Chương 2: Giang Hàm Châu Xinh Đẹp Và Vô Song(2)

PHIÊN NGOẠI NÀNG DÂU VƯƠNG PHỦ

Trước giờ cơm trưa, Trương thúc phái người đem giấy tiền vàng mã đưa tới, Hàm Châu gọi muội muội, hai tỷ muội liền ngồi cạnh cửa sổ cắt giấy tiền, mỗi năm làm đều đã quen. Tiền giấy thật nhanh cắt xong, buổi chiều, sau khi ngủ trưa dậy, Hàm Châu dẫn muội muội đến thư phòng, dạy nàng đọc sách. Phụ thân là cử nhân, trong nhà cất giữ rất nhiều sách, Hàm Châu sau khi biết chữ, nhàn rỗi không có việc gì liền ở thư phòng giết thời gian.

Mặt trời dần ngả về phía tây. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.

Lớp học giải tán, Giang Ký Chu ở lại học đường giảng lại bài cho một vài học sinh, làm chậm trễ đến ba mươi phút mới đi ra ngoài.

Xe ngựa tới gần huyện nha, phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Giang Ký Chu xốc màn lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy trước cửa huyện nha là biển người tấp nập.

"Dừng xe ở ven đường đi, ngươi ra xem thử xem là chuyện gì." Giang Ký Chu phân phó người hầu Trương Phúc. Huyện Ngô Đồng là một huyện thành nhỏ, bá tánh ở đây an cư lạc nghiệp, rất ít khi có án lớn, tri huyện hiện tại họ Thẩm là người mới tới, nhậm chức chưa tới nửa năm, Giang Ký Chu cũng không biết rõ về ông ta lắm.Trương Phúc là nhi tử của Trương quản gia, năm nay mười tám tuổi, đúng là tuổi tò mò, được phân phó liền lưu loát nhảy xuống, như con cá chạch chạy tới cửa nha môn, lách người chui vào trong, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Một người vui sướng khi có người khác gặp họa, nói: "Vợ của Trương đậu hũ thông dâm với Lưu Tam, bị Trương đậu hũ vừa vặn bắt gặp, tri huyện lão gia anh minh, phạt Lưu Tam cung hình (thiến), vợ của Trương đậu hủ bị trượng hình, chậc chậc, nhìn một thân da thịt non mịn kia đi, bị trượng hình thật đáng tiếc a.."

Lời nói kế tiếp có điểm khó nghe.

Trương Phúc còn chưa thú thê tử, vừa nghe lời này càng hiếu kỳ cố gắng lách vào trong. Hiếm khi được nhìn nữ nhân, nhóm hán tử phía trước đều không muốn cho hắn chen vào, Trương Phúc so không lại dáng người cao lớn của bọn họ, chịu đựng bị người khác tàn nhẫn dùng khuỷu tay huých hai cái mới lách được vào bên trong. Trên đại đường của nha môn, tri huyện lão gia ngồi nghiêm chỉnh, phía trước là một phụ nhân tóc tai rối bời nằm trên ghế dài, y phục trên người cũng không hoàn chỉnh, hai nha dịch bên cạnh không chút lưu tình trượng tễ nàng.

Trương Phúc nhìn chằm chằm vào nơi nàng ta không bị đánh, yết hầu căng chặt, hỏi người bên cạnh: "Lưu Tam đâu?"

Bởi vì ở gần tri huyện đại nhân, người bên cạnh đè thấp thanh âm nói với hắn: "Ngươi bị ngốc hả, Lưu Tam là bị cung hình đó, có thể dụng hình trước mặt chúng ta sao? Ngươi không sợ đau à?" Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.

Trương Phúc tưởng tượng đến tình cảnh kia, không nhịn được rùng mình một cái, tâm tư nhìn nữ nhân cũng không còn, che túi tiền lại, chen ra ngoài.

Tới trước xe ngựa, hắn hường vào phía trong thùng xe nói nhỏ một chút.

Giang Ký Chu ho nhẹ một chút.

Lưu Tam là lưu manh nổi danh xấu xa trong huyện thành, thường xuyên trộm cắp, bởi vì trong nhà có chút ít của cải, trước kia mỗi lần phạm tội liền hối lộ cho quan phủ, vụ án đều không được giải quyết. Lại nhìn cách xử án của tân tri huyện này, hẳn là một vị quan tốt, mà Lưu Tam rơi vào kết cục này, hoàn toàn là do hắn gieo gió gặt bão.

"Được rồi, đổi đường khác về thôi."

"Vâng!" Trương Phúc thuần thục thay đổi phương hướng, liếc mắt nhìn về phía cửa nha môn, nhớ tới dáng người của vợ Trương đậu hũ, trong đầu không biết vì sao lại hiện lên bộ dáng hoa nhường nguyệt thẹn của đại tiểu thư Hàm Châu.. May mắn lý trí vẫn còn, không dám tưởng tượng quá nhiều. Nhưng rốt cuộc đã bị kích thích, ban đêm Trương Phúc mơ một giấc mộng, một giấc mộng hắn chỉ dám trộm một mình nhớ lại, không dám nói với bất cứ ai.

