Chương 3: Chương 3

Ông Xã Thực Tập

Chương 3: Thực Tập Sinh (Hạ)
“Dạ, tổng giám đốc, kế tiếp là vị tiểu thư Âu Nhược Nhã, là thiên kim tập đoàn Âu thị.” Nói tới đây, Văn Mẫn cố ý nhìn cô một cái, quả nhiên thấy được hứng thú trong mắt Bắc Đường Yên.
“Vị Âu tiểu thư có thể nói là tài năng và dung mạo đều có, gia thế, trình độ học vấn đều tốt nhất, trừ gia thế khác biệt, có thể nói cô cùng Viêm Liệt hết sức xứng đôi, hơn nữa, cô cũng là người theo đuổi Viêm Liệt kiên trì nhất, cùng học chung với Viêm Liệt, là Phó Chủ Tịch hội học sinh, ngoài hàng loạt giải thưởng trong trường ra, còn tinh thông âm nhạc, đạt được giải thưởng Piano quốc tế, tinh thông ba thứ ngôn ngữ, người theo đuổi vô số, chỉ là, vì Viêm Liệt, vị Âu tiểu thư này vẫn cô đơn, hơn nữa vô luận là việc học hay công việc, hoạt động trong trường hay thực tập ngoài trường, vị Âu tiểu thư này vẫn luôn lấy thực lực cùng thế lực cạnh tranh với Viêm Liệt.”
“Vẫn còn? Thời gian bao lâu?” Bắc Đường Yên cắt đứt lời báo cáo của Văn Mẫn.
“Ước chừng ba năm rưỡi, Âu Nhược Nhã cùng Viêm Liệt là bạn học cùng lớp, nghe nói là vừa gặp đã yêu.”
“Ba năm rưỡi? Vừa gặp đã yêu? Bạn học cùng lớp? Ngươi xác định nữ nhân này là người ngươi nói trí tuệ và dung mạo cùng tồn tại?” Liên tiếp ba câu hỏi lại, sau đó là câu cuối cùng mang theo tia trào phúng, Văn Mẫn trong nhất thời bị hỏi cho im lặng.

“Tổng giám đốc, ngài có là ý gì?” Văn Mẫn tự nhận mình là cô gái sáng suốt, nếu không thì không thể nào làm ở được vị trí trợ lí giám đốc này, cô bây giờ đãi ngộ cùng quyền lực tương đương với một Phó Tổng giám đốc, nhưng là, cô không thể không thừa nhận, cô cùng tổng giám đốc vẫn còn chênh lệch rất nhiều, nhiều lúc, cô vẫn không theo kịp tiết tấu của tổng giám đốc
“Âu Nhược Nhã thật sự xinh đẹp?” Bắc Đường Yên hỏi lại.
“Xinh đẹp, một trong những hoa khôi của học viện Hoàng Gia.” Hoa khôi học viện Hoàng Gia, đây chính là lời khen tốt nhất rồi.
“Âu Nhược Nhã là thiên kim Âu thị?” Bắc Đường Yên tiếp tục hỏi.
“Vâng, chủ tịch tập đoàn Âu thị chỉ có một đứa con gái duy nhất, đối với cô thập phần cưng chiều.” Văn Mẫn không rõ suy nghĩ của Bắc Đường Yên.
“Cô và Viêm Liệt học chung lớp, hơn nữa còn cùng tham gia rất nhiều hoạt động, thường ở chung một chỗ sao?” Mỗi một câu hỏi, ý cười trong mắt Bắc Đường Yên càng sâu thêm.
“Tổng giám đốc, ta hiểu ý của ngài rồi, nói như vậy, cái tiểu nha đầu này thật đúng là đần quá xá, đuổi theo lâu như vậy cũng không được, hoặc là, Viêm Liệt cũng quá kén chọn, cô gái như vậy hắn cũng không chấp nhận, hắn còn muốn dạng gì nữa?”
Khó được lúc tổng giám đốc nói chuyện ngoài công việc, Văn Mẫn hưng phấn thảo luận cùng Bắc Đường Yên.
Bắc Đường Yên có chút bất đắc dĩ nhìn trợ lí mình, Văn Mẫn cái gì cũng tốt, nhưng cũng có lúc giống cô gái nhỏ, dáng vẻ tràn đầy tò mò làm cho cô cảm giác mình có chút già rồi.
Hai mươi chín tuổi, đối với nữ nhân số tuổi này thật là khó chịu, cũng khó trách mấy nữ nhân kia đều suy nghĩ đến việc kết hôn, kết hôn đối với các cô không phải là chuyện quan trọng, gặp được người mình yêu thích, thì chính là cái kết hoàn mĩ, nếu như không gặp được, nhiều người như vậy, nhưng không ai có thể bắt các cô làm chuyện mình không thích!
“Tổng giám đốc, ngài, đang suy nghĩ gì đấy?” Văn Mẫn thấy câu hỏi của mình không lời đáp, nhưng lại cảm nhận được khí tức đáng sợ, không biết mình có nói sai gì không, thận trọng sắc mặt tổng giám đốc.
“Văn Mẫn, tiếp tục đi.”

