Ông Chú Già Và Mẹ Đơn Thân
- "Không thể nào, không thể nào."
Trương Kiến Thành hoàn toàn sụp đổ trước nước cờ của Sở Kiệt.
Cậu hiện tại đã thắng 3/3 mà không cho hắn một lần gỡ gạc.
Ngay lập tức, cậu lạnh giọng nói:
- "Như đã thỏa thuận, cút ra khỏi nơi này trước khi tôi cho vệ sĩ tống ông ra ngoài."
- "Không, con trai.
Con nhẫn tâm không nhìn mặt cha ruột của mình sao?"
Vừa nói, Trương Kiến Thành toang bước đến ôm chầm lấy Sở Kiệt liền đã bị vệ sĩ đứng trước bảo vệ, lập tức đẩy hắn ngã sõng soài dưới sàn.
Sở Kiệt ánh mắt dường như mất hết kiên nhẫn, trừng mắt lớn tiếng:
- "Tôi không có người cha tồi tệ như ông.
Đứa con trai ruột mang dòng máu xấu xa của ông đã chết từ lâu trong bụng mẹ tôi rồi."
Cậu gằng giọng nói với toàn bộ sự căm hận mà suốt bao nhiêu năm qua chất chứa ở trong lòng.
Tại sao chứ? Tại sao cậu lại mang dòng máu của một kẻ không ra gì như hắn chứ? Nhẫn tâm với những người vốn yêu thương hắn thật lòng, nhẫn tâm với máu mủ mà mình sinh ra.
Thử hỏi, người như hắn làm sao có thể dễ dàng nói thay đổi là thay đổi được.
Bản tính xấu xa ấy vốn đã ăn sâu vào trong máu của hắn rồi.
Cả ba người đối mặt nhìn nhau với nhiều nỗi uất hận thì bỗng nhiên phía ngoài cửa, một giọng nói chắc nịch vang lên:
- "Sở Kiệt, ai bảo con không có cha?"
Là Lý Nhậm Vũ.
Anh chậm rãi tiến về phía Sở Kiệt liền sau đó nhìn qua Diệp Sở Nguyệt đang đứng lặng một góc.
Vừa nhìn thấy anh, Sở Kiệt lập tức chạy đến ôm chầm người trước mặt mà úp mặt vào lòng ngực rộng lớn của anh.
- "Lý Nhậm Vũ, lại là mày?"
Vừa nhìn thấy anh, Trương Kiến Thành lập tức nghiến chặt răng tức giận.
Mối thù lúc trước anh vô cớ đánh hắn tại sân bay hôm nay nhất định phải lấy lại cho bằng được.
Trước màn đối đầu căng thẳng giữa hai người đàn ông, Sở Nguyệt nhìn sang con trai sau đó cả hai hiểu ngụ ý của nhau bèn nháy mắt về năm tên vệ sĩ.
Tuy nhiên, Lý Nhậm Vũ đã giơ cao tay lên nhằm muốn bọn họ đứng lại, anh trầm giọng nói:
- "Đừng quá xem thường khả năng của anh.
Sở Kiệt, con tin chú chứ?"
Anh hướng mắt về phía Sở Kiệt, sau đó nở một nụ cười.
Ngay lập tức, anh mạnh tay quật mạnh người Trương Kiến Thành khiến đầu của hắn đập mạnh xuống sàn nhà mà kêu lên thất thanh.
Chưa dừng lại, anh liên tục đấm không ngừng vào mặt hắn như thể thay cho mẹ con Sở Nguyệt trả lại những gì tồi tệ mà hắn đã làm với cả hai người.
Anh biết, Sở Kiệt cảm thấy vô cùng khó khăn khi phải đối đầu với người cha này.
Vốn là người rõ bản chất của hắn ra sao, chi bằng anh thà mang tiếng ác để thay mẹ con cô trút giận.
- "Đừng...đừng đánh nữa.
Tôi...đi."
Gương mặt Trương Kiến Thành bị Lý Nhậm Vũ đánh cho tơi tả đến mức không thể nào nhận ra.
Hắn khó khăn nói từng chữ hòng van xin anh tha cho cái mạng quèn của hắn.
Vì đây là công ty của Sở Nguyệt, Lý Nhậm Vũ cũng không muốn mang rắc rối đến cho cô liền bảo vệ sĩ lôi hắn ra sau đó tống ra khỏi cửa KBS.
Ngay khi mọi thứ trở lại bình thường, Lý Nhậm Vũ khẽ th ở dốc.
Cả người anh hiện tại đổ đầy mồ hôi, đầu những đốt ngón tay anh cũng bị thương do lúc nãy khi đấm vào người Trương Kiến Thành không may va chạm mạnh xuống sàn nhà khiến nó rỉ máu.
Sở Kiệt tinh mắt phát hiện bèn chạy đến lo lắng hỏi han:
- "Tay của chú chảy máu rồi kìa."
Lý Nhậm Vũ nhìn cậu, mĩm cười nói:
- "Chú không sao."
Dứt lời, anh nằm ngả ra đất khiến cả hai người vô cùng hốt hoảng liền lập tức bảo người đỡ anh lên, sau đó đưa đến bệnh viện.
- "Nhậm Vũ, anh không được xảy ra chuyện gì."
- "Chú Nhậm Vũ, chú không được xảy ra chuyện đâu đó."
Sở Kiệt hai mắt rưng rưng nói.
Bệnh viện...
Lý Nhậm Vũ vừa mở mắt ra đã thấy bản thân ở trên giường bệnh mà giật mình, suýt chút nữa ngã lăn xuống giường.
Thật ra khi nãy do anh bị đuối sức do áp lực gần đây, cộng với chế độ ăn uống thất thường thế nhưng lại phải dùng sức để đánh Trương Kiến Thành khiến anh nhất thời bất tỉnh mà thôi.
Không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến thế.
Ngay khi anh vừa giơ hai cánh tay lên liền phát hiện cả hai bàn tay đều bị bó vải dày cộm mà hốt hoảng kêu la:
- "Chuyện gì vậy? Sao tay mình lại bó kín thế kia?".