Lúc Trương Phúc đắm chìm trong mộng đẹp, tân tri huyện Thẩm Trạch lại đang một mình thẩm vấn Lưu Tam, "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Từ lúc nào đã bắt đầu ngủ với nữ nhân?"

Lưu Tam buồn bực nhìn nam nhân trước mặt.

Thẩm Trạch thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, mặt trắng không có râu, sinh được một đôi nữ nhi xinh đẹp mắt hoa đào, tuy rằng có chút béo, nhưng vẫn là một mỹ nam tử, ít ra so với hắn đẹp hơn nhiều. Mà khiến Lưu Tam không hiểu chính là, người này rõ ràng đã phán án cho hắn, tại sao hơn nửa đêm lại tới thẩm vấn nữa?

Chỉ có điều, đồ vật phía dưới có thể ở lâu hơn một khắc, đương nhiên là tốt.

Lưu Tam ngoan ngoãn đáp lời: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân năm nay hai mươi bốn, chuyện kia, mười bốn tuổi đã cùng Hạnh Hoa nhà bên cạnh ngủ với nhau."Thẩm Trạch gật đầu, trải giấy bút ra trên bàn ra, cúi đầu hỏi hắn: "Mười năm, ngủ qua với không ít người đi? Nói cho ta biết, dung mạo tuổi tác nơi ở, ngươi nói được càng nhiều càng rõ ràng, cơ hội giảm hình phạt lại càng lớn."

Lưu Tam ngơ ngẩn, có chút không tin mà nhìn chằm chằm Thẩm Trạch, lại nhìn cửa ngục không có một bóng người, chợt hiểu ra.

Hóa ra vị tri huyện đại nhân này cũng là dạng người như vậy? Đầu tiên từ hắn hỏi ra danh tính nữ nhân, ông ta lại qua tìm, chỉ cần nói chuyện của hắn ra, nữ nhân nào dám không tiếp?

Nói cách khác, hắn gặp được đồng đạo (người cùng chí hướng), có thể giữ được mệnh căn?

Quả thực giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, Lưu Tam vui mừng khôn xiết, không dám trì hoãn, đem tất cả những khuôn mặt mình đã ngủ qua nói ra hết.

Thẩm Trạch viết đầy một tờ giấy, thấy Lưu Tam im lặng, mới ngẩng đầu hỏi: "Hết rồi?"

Lưu Tam ngượng ngùng cười, "Còn có mấy người nữa, bất quá đều là hàng nát, đại nhân khẳng định coi thường."

Thẩm Trạch cười cười, quét qua những cái tên ghi trên giấy, vuốt cằm nói: "Ở nơi này, Lý quả phụ của thôn Lương Gia là đẹp nhất?"

Ánh mắt kia động tác kia, rõ ràng là thèm muốn. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight.

Lưu Tam vội vàng đem dung mạo Lý quả phụ tấm tắc khen một hồi, cuối cùng nói: "Thật ra nếu bàn về mỹ mạo, không phải ta khoác lác, toàn bộ phủ Hàng Châu chỉ sợ đều không có người nào so được với đại tiểu thư Giang gia, đáng tiếc gia giáo Giang gia cực kỳ nghiêm khắc, đại tiểu thư Giang gia không có mấy lần ra khỏi cửa. Năm ngoái nàng đến Cố gia làm khách, ta đứng ở cửa may mắn liếc mắt một cái, chậc chậc, khuôn mặt kia dáng người kia.."

Nhớ tới tình cảnh lúc ấy, hai mắt hắn đều sáng lên.

Hứng thú của Thẩm tri huyện đều bị dẫn lên rồi, khàn giọng hỏi: "Vị cô nương Giang gia này, thật sự đẹp như vậy?"

Lưu Tam liên tục gật đầu, vắt hết óc đem những câu dùng để khen đều nói một lần, nhìn Thẩm Trạch, chợt tiếc hận nói: "Đáng tiếc đại nhân đã thú thê tử, đại tiểu thư Giang gia cũng định ra hôn ước cùng Cố tú tài, nếu không lấy thân phận của đại nhân, cưới đại tiểu thư Giang gia về, trai tài gái sắc, chính là duyên trời tác hợp!"

Thẩm Trạch cười nhạo, hắn có thê tử, nhưng hắn còn có thể nạp thiếp, đại tiểu thư Giang gia có thực sự đẹp như Lưu Tam nói hay không, hắn nhất định phải xem thử.

Gập tờ giấy lại cất vào trong áo, Thẩm Trạch nói với Lưu Tam vài câu có lệ liền đi ra ngoài, đi xa một chút mới phân phó nha dịch, "Chặn miệng hắn, xử lý cho gọn gàng."

Loại hình pháp này, vốn dễ dàng khiến người ta mất mạng.

Sáng sớm hôn sau, tin tức Lưu Tam chịu không nổi đau đớn đã đi đời nhà ma truyền ra ngoài, mà ở gần Giang gia, cũng có người lặng lẽ hỏi thăm, biết được ngày mai một nhà ba người muốn đi viếng mộ, người nọ lập tức rời đi. Một khắc sau, lại đi vào huyện nha.

Nhấn Mở Bình Luận