Phục Sinh Ký Lục
Một nhóm học sinh mặc đồng phục áo trắng quần xanh bị tiếng động cơ ô tô thu hút, tụ lại, từ bốn phương tám hướng. Trên mặt bọn nó, thứ từng được gọi là tinh thần hăng hái của tuổi trẻ không còn sót lại chút gì, bọn nó ngây ngốc, dại ra, xấu xí, bọn nó là những cái xác không có nhận thức.
Phương Nguyệt nhỏ giọng chửi thề một câu, những cũng không có ai buồn để ý.
"Bên cạnh chúng ta là trường cấp hai, đây đều là học sinh cấp hai. Học sinh cấp hai ở đây hơi bị đông." Phương Nguyệt nói.
Xác sống ngày càng gần, Độ Nhược Phi bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên, những ngón tay nắm vô lăng siết chặt đến trắng bệch, cả cánh tay gồng cứng, cô nhíu mày nói: "Xe không di chuyển được, không biết kẹt cái gì rồi."
"Tôi." Khâu Sam nói.
Hình Bác Ân theo bản năng nắm chặt tay Khâu Sam, nhưng khi nàng dòm quanh những người trong xe một vòng liền buông tay ra, nói: "Đèn pin, Độ Nhược Phi."
Độ Nhược Phi đưa đèn pin cho Khâu Sam rồi dặn: "Nhớ mau trở về."
"Hảo." Khâu Sam vừa trả lời vừa mở cửa xe đi ra ngoài.
Vị trí đặt chân của Khâu Sam không tốt, là một cái xác vẫn còn chưa cứng hoàn toàn, thiếu chút nữa là ngã sấp mặt. Khi cô đã ổn định cơ thể được rồi thì cô thấy toàn bộ dưới đất quanh ô tô đều là xác chết, Khâu Sam vòng ra sau xe thì phát hiện bánh xe đang kẹt trong bụng của một thi thể, đây cũng chính là nguyên nhân khiến xe không đi được.
Xác chết này còn khá mới, dưới ánh đèn pin, nội tạng dập nát trong khoang bụng tựa hồ vẫn còn có chút nhầy nhụa, bánh xe xoay tròn cực nhanh nhưng không thể tiến về phía trước, ngược lại còn khiến bánh xe ngập sâu hơn vào bụng của thi thể, da thịt bị nghiền nát nhồi nhét kín rãnh bánh xe.
Khâu Sam đặt đèn pin xuống đất, ánh đèn chiếu thẳng vào cái xác này, sau đó cô ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt cổ chân xác chết, dùng sức cả người lôi về sau nhằm kéo đứt cái xác. Nếu còn sự lựa chọn nào khác, Khâu Sam cũng không muốn chọn cách này, nhưng hiện giờ cô chỉ có thể chọn kéo nửa trên hay là kéo nửa dưới, nếu kéo nửa trên cô sẽ phải đối mặt với khuôn mặt của thi thể, Khâu Sam cảm giác trái tim của mình vẫn chưa đủ mạnh mẽ đến vậy.
Ở bên ngoài xe Khâu Sam đang tập trung kéo chân xác chết, thì bên trong xe Phùng Ngọc Hà như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Phùng Ngọc Hà vẫn chưa phát hiện Khâu Sam và bọn họ khác biệt, vừa nghĩ đến tình huống nguy hiểm bên ngoài, Khâu Sam lại chỉ có một thân một mình, lương tâm Phùng Ngọc Hà thật sự bất an, Phùng Ngọc Hà rất muốn hỏi có cần mình đến giúp hay không nhưng lại không dám há mồm. Phùng Ngọc Hà có hai đứa con đều cần dựa vào bản thân, nếu bản thân xảy ra chuyện gì thì những đứa con biết phải làm sao? Phùng Ngọc Hà bị lương tâm dằn vặt đến khó chịu chỉ có thể ôm chặt Phương Tinh vào lòng, bàn tay thô ráp nhịp nhè nhẹ lên lưng Phương Tinh, đầu Phùng Ngọc Hà không ngừng chuyển động, nhìn những con quái vật ăn thịt người đổ đến từ bốn phương tám hướng, Phùng Ngọc Hà lo lắng đến sắp phát điên.
Những xác sống dần xúm lại đây, Độ Nhược Phi không nói lời nào mà lập tức rời xe, đóng kín cửa, nhanh chóng giải quyết ba xác sống gần đấy, cô vòng đến cạnh Khâu Sam xem xét tình huống. Đợi đến khi nhìn đến ruột gan phèo phổi tứ tung trong ổ bụng, sắc mặt Độ Nhược Phi tái nhợt oẹ một tiếng nôn hết tất tần tật mọi thứ vừa ăn ban chiều. Khâu Sam cũng không quản Độ Nhược Phi, tiếp tục cố gắng làm việc.
Buổi chiều vốn cũng chưa ăn được bao nhiêu, Độ Nhược Phi oẹ hai cái liền nôn sạch sẽ, cổ họng vừa đau lại vừa xót, cô hít sâu một hơi, xoay người lại nôn khan hai cái. Độ Nhược Phi nghiêng đầu không nhìn thi thể nữa mà chỉ hỏi: "Được không vậy?"
Khâu Sam: "Chậm."
"Vậy cô nói phải làm sao bây giờ?"
Khâu Sam chỉ thanh kiếm trong tay Độ Nhược Phi.
