Phục Sinh Ký Lục
Phùng Ngọc Hà do dự một chút bèn gọi: "Hình tiểu thư?"
Hình Bác Ân nói: "Dì gọi tên con là được rồi."
"Haiz, Hình Bác Ân, hai người ngồi vậy chắc khó chịu lắm? Hay là con ngồi xuống đây, để Phương Nguyệt ngồi lên đùi dì là được rồi." Phùng Ngọc Hà nói.
Hình Bác Ân: "Dạ không sao, Phương Nguyệt phải chỉ đường, ngồi ở giữa sẽ tiện hơn một chút. "
Phùng Ngọc Hà: "Vậy nếu con không chê thì ngồi lên đùi dì đi, để bạn con nghỉ ngơi một chút?"
"Dạ thật sự không sao mà, con ngồi trên đùi Khâu Sam thấy rất thoải mái." Hình Bác Ân mỉm cười, nghiêng đầu hỏi, "Khâu Sam, chân em có bị tê không?"
"Không." Phân nửa khuôn mặt Khâu Sam vùi sau làn tóc đen của Hình Bác Ân mà trả lời.
"Ờ." Phùng Ngọc Hà gật đầu, tò mò nhìn Khâu Sam một cái, chỉ mơ hồ nhận ra đường nét khuôn mặt Khâu Sam, nhưng có thể cảm giác được người này không quá dễ ở chung, Phùng Ngọc Hà liều quay mặt sang chỗ khác tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe quẹo sang một ngã rẽ, vừa lúc đó Khâu Sam nhìn thấy cột mốc đánh dấu ven đường, cô soát lại bản đồ trong đầu, sau đó ngó sang Phương Nguyệt một cái.
Hai tay Phương Nguyệt vịn lên hai lưng ghế phía trước, có vẻ đang rất nghiêm túc nhìn đường. Khâu Sam không nói gì, đợi đến ngã tư kế tiếp, Phương Nguyệt bảo Độ Nhược Phi rẽ trái, Khâu Sam liền để tâm lưu ý cột mốc ven đường, trong lòng đề cao cảnh giác, nhéo nhéo tay Hình Bác Ân.
Hình Bác Ân nghiêng mặt nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Khâu Sam chỉ chỉ ngoài cửa sổ, khẽ lắc đầu nói một chữ: "Không."
Hình Bác Ân nhướng mày, có chút mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngón tay Khâu Sam chạm lên đùi Hình Bác Ân, cách một lớp vải miết vài đường, lúc đang chuẩn bị vẽ vài nét ý bảo "Đường đi sai ", Hình Bác Ân đột nhiên rùng mình một cái, cả người căng cứng nhưng vẫn không nhịn được bật ra tiếng cười khúc khích.
Khâu Sam bị doạ, ngón tay không dám động đậy nữa.
Hình Bác Ân ghé vào tai Khâu Sam nói: "Chân tôi dễ bị nhột lắm."
Khâu Sam buông tay, tự hỏi xem còn biệp pháp nào khác nói cho Hình Bác Ân được không. Đang suy nghĩ, cô liền nghe Hình Bác Ân hỏi Phương Nguyệt: "Dường như đường này sai sai, tụi chị có xem qua bản đồ. Phương Nguyệt, có phải do trời tối nên em không nhìn rõ biển chỉ đường không?"
Phương Nguyệt nhìn phía trước trả lời: "Em nhớ lộ trình xe buýt mà, điểm đến cuối cùng chính là toà thành cổ, em đi chuyến này rất nhiều lần rồi, không cần nhìn biển chỉ đường em cũng biết đi thế nào."
Lộ trình xe buýt của Trung Từ thế nào thì Khâu Sam không biết, bây giờ cũng không có khả năng kiểm tra. Khâu Sam quan sát hơn mười phút, xem ra đường Phương Nguyệt chỉ tuy không phải là đường nhanh nhất nhưng cũng không phải quá xa, sau đó liền không nghi ngờ nữa.
Theo ánh đèn xe, xác sống ngày càng đông đặc, Độ Nhược Phi và hai mẹ con Phùng Ngọc Hà đều xuống xe. Khâu Sam đặt tay trên đùi Hình Bác Ân, ngón tay khẽ vẽ vài nét, Hình Bác Ân lại đè tay Khâu Sam lại, có nén cười uy hiếp: "Em còn vậy nữa là tôi ném em ra ngoài đấy."
