Chương 5: Oan hồn phòng số sáu

Phòng Học Số Sáu

Dương Bảo Nghi nghe đồng đội nói xong, vô cùng bất lực thở hắc ra một hơi.

Cũng tại bọn họ quá lơ là, không nghe lới Phùng Ngọc Nhi, nếu không chuyện này cũng không trở nên phức tạp như vậy.

. . . . . . . . .*********. . . . . . . . . .

Ở bên này, Dịch Vương Thiên Anh và Vương Thiên Minh vừa chạy về đến phòng học, còn chưa kịp nhìn xem bên trong có cái quái gì thì đèn đồng loạt tắt phập, không ngoại trừ mấy bóng đèn ngoài sân trường. Cửa phòng cũng phi thường tự động đóng kín lại... ngăn cách hai người họ với thế giới bên ngoài.

Bọn họ trong lòng thầm than một tiếng: Không xong!

Quả nhiên. . .

Khi Vương Thiên Minh cố gắng dùng điện thoại liên lạc với bọn người Phùng Ngọc Nhi thì đã không còn tín hiệu, đường dây cứ tút tút không ngừng, hoàn toàn không giống như sẽ có người nghe máy.

Túi trang bị được ngụy trang thành cặp táp đeo trên lưng cũng không có dấu hiệu nào của thứ gọi là vũ khí. Chắc chắn Phùng Ngọc Nhi cũng đang xảy ra chuyện rồi...

Cô nàng nào đó cá tính như con trai, nóng giận quăng luôn điện thoại qua cửa sổ bằng kính. Phát ra âm thanh thanh loãng xoảng chói tai.

Bên ngoài lúc nảy vốn dĩ còn chút ánh sáng, cũng theo đám đèn trong phòng tắt ngấm một lược. Mặt trăng bị mấy áng mây đen che khuất, dưới sân trường diệu kì vọng lên một tiếng: “Bộp!” vang dội. Nhưng lại không giống như tiếng máy móc vỡ tan, lại giống như. . . trúng vào đầu ai đó.

Mà lúc này hai người bọn họ làm gì còn có tạm trạng chú ý đến chuyện âm thanh khác lạ kia chứ!!

Mùi âm khí càng ngày càng nồng. . .

****

Dương Bảo Nghi và Phùng Thanh Thanh đứng tựa lưng vào nhau, nhìn cái kia ác linh cứ bay qua bay lại vèo vèo đến là chóng mặt, cuối cùng cũng chịu không nổi vung vũ khí. Tất nhiên người xuất chiêu là Phùng Thanh Thanh, bởi vì căn bản Dương Bảo Nghi không mang theo vũ khí.

Cô nàng đau lòng sờ sờ túi trang bị trên lưng... Ngọc Nhi chết tiệt kia như bọn họ còn chưa có thoát khỏi vòng vây. Mà tình hình bên kia hình như còn nguy cấp hơn nửa!!

“Ngọc Nhi chết tiệt! Cậu muốn lên bàn thờ nhìn gà khỏa thân sao?” Cuối cùng cũng chịu không nổi hét lên một câu: “Sao tới giờ còn chưa thấy vũ khí đâu??”

Bên kia, Phùng Ngọc Nhi thở gấp không ngừng: “Hộc! Thêm... một chút... a! Má nó, lại tới?!”

Xem ra người bình thường nhàn nhã là cô đây hôm nay con mẹ nó vất vã nhất rồi!:

“Bên Thiên Anh và Thiên Minh không tiếp nhận được tính hiệu, bên mình thì toàn là yêu thú, càng giết càng lòi ra nhiều!”

“Xem ra bọn nó muốn chặn đường sống duy nhất của chúng ta. Nếu Ngọc Nhi không về được trung tâm, coi như cả lũ chúng ta mỗi đứa chết một nơi. . .” Phùng Thanh Thanh vừa vun vút vũ khí trong tay, dây cung theo quán tính quất tan hồn niệm của ác linh, hằn lên tường nhà một vằn sâu hun hút: “Mình còn chưa có quét xong đống rác kia nha!”

