." Hệ thống vì muốn đền bù cho Tô Mộc, quyết định thay Tô Mộc gác đêm (?), để cho cô nghỉ ngơi thật tốt.