Độ Trân Bảo hỏi: "Hình tỷ tỷ, chị còn dễ bị nhột chỗ nào nữa?"
Hình Bác Ân: "Hỏi cái này để làm gì, không nói cho mấy người biết."
Một tay còn lại của Khâu Sam vẫn còn đang cào nhẹ trên đùi Hình Bác Ân, Hình Bác Ân đè bàn tay đó lại xong liền nhỏ giọng răn đe: "Giờ em không sợ nhột, chờ nào em lấy lại cảm giác đi, xem tôi xử em thế nào."
Tâm tình Khâu Sam cực tốt, cô vùi đầu vào lưng Hình Bác Ân cười vui vẻ trong lòng, quay đầu về phía Phương Nguyệt và Phùng Ngọc Hà đang chuẩn bị lên xe.
Trong xe có người ngoài, Khâu Sam liền ngồi yên ngoan ngoãn.
Theo lời Phương Nguyệt chỉ đường, Khâu Sam phát hiện bọn họ ngày càng lệch khỏi phương hướng ban đầu, Khâu Sam nhớ rất rõ đường từ điểm xuất phát đến mục tiêu đa phần là đường thẳng, đại khái là cứ chạy mãi theo đường thẳng thì sẽ tới, nếu họ đi quá xa, sợ rằng những con đường mà Khâu Sam nhớ kỹ trong đầu cũng không đủ dùng.
Khâu Sam không nghĩ ra cách nào khác, thế là đành phải lại một lần nữa đặt tay lên đùi Hình Bác Ân.
Không đợi cô vẽ vời thêm gì, Hình Bác Ân lập tức bắt lấy tay cô rồi hỏi Phương Nguyệt: "Hình như đường đi của chiếc xe buýt này ngày càng rời xa điểm đến, có khi nào em căng thẳng quá nên nhớ lộn đường không?"
"Đường đi đúng như vậy mà, xe buýt thường hay chạy lòng vòng, lát nữa sẽ tới thôi." Phương Nguyệt cau mày nói, giọng điệu có chút vội vàng xao động, nhìn chằm chằm đằng trước mà không hề quay đầu.
Hình Bác Ân tưởng Phương Nguyệt cảm thấy không vui vì bị nghi ngờ, nên nàng gật đầu không nói gì. Phương Nguyệt thoạt nhìn chỉ vừa đôi mươi, hẳn vẫn đang đi học, Hình Bác Ân cũng không tính so đo với Phương Nguyệt làm gì.
Phía trước bên phải có một đám xác sống tụ tập một cách bất thường, đếm sơ có khoảng mười xác sống, bởi vậy nên con đường phía trước cực kì rộng rãi, Độ Nhược Phi không muốn làm bọn nó chú ý nên định sẽ chuồn êm. Sau khi lướt qua, Độ Nhược Phi không nhịn được ngó sang thì thấy tụi nó đang vây quanh một chiếc xe.
Có lẽ bọn nó đang xâu xé thi thể trong xe, Độ Nhược Phi nghĩ vậy, vì trong xe không hề có bất cứ tiếng kêu cứu nào vọng ra.
Ô tô sắp sửa vượt qua đám xác sống kia an toàn thì Độ Nhược Phi nhìn thấy có hai xác sống chuyển hướng về phía bọn họ, nhưng hai xác sống này hoàn toàn không có khả năng đuổi theo.
Phương Nguyệt nhìn chăm chú bên ngoài, cả người như chồm lên hết khoảng trống giữa hai ghế hàng trước, nhìn có vẻ quái dị.
Độ Nhược Phi hỏi: "Cô thấy gì à?"
"Tiểu Tinh!" Phùng Ngọc Hà đột nhiên la một tiếng, mở cửa xe nhảy ra ngoài, lập tức ngã trên mặt đất.
Độ Nhược Phi hoảng sợ, nhanh chóng thắng xe, nhìn vào kính chiếu hậu thì thấy Phùng Ngọc Hà lăn vài vòng liền lập tức đứng dậy chạy như bay về đám xác sống bên kia. Tất cả mọi người đều có chút không kịp phản ứng, lúc này Phương Nguyệt cũng không nói lời nào mà nhảy xuống xe đuổi theo sau Phùng Ngọc Hà.
Độ Nhược Phi lập tức nói: "Mọi người ngồi yên trên xe đừng nhúc nhích, chờ tôi."