Trong vòng nửa giây, toàn bộ tâm tình của Độ Nhược Phi đều thể hiện trên khuôn mặt tái nhợt. Thời gian không thể kéo dài thêm nữa, Độ Nhược Phi loại bỏ tạp niệm trong đầu, cúi đầu, cắn rang một cái, quỳ một gối xuống, hai tay cầm kiếm nhanh chóng chém xoành xoạch vào xương thịt bấy nhầy của thi thể như chém hoa quả.
Chướng ngại vật nhanh chóng được loại bỏ, Độ Nhược Phi và Khâu Sam cùng trở lại xe, ô tô rốt cuộc chậm rãi chạy tới. Một xác sống nữ sinh theo kịp, hai tay vung lên với ý đồ nắm lấy cửa kính, Phùng Ngọc Hà xoay đầu ra ngoài nhìn nó, mỏ lết trong tay vung vẩy, nhưng rốt cuộc vẫn không hề mở cửa sổ.
Xác sống từ các hướng tụ lại thành đàn, chỉ cần một phút đồng hồ liền có thể vây chặt xe bọn họ, từ trong xe nhìn ra sẽ cảm thấy chiếc xe này như một hòn đảo cô độc sắp bị nuốt chửng. Để đề phòng bánh xe lại bị kẹt, Độ Nhược Phi khống chế tốc độ để xe chạy thật vững vàng, tuy không đủ mau nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn sẽ cảm giác được bọn họ đang dần thoát khỏi vòng vây nguy hiểm của đàn xác sống.
Ô tô nghiền lên thi thể hướng về phía toà thành cổ, 20m, 40m, cách xác sống ngày càng xa, khi mọi người tưởng rằng họ đã thoát khỏi khốn cảnh thì đột nhiên tất cả âm thanh đều im bặt.
Tất cả đèn trong xe đều đồng loạt tắt, vẻ mặt kinh ngạc của mọi người bị che giấy trong khung cảnh nửa sáng nửa tối, trong nháy mắt không ai phát ra tiếng động.
Độ Nhược Phi đơ ra một giây, trong lòng có dự cảm không tốt. Xe này đang chạy lại đột nhiên tắt máy có thể là do có chỗ nào đó gặp trục trặc. Độ Nhược Phi đã thử khởi động máy lại, nhưng không nằm ngoài dự đoán của cô, thử đi thử lại thế nào cũng đều thất bại.
Tư duy của mọi người lúc này đều đình trệ, sau khi Độ Nhược Phi bỏ cuộc với việc thử khởi động máy lại, đầu óc mọi người mới khôi phục lại bình thường.
Độ Nhược Phi đột nhiên xuống xe, rút kiếm đi tới trước vài bước giải quyết một xác sống, nhìn quanh tìm xe để đổi. Vừa nhìn thì trái tim Độ Nhược Phi như trĩu nặng, xe bọn họ chết máy không đúng chỗ chút nào, những chiếc xe quanh đây đều hư hỏng không thể chạy được.
Độ Nhược Phi mở cửa xe rồi nói với người bên trong: "Tôi ra ngoài tìm xe, bất kể có tìm được hay không thì một phút sau tôi cũng sẽ trở lại, mọi người canh giữ chỗ này."
Độ Trân Bảo nói: "Tỷ tỷ, cẩn thận."
"Ừ." Độ Nhược Phi đáp ngắn gọn, sau đó liền đóng cửa xe liều mạng chạy về phía trước.
Tiếp đó Khâu Sam cũng đi ra ngoài, mở cốp lấy balo mang vào trong xe. Khâu Sam không để Hình Bác Ân ngồi trên đùi mình nữa mà bốn người ngồi dàn ra, balo Khâu Sam và Hình Bác Ân đều đặt trên đùi mỗi người, balo Độ Nhược Phi thì đặt ở ghế tài xế. Phùng Ngọc Hà bế Phương Tinh đặt lên đùi Phương Nguyệt rồi bảo: "Ôm em con." Phương Nguyệt không đẩy cậu bé ra, nhưng cũng không ôm cậu. Phương Tinh tự mình ôm cổ Phương Nguyệt, bất an mà nhìn ngoài cửa sổ.
Xác sống đã kéo đến gần sát rồi.
Xác sống đáng sợ ở chỗ, bọn nó không còn khả năng nhận thức, nên bọn nó sẽ không dừng lại, sẽ không thương xót, sẽ không vì bất kì lý do gì mà thả cho con người một đường sống, trừ phi bọn nó mất đi năng lực hành động. Xác sống ăn người, chỉ là bản năng.
Khâu Sam lặng lẽ vác balo trên lưng, khi cô vịn lấy tay nắm xe, Hình Bác Ân liền chụp lấy tay cô. Trong không gian mờ ảo thiếu sáng, Khâu Sam có thể cảm nhận được rõ ràng sự lo lắng và không nỡ trong mắt Hình Bác Ân, và còn có một chút gì đó không thể gọi tên cũng không biết phải định nghĩa thế nào, cảm xúc trong mắt Hình Bác Ân cực kỳ mãnh liệt, trong sát na như hút mất hồn Khâu Sam, Khâu Sam cảm thấy lồng ngực mình như sôi trào, có một âm thanh đang vang lên trong đầu Khâu Sam: Chính là giờ khắc này.
Chính là giờ khắc này, một cái nhìn chăm chú cực kì bình thường lại đầy đặc biệt, những mảnh vụn loé sáng trong đầu Khâu Sam như hợp nhất, hoá thành một loại cảm giác vừa êm dịu lại vừa rực rỡ được gọi là – 'thích'.