Chương 37: Thời khắc tuyệt vọng nhất

Pokemon Du Ký

Không khí tuyệt vọng bao trùm Black. Mọi thứ dường như đã kết thúc. Cậu không còn cơ hội nào để có thể lật bàn.

Có lẽ chuyến đi tới thế giới này của cậu nên kết thúc ở đây.

Người ta có câu nói “Nỗi đau khổ của người khác đôi lúc lại là niềm vui của bản thân mình.”

Gặp Black sắc mặt tiều tụy buông tha, Surge nở nụ cười.

Hắn cười càng ngày càng lớn, càng to rõ hơn.

Tiếng cười, giọng nói của hắn vang khắp cả gian phòng.

- A … ha ha… ha ha, … Buồn cười quá! … Buồn cười chết ta rồi.

Hai tay ôm bụng cười, cả người cười gập cả xuống. Surge cười hả hê nhìn về phía Black.

- Ta đây còn tưởng nhóc con có đòn bí mật gì có thể thắng được ta.

- Ai dè lại đặt cược chiến thắng vào việc cho con ong ngu ngốc này tập kích ta.

Nói nói, hắn tiếp tục với giọng tỏ vẻ hoang đường.

- Này là bao nhiêu ngu ngốc mới có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy.

- Chẳng lẽ nhóc nghĩ rằng một leader gym như ta lại có thể mắc sai lầm cấp thấp như không chú trọng an toàn của mình trong trận chiến sinh tử hay sao.

Surge lắc lắc đầu chuyển giọng khinh bỉ.

- Nhóc quá làm ta thất vọng rồi.

- Ồ không. Khả năng làm cười của nhóc cũng không tồi thôi.

Hắn gật gật đầu, làm ra vẻ mặt tán thành.

- Yên tâm, sau khi nhóc tới cõi âm ty, vì đáp lại việc nhóc làm ta có thể vui vẻ như vậy, ngày này sang năm ta nhất định là sẽ nhớ đốt ít giấy vàng mã cho nhóc.

- Cuối cùng, …

Giọng hắn chuyển lạnh.

- Kiếp sau hi vọng nhóc không nên không biết lượng sức mà làm những chuyện ngu xuẩn dại dột như vậy nữa.

Black nghe tất cả những lời của đối phương nói chuyện mà như hồn du thiên ngoại. Có lẽ lúc này cậu đã buông tha cho mọi việc rồi.

Thấy đối phương thái độ như vậy, Surge chợt cảm thấy không thú vị. Này thật sự là quá không có khiếu hài hước rồi. Ta nói chuyện hay như vậy mà không có tí phản ứng chút nào.

Thật quá nhạt nhẽo!

Buông tha cho việc đả kích đối thủ bằng lời nói. Surge nhìn bên ngoài màn sáng bảo vệ. Beedrill vẫn còn đang điên cuồng dùng mũi giáo tấn công. Có điều những điều làm này của nó chỉ là điều vô ích. Vòng bảo vệ được tạo bởi năm chỉ Magneton liên tục phóng điện năng duy trì quá rắn chắc đối với năng lực của nó.

Muốn phá hủy nó ít nhất cũng phải đánh bại một con trong số chúng. Mà hiển nhiên cả Black và Surge đều biết điều này là không thể đối với Beedrill.

Hơn nữa dù có thể đánh phá tan vòng bảo hộ thì sao. Lần này đám pokemon điện xung quanh đã từ lâu tích điện sẵn sàng. Tập trung tất cả tấn công về phía Beedrill thì nó có chạy đằng trời. Vì vậy vừa rồi cả hai đều không lại còn quan tâm tới hành động của Beedrill. Dù lúc này có là Mega hóa Beedrill ở chỗ này cũng chỉ có nước bị đánh gục mà thôi.

Đối thủ lão lạt kinh nghiệm không để xảy ra một chút sơ hở nào. Đối với ở thế yếu Black, này có thể coi là một tử cục. Vì vậy cậu cũng không cả tâm tình quan tâm còn đang chiến đấu trên sân Pikachu.

Tuy nhiên, hiện tại việc Pikachu còn có thể chiến đấu hay không hiển nhiên không có quan hệ gì tới thế cuộc. Electabuzz đang đè đánh nó sít sao. Low Kick (đá thấp), Mega Punch (cú đấm ngàn cân),… Electabuzz toàn lực tấn công về phía Pikachu. Đối mặt với việc đối thủ điên cuồng tấn công như vậy, Pikachu cũng chỉ có thể lợi dụng linh hoạt của mình để tránh thoát. Cả trận đánh nghiêng về một bên. Nó hầu như không có cơ hội chiến thắng nào.

Lúc này Black không quan tâm nữa chiến đấu nhưng Surge thì không.

Nhìn thấy Electabuzz đuổi theo đánh Pikachu, hắn ta cũng triệt để yên tâm. Trận chiến này đến giờ phút bây giờ đã rõ ràng, không còn chút lo lắng nào. Việc hắn cần làm là kết thúc chiến đấu mà thôi.

Nhìn bên ngoài hai mắt đỏ ngầu Beedrill, Surge nhếch miệng lẩm bẩm:

- Con ong ngu xuẩn.