Hình Bác Ân nhổm người tới trước, vươn đầu nhìn quanh, tường thuật tình hình cho Khâu Sam và Độ Trân Bảo.
"Xác sống, rất nguy hiểm, nhìn không rõ lắm, vài xác sống ngã rồi, còn lại một hai ba bốn... xác sống, bảy xác sống, Phùng Ngọc Hà gặp nguy hiểm! Độ Nhược Phi xử lý nó. Sáu, năm, bốn, trong xe thò ra một bàn tay, Phùng Ngọc Hà gặp nguy hiểm! Phương Nguyệt xử lý nó, hai xác sống, Phùng Ngọc Hà ôm một cậu bé từ trong xe ra, hẳn là con trai của dì ấy. Bọn họ trở lại."
Hình Bác Ân ngồi trở lại vị trí trên đùi Khâu Sam, ngay sau đó là Phương Nguyệt nghiêm mặt bước lên xe, Phùng Ngọc Hà ôm theo một cậu bé lên xe. Độ Nhược Phi lên cuối cùng, thở ra một hơi, Độ Trân Bảo mở nắp chai nước đưa Độ Nhược Phi uống, Độ Nhược Phi tu ừng ực mấy hớp mới đóng nắp chai lại nói: "Tụi tôi phải kiểm tra cậu bé này."
"Con dì không bị sao hết! Con dì không bị cắn!" Giờ phút này Phùng Ngọc Hà đã nước mắt đầy mặt, vừa khóc lại vừa cười, ôm cậu bé hôn tới tấp lên trán.
Hình Bác Ân nói: "Để tụi con xem thử."
"Được, vậy mọi người xem đi!" Phùng Ngọc Hà bế con trai chuyển sang cho Phương Nguyệt, Phương Nguyệt lập tức vứt cậu bé sang cho Hình Bác Ân như ném một thứ rác rưởi.
Phùng Ngọc Hà vẫn đang tiếp tục lặp lại: "Quả thật không sao, mọi người xem, cả người nguyên vẹn."
Cậu bé trai cực ngoan ngoãn, cậu cởi chiếc áo chuột Mickey đang mặc trên người ra cho Hình Bác Ân xem, sau đó còn muốn cởi luôn quần, Hình Bác Ân liền ngăn cậu bé lại, nhìn quần áo bên ngoài rồi hỏi: "Em tên gì?"
Cậu bé vừa há miệng, liền phát ra giọng nói khàn khàn: "Em là Phương Tinh." Cổ họng của cậu bé đã hỏng hoàn toàn, giọng nói khản đặc khiến người nghe có cảm giác rất khó chịu.
Nghe giọng nói này, Phùng Ngọc Hà cắn răng khóc ngất.
Hình Bác Ân có chút đau lòng, không biết mấy ngày nay cậu bé này đã gào khóc bao nhiêu lần mới khiến cổ họng khàn đến nỗi này?
"Vừa rồi nãy những thứ vây quanh xe... Em có bị đụng trúng không?"
Phương Tinh lắc đầu.
"Được rồi, qua với mẹ em đi." Hình Bác Ân trao Phương Tinh cho Phương Nguyệt, Phương Nguyệt đẩy một cái, Phương Tinh liền trượt từ đầu gối xuống dưới chân Phùng Ngọc Hà.
Phùng Ngọc Hà khó thở vỗ vào cánh tay Phương Nguyệt hai cái, đau lòng kéo Phương Tinh ôm vào lòng. Phương Nguyệt hờ hững nhìn phía trước nói: "Quẹo phải."
Khâu Sam lạ đường nên vẫn nhìn bên ngoài, không lâu sau, Khâu Sam liền nhìn thấy một cái tên mà cô có ấn tượng, sau khi đối chiếu với trí nhớ của mình, cô phát hiện cảm giác của mình không sai, quả thật Phương Nguyệt đã chỉ bọn họ đi đường vòng, nhưng các loại phương tiện giao thông công cộng không đi đường thẳng mà đi đường vòng là một chuyện cực kì bình thường, Khâu Sam cũng không chắc về việc Phương Nguyệt có cố ý hay không.
Nếu đã nhận ra đường rồi, Khâu Sam liền nhẩm tính phương hướng một chút, hiện giờ họ đã cách mục tiêu rất gần, mặc dù không may mắn gặp phải một đội quân xác sống, nhưng chỉ cần họ không bị ép đến nỗi phải rời xe trốn đến một chỗ nào đó tá túc qua đêm, thì nhiều nhất chỉ cần một tiếng nữa thôi.