Phùng Ngọc Nhi trợn mắt, vừa thở vừa mắng nhỏ vài câu. Thân hình mảnh khảnh phóng vút lên không trung, hai chân nhanh nhẹn quắp lấy cổ một con yêu sói xấu số “Rắc!” một tiếng bẻ lìa đầu nó ra. Máu tươi như suối phun ra, bắn thẳng lên người cô một mùi tanh tưởi.

Mà qua điện thoại, Dương Bảo Nghi nghe xong âm thanh này chợt rùng mình một cái.

Phùng Ngọc Nhi này bình thường bộ dáng hiền thục lương thiện, nhưng chỉ có người nào cùng làm nhiệm vụ với cô ít nhất một lần thì mới biết. Cô gái này tính tình quyết đoán, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn độc, được mệnh danh là “Độc Cô” của nhóm... tàn nhẫn vô cùng!

***

Phía Dịch Vương Thiên Anh, trong căn phòng tối đen như mực, càng tàn ác chính là... cửa phòng ... biến đâu mất tâm rồi!!!

Vương Thiên Minh khều khều bả vai Dịch Vương Thiên Anh, chỉ chỉ trên bục giảng...: “Nhìn kìa!”

Theo tiếng nói của Vương Thiên Minh, trên bảng đen đột nhiên xuất hiện dòng chữ viết bằng loại bột dạ quang sáng lên trong đêm vô cùng chói mắt. Ba kí tự ghép thành một chữ:

“CỨU”

Cứu? Nhưng là cứu ai???

Rốt cục chuyện gì đang xảy ra vậy???

Thứ kia như nhìn ra thắc mắc của hai người, bảng đen tiếp tục xuất hiện thêm thứ ánh sáng loe lói của bột dạ quang: “T...” Nhưng nó còn chưa viết ra cái gì thì đột nhiên từ đâu lùa tới một đợt gió lạnh. Đợt gió kia giống như thổi bay luôn thứ đang cố gắng truyền đạt thông tin cho bọn họ. Trên bảng trừ chữ “T” lóe lên rồi từ từ biến mất ra hoàn toàn không còn động tỉnh gì nửa. Mặt dây chuyền thiết kế đặc biệt có thể phân loại linh hồn vốn đang cháy đèn đỏ cho thấy có oan linh tồn tại ở khoảng cách gần cũng tắt ngấm.

Không gian lại trở lại như năm phút trước, giống như chuyện kia chỉ là do bọn họ tưởng tượng ra mà thôi. Trong khoảnh khắc im lặng như tờ kia, đột nhiên một âm thanh vang dội vang lên: “Tích!”.

Mặt dây chuyền vừa nảy mới tắt đột nhiên cháy đèn... ánh sáng màu xanh cho thấy có vật chủ bị khống chế đang đến gần. Đèn trong phòng cũng phi thường sáng lên rồi lại cụp xuống theo một chu trình nhất định năm giây một lần.

Không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị vô cùng.

****

Trước cửa phòng hội trưởng hội học sinh, cũng chính là trung tâm điều khiển ẩn danh của Phùng Ngọc Nhi. Tình cảnh càng ngày càng hổn loạn, cô đã tích cực dẫn dụ, lừa gạt chúng, vừa đánh vừa chạy mới đến được đây. Mà trên cánh tay đang bị thương, máu tươi chảy nhiều đến nổi vương vãi trên mặt đất, không còn phân biệt được đâu là máu của yêu thú, đâu là máu của cô nữa rồi.

Lũ quái vật kia giết một con thì có thêm hai con, giết hai con chúng liền xuất hiện thêm bốn con... giết càng nhiều xuất hiện càng nhiều. Căn bản chính là tiến thoái lưỡng nan! Giết không được mà không giết cũng không xong... Phùng Ngọc Nhi dù có giỏi bao nhiêu cũng đuối sức, cố gắng gượng đến đây đã coi như tài giỏi lắm rồi . . . .

Đám yêu thú nghe được mùi máu tanh, càng đánh càng hăng.

Phùng Ngọc Nhi như cũ duy trì kế hoạch của mình, đợi khi đã đến gần cửa phòng hội trưởng mới moi từ trong túi áo đã đẫm máu ra một lá bùa hộ thân duy nhất, thấm lấy máu mình, đọc nhanh một câu thần chú, dùng phi đao gắng trên đầu sợi xích bạc găm mạnh lá bùa xuống nền xi măng... lá bùa hòa với máu dựng thành một huyết giới (Kết giới máu) sừng sững như bức tường.