“A, vâng, kế tiếp là một nam nhân tên là. . . . . .”
Văn mẫn tiếp tục báo cáo, tâm trí Bắc Đường Yên không còn ở nơi này, trong đầu bị nụ cười sáng lạn kia chiếm cứ, Bắc Đường Yên cảm thấy, cô rốt cuộc đã tìm thấy nam nhân cô muốn mang về nhà cất giấu thật kĩ. . . . . .
“Tổng giám đốc, đây chính là tư liệu căn bản của thực tập sinh lần này .”
“Ân, rất tốt, Văn Mẫn, ngươi phân phó xuống dưới, tất cả làm theo trình tự , chỉ là những việc liên quan đến Viêm Liệt tất cả đều phải báo cáo lại cho ta, còn nữa, ba ngày sau ta hi vọng thấy bất kỳ tin tức gì có thể tra được liên quan đến Viêm Liệt, không thành vấn đề chứ?”
“Không có, không thành vấn đề!” Toàn bộ tin tức về một người, mệnh lệnh như vậy không tính là ít, nhưng bình thường cũng chỉ xảy ra ở hai loại người, một loại là đối thủ tổng giám đốc, một loại là người khiến tổng giám đốc cảm thấy hứng thú, xem ra, Viêm Liệt này đã khiến cho tổng giám đốc hứng thú, cũng không biết là tốt hay xấu.
“Được rồi, Vương tổng cũng đã chờ đủ lâu, chúng ta nên đi thu lấy thắng lợi thôi.”
“Dạ, tổng giám đốc!”
“Bắc Đường tổng giám đốc, thật là trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy a.” Kí tên mình lên hợp đồng, Vương tổng trong lúc nhất thời cảm giác già hơn rất nhiều.

“Quá khen.” Bắc Đường Yên cũng không khiêm tốn, trận chiến không khói súng này là do cô khơi lên , sau đó từng bước theo kế hoạch của cô tiến hành, kết quả cuối cùng cũng như trong dự liệu của cô, cái này còn chưa đủ để cho cô kiêu ngạo hay sao?
Chỉ là, tâm tình vui sướng cũng đã phai nhạt, thành công như vậy quá nhiều, làm cho cô cảm thấy vô vị, nhưng mà bây giờ cô đã tìm được món đồ chơi tốt, không đúng, là người để hảo hảo chơi đùa, khiến cô toàn thân tràn đầy cảm xúc.
Một nam nhân cương nghị, tất cả cô đều biết rõ như vẫn cảm thấy còn có chút bí mật, cuộc sống thật phong phú đặc sắc, thật muốn nhìn người thật, không biết có giống như tấm hình kia hay không, để cho lòng cô rung động. . . . . .
Hi vọng, hắn không làm cô thất vọng. . . . . .
Trên thực tế có quá nhiều chuyện không giống như trong tưởng tượng tốt đẹp của mình, hi vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều, chỉ là, cô nghĩ, cô nguyện ý tin tưởng cặp mắt như ánh mặt trời kia. . . . . .

Nhấn Mở Bình Luận