Mãi một hồi sau cảm xúc Khâu Sam mới có chút dao động. Khoảng cách này quá gần, khoảng cách giữa cô và sự sống, gần đến nỗi như chỉ cần nhích một ngón tay là có thể với tới được, khoảng cách này khiến cô không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa.
Khâu Sam cào nhẹ lên chân Hình Bác Ân, tay cô nhanh chóng bị bắt được. Lúc này Hình Bác Ân không hề dễ dãi nữa, năm ngón tay đan vào khe hở giữa các ngón tay Khâu Sam, khống chế những ngón tay thon dài phát triển quá mức của Khâu Sam không cho chúng nhúc nhích nữa. Tay hai người nắm chặt lấy nhau, Khâu Sam không dám nhúc nhích, sợ làm đau Hình Bác Ân, Hình Bác Ân không muốn nhúc nhích, vì cảm giác rất thoải mái.
Tay Khâu Sam tay rất lạnh, lạnh như một khối băng vậy, loại nhiệt độ không mang tí sức sống này lẽ ra nên khiến con người ta sợ hãi, khiến con người theo bản năng mà giữ một khoảng cách nhất định, bởi vì từ xưa đến nay sống chết khác biệt, âm dương cách trở. Nhưng bây giờ điều làm Hình Bác Ân yên tâm nhất chính là Khâu Sam, bất kể Khâu Sam có còn sống hay không nếu xét trên phương diện sinh học, chỉ cần Khâu Sam tiếp tục tồn tại, thì dù bị kẹt trong một thành phố đầy xác sống, Hình Bác Ân cũng dám tay không tấc sắt thong thả bước đi.
Cảm giác tin tưởng này, một phần đến từ bao lần cùng nhau vượt qua khó khăn nguy hiểm, còn một phần khác lại không biết đến từ nơi nào.
Hình Bác Ân nắm tay Khâu Sam, thầm nghĩ: Có người dù quen biết đã lâu nhưng bản thân lại không hề có ý định bày tỏ tình cảm, nhưng có người dù chỉ quen biết có ba ngày mà bản thân đã lập tức cảm nhận được đây là người mình có thể tin tưởng suốt đời.
Hình Bác Ân quay đầu nhìn ánh mắt Khâu Sam, đây là một cặp mắt trong suốt đầy tỉnh táo, nói cho nàng biết Khâu Sam chính là một người sống thực thụ. Hình Bác Ân mỉm cười với Khâu Sam một cái, rồi xoay đầu lại.
Bánh xe bắt đầu nghiền lên thi thể liên tục, điều này chứng tỏ họ đang ngày càng đến gần toà thành. Xác người đầy đất, mà phần lớn lại là những xác sống với cái đầu bị chẻ nát.
Giọng của Phương Nguyệt đang run lên, còn Phùng Ngọc Hà thì ôm lấy Phương Tinh nức nở không ngừng, xa xa ánh đèn pha chợt thoảng qua, đó là con người, đó là xã hội. Trên mặt mỗi người đều bỗng dưng xuất hiện nụ cười, trong lòng phân nửa là phấn khởi phân nửa là mỏi mệt. Ô tô chạy trên con đường xóc nảy đầy rẫy thi thể ngang dọc, Hình Bác Ân bắt lấy tay nắm trên trần ô tô, nhẹ giọng nói với Khâu Sam: "Tụi mình sắp đến rồi."
Khâu Sam tựa trán lên vai Hình Bác Ân, cố gắng giữ vững thân mình.
Trong đầu cô chợt loé lên những sự tình phát sinh trong mấy ngày nay, từng chi tiết một cứ như từng mảnh vụn loé sáng trong đêm tối. Những hình ảnh này chớp lên rất nhanh, dường như không thể thấy rõ, Khâu Sam mặc kệ đầu óc hỗn loạn, nhắm mắt lại, trong bóng đêm cô nghe được tiếng cắn giòn rụm, sau đó liền thấy Hình Bác Ân đang ăn dưa hấu, nước dưa hấu men theo khoé miệng chảy xuống.
Tất cả đều mang vị ngọt lịm.
Bánh xe bị kẹt lại, động cơ dồn dập nổ vang, nhưng vẫn không thể tiến lên trước một chút nào.
Trước đây Khâu Sam không thích ngọt.
Hiện tại cô thích.