Sau khi hoàn thành kết giới, Phùng Ngọc Nhi phóng như bay vào trung tâm điều khiển, đóng kín cửa lại.

Lá bùa cũng chỉ có thể giữ chân đám yêu sói trong khoảng 30 phút. Nếu trong 30 phút này đám người còn lại không giải quyết xong vấn đề để đến đây cứu cô. . . hô hô, vũ khí để ngoài kia, đám yêu thú mà xong vào đây, cô sẽ chết rất thảm, chết mất xác, chết cực kì không có hình người a!!!

Cô nàng rất biết tranh thủ thời gian cho bản thân, nhanh nhẹn chạy lại máy điều khiển chính, bàn tay không bị thương thoăn thoắt trên bàn phím:

“Thanh Thanh! Bảo Nghi!! Nhận vũ khí. Giải quyết nhanh gọn lẹ một chút nhá, tính mạng của mình nằm trong tay các cậu đấy!!! Chúng ta có thời gian khoảng 30 phút, nghe cho kỹ! Hiện tại trong phòng các cậu có tổng cộng 7 ác linh và 12 con dơi hút máu, nhưng thực sự chỉ có một ác linh cùng một con dơi hút máu thôi, đám còn lại chỉ là người khác đang dùng yêu thuật đánh lừa thị giác các cậu. Hai vật chủ kia, một con nằm chết về hướng Tây góc 30°, một con đang ẩn trên góc tường phía Đông Bắc, chết lên một góc 65°, còn nửa, trong đám ác linh có một con oán khí rất nặng, nó không hề tấn công bọn cậu, chỉ đứng trong góc quan sát... nhờ vào kính chiêu hồn, bắt sống đem về để tổng bộ tra khảo!” Phùng Ngọc Nhi vừa nói vừa nhìn số liệu màn hình cảm ứng siêu lớn được lắp sẵn trên tường.

Cái này là do công ty cử người lắp ráp trước lúc bọn họ đến nhận nhiệm vụ một ngày. Giúp bọn họ tiếp nhận số liệu dể dàng từ hệ thống hình ảnh truyền đến từ camera mini những người khác mang theo. Người thứ sáu, thành viên còn chưa ló mặt ra ngoài nghe đâu cũng là nhân viên kỹ thuật kiêm luôn cận chiến nguy cấp như cô. Sau này ít ra cũng đỡ vất vã hơn.

Nhưng bây giờ nghiêm trọng hơn chính là bên Dịch Vương Thiên Anh và Vương Thiên Minh hoàn toàn không có chút tín hiệu nào, đừng nói là vận chuyển vũ khí bằng hệ thống không dây kết nối với ba lô của họ, ngay cả camera bên hai người đó cũng không truyền về chút thông tin nào!

Ngoài trung tâm điều khiển, đám yêu thú điên cuồng gào thét đòi xông vào kết giới, không ngừng cào cấu. Phùng Ngọc Nhi vừa gấp vừa lo, mồ hôi trên trán đổ nhễ nhạy.

Chỉ mới là cuộc đối đầu chưa chính thức đầu tiên đã vất vã như vậy. Ngày tháng sau này của bọn họ chắc chắn khó nuốt rồi. Không biết người như thế nào mới có thể điều khiển những thứ tà ác này một cách tài tình như vậy nhỉ?

Phùng Ngọc Nhi cánh tay bị thương càng ngày càng đau, vô lực dựa lưng bên bàn, hai chân mềm nhũn, cả thân hình trượt dài xuống.

Hết cách rồi! Cô thực sự hết cách rồi!!!

Ngăn kéo bàn vì hành động của cô bắt đầu lung lay rồi rớt ra ngoài. Phùng Ngọc Nhi bị âm thanh rơi đổ làm cho giật mình, khẽ quay sang nhìn. Chỉ thấy ánh mắt cô nàng từ đờ đẫn trở nên sáng đến lạ thường.

Phải rồi! Sao cô không sớm nghĩ ra nhỉ???

Nhấn Mở Bình Luận