Chương 1: Oán linh chi chú (1)

Ôn Nhu Nam Phụ Đều Là Gạt Người

Tại vô tận giao thoa tung hoành trong vũ trụ có một cục quản lý nhiệm vụ tên là "thời không".

Cục quản lý có nhân vật chính bộ môn, vai phụ bộ môn, công lược bộ môn, nhiệm vụ của người bên trong những ngành này là sẽ xuyên qua các vị diện tiểu thuyết khác nhau, đóng các nhân vật khác nhau để hoàn thành tâm nguyện, tương đối, sau khi kết thúc những nhiệm vụ này, người thực hiện cũng sẽ đạt được thù lao tương ứng.

Mà Tịch Hoan, là một trong những người này.

......

Cửa phòng điều khiển đồng thời mở ra, một cô gái vóc người cao gầy chậm rãi vươn tay của mình, đặt trên cạnh cửa máy cảm ứng.

Đinh ――

【 Thân phận xác nhận, chấp hành giả 0027 nữ chủ bộ môn Tịch Hoan ――】

【 Vân tay nghiệm chứng thông qua ――】

【 Nhiệm vụ đưa ra thành công ――】

【 Có tiếp tục nhiệm vụ hay không?】

—— Có.

......

Một xe buýt cỡ trung dán số 146 xoay quanh trên đường núi chạy, trong xe có chừng mười tám chỗ ngồi, lúc này trên xe cũng chỉ có chín người ngồi phân tán ra. Không biết bọn họ bởi vì nguyên nhân gì tụ tập trên chiếc xe này, gặp nhau có chút lạ lẫm, biết nhau sẽ ngẫu nhiên trò chuyện vài câu, không quen biết thì ai chơi theo ý người nấy.

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt uể oải ỉu xìu, có lẽ do xe lái thật lâu, một đường xóc nảy, không cách nào nghỉ ngơi thật tốt, xe chạy được một đoạn thời gian, rất nhiều người đều buồn ngủ.

Mà lúc này một nữ sinh tóc ngắn hơi cuốn vị trí bên trên hàng thứ hai chậm rãi mở mắt ra.

【 Chúc mừng ngài tiến vào nhiệm vụ vị diện, ngài sẽ thành nguyên nữ chủ bị nữ phụ nghịch tập

Nam nữ chính vị diện: Tuyên Lân, Tống Lưu Văn

Nhiệm vụ:? ( đã kích hoạt)】

Bởi vì nguyên nhân vừa tỉnh ngủ, cô có chút mờ mịt trừng mắt nhìn, đợi hai mắt trở nên thanh minh, mới không lộ ra dấu vết quét mắt bên trong xe buýt hết thảy.

Tịch Hoan đi mỗi một vị diện đều có ký ức nguyên chủ, không có kịch bản nhiệm vụ, lần này cũng giống vậy.

Nguyên chủ tên là Trang Nguyệt, sinh viên năm 2 khoa nhiếp ảnh đại học C, hôm nay cuối tuần, cô được mời làm người mẫu chụp cho một tổ tuyên truyền, địa điểm là biệt thự cũ xưa một chỗ thiên du trên núi, nghe nói biệt thự từ thời kì dân quốc vẫn bảo tồn đến nay, nhưng không người nào dám đi phá dỡ, nguyên nhân không rõ.

Trên xe tổng cộng có chín người, ngoại trừ thợ quay phim cho Trang Nguyệt cùng thợ trang điểm Tưởng Mẫn Quyên, còn lại đều là người mẫu.

Vị trí Tịch Hoan ở bên phải hàng thứ hai, khoảng cách đến vị trí ghế lái rất gần, xe lái thật lâu, cô vốn muốn hỏi tài xế đại khái lúc nào có thể đến, nhưng vừa đi ra hai bước, cô liền dừng lại.

Tay lái đang chuyển, chân ga chỉ tiêu cũng đang động, nhưng vì cái gì......

Trên ghế lái không ai!

Tịch Hoan đứng tại lối đi nhỏ, quay người nhìn thoáng qua người trên xe, đại bộ phận đều là trạng thái hôn mê, trên mặt chỉ có mệt nhọc bởi vì đường dài, không có biểu lộ dư thừa khác.

Cô bắt đầu hồi tưởng khi ở trên xe có thấy tài xế hay không, đáng sợ chính là ký ức đoạn này cực kì mơ hồ, cô nghĩ không ra.

Xe chạy chừng hai ba tiếng đồng hồ, trên xe vậy mà không ai phát hiện tài xế biến mất sao? Hay là, người tài xế này từ mới bắt đầu không tồn tại đi.

Tịch Hoan quay trở lại vị trí của mình ngồi xuống, cô không nói cho bất luận người nào về chuyện mình phát hiện, chiếc xe này không đến mục đích sẽ không ngừng, hiện tại cô nói cho mọi người, ngược lại sẽ khiến cho mọi người khủng hoảng, về sau cục diện càng không dễ khống chế.

Đại khái sau nửa giờ, xe buýt chậm rãi dừng sát ven đường, rốt cục đến nơi muốn đến.

Cửa xe buýt từ từ mở ra, mọi người nhao nhao xuống xe, nhìn không chớp mắt, giống như là lúc lên xe, ai cũng không phát hiện trên ghế lái vậy mà không có một ai. Tịch Hoan là người cuối cùng xuống xe, cô đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm cửa xe một lát, theo lý thuyết sau khi cô xuống xe cửa sẽ đóng lại, nhưng cô đợi một thời gian, nếu là coi như, còn có thể lại xuống thêm hai người.

Tịch Hoan lơ đãng quay đầu, nhìn thấy thợ trang điểm Tưởng Mẫn Quyên nắm chặt lấy túi trang điểm trên tay, trong mắt lướt qua vài phần khủng hoảng cùng khẩn trương, chỉ là rất nhanh liền cúi đầu che giấu đi.

—————Edit by Bách Lý Thiên Nhã

Nhấn Mở Bình Luận