Phất phất tay, tiếp theo là hàng loạt đòn đánh hệ điện bay về phía Beedrill.

Cuối cùng nó cũng ngã xuống đất, không có bất ngờ gì.

Giờ phút này trừ Pikachu, toàn quân bên Black đã hoàn toàn bị đả bại.

Tình thế trên sân tất cả hiện lên trong mắt của Pikachu. Liếc thấy Black như một người si ngốc đứng ở nơi đó, nó vội bứt người ra khỏi chiến đấu mà chạy nhanh về phía Black.

Pika! “giọng lo lắng”

Đối phương cũng không có vội vàng áp sát. Giờ mọi thứ ở đây đều nằm trong tầm kiểm soát. Hiển nhiên, Black giờ không có cơ hội lật nên bọt nước gì.

Gặp Black không hề đáp lại tiếng kêu của mình, Pikachu lo lắng càng nồng đậm hơn.

Pika!.. Pika!... Pikachu!

Xẹt … xẹt …xẹt…

Nó dùng sức phóng điện về phía Black.

Nhưng lần này đối phương cũng không hò hét, nhảy lên né tránh nó như mọi lần.

Xẹt … xẹt … xẹt…

Pikachu!

Ánh mắt nó ửng đỏ. Nước mắt như muốn trào ra. Hiển nhiên nó cũng hiểu được kết cục sắp đến của chủ nhân mình.

Trên sân đấu, đang thở thoi thóp từ đầu Fearow, Rhyhorn. Hay là bị đánh gục trong trận đấu Butterfree, Magikarp. Càng cả mới vừa bị điện giật cháy xém đi Beedrill đều nhìn về nơi này. Chúng ánh mắt tràn đầy lo lắng. Miệng phát ra những âm thanh rầm rì kêu gọi yếu ớt. Tất cả chỉ vì hi vọng Black có thể tỉnh táo lại đối mặt chuyện sắp tới.

Chủ nhân của chúng không phải là một người dễ bỏ cuộc như vậy. Cả đám ánh mắt ửng đỏ tập trung nhìn về đã ngã trên đất Black.

Tiếng điện giật, âm thanh nức nở của Pikachu vang vọng khắp phòng.

Thời khắc tuyệt vọng nhất đang đến gần.

Black lúc này đang nghĩ gì?

Sát na khi cậu nghe được giọng nói của Surge, nghe từng câu từng chữ hắn nói ra.

Cậu cũng muốn cười.

Cậu muốn bật cười thật lớn nhưng không thể.

Bởi vì cậu không còn nhấc nổi khóe miệng để cười lên nổi.

Buồn cười sao không?

Thật rất buồn cười rồi.

Cậu lại đi đánh cược tất cả tính mạng của mình, tính mạng của đám đồng bọn của cậu chỉ vào cái mong đợi đối phương sẽ xuất hiện sai lầm.

Này thật là bao nhiêu ngu xuẩn, bao nhiêu ngu ngốc mới có thể đặt ra để thực hành một cái kế hoạch như vậy.

Đối phương nói rất đúng. Kiếp sau cậu không nên không lượng sức mình làm những điều ngu ngốc, dại dột như vậy nữa. Cậu buồn ủ rũ, chán nản chấp nhận sự thật. Ngơ ngác không muốn quan tập mọi thứ xung quanh.

Beedrill bị pokemon đối phương đánh gục.

Không có gì lạ.

Dù nó có cố gắng hơn nữa thì cũng không thể đền bù được tư chất của mình. Đã lâu lắm rồi cậu không còn mặn mà quan tâm nó nữa.

Đã qua cái thời thủa ban đầu sống chật vật với hai chỉ ong bướm cạnh bên rồi. Chịu ảnh hưởng kiếp trước, cậu không mấy muốn dành quan tâm hướng về nó. Dù cho nó có cố gắng chăm chỉ nhường nào.

Beedrill. Thật xin lỗi.

Tao không nên bạc bẽo với mày như vậy.

Lẽ ra nếu tao cố gắng quan tâm mày hơn. Cố gắng huấn luyện mày nhiều hơn nữa. Có lẽ chỉ cần nhiều hơn một chút thôi. Biết đâu đấy giờ phút này mày có thể dùng Hyper Beam (năng lượng hủy diệt) phá tan cái lồng ánh sáng kia. Cái lồng ánh sáng như cái vỏ lồng sắt nhốt lại tiến bộ của mày. Như cái tròng cổ vờn quanh, ngăn cản chữ nếu như tao muốn nói.

Ôi thôi. Giá mà tao chú ý mày hơn nữa. Chia đều hơn sự quan tâm tới mỗi đứa. Không thiên vị như xưa thì tốt biết bao. Trong sổ tay ông cụ Fuji đưa cho đâu phải không có chiêu thức mạnh hơn để huấn luyện mày đâu.

Suy nghĩ nhiều về chuyện của mình làm hằng ngày. Cậu trở nên ủ dột.

Đúng là đã sai thật rồi.

Sai nhiều chẳng muốn nói.

Xin lỗi cả đám! Tao sẽ khác đi nếu có thể có nữa cơ hội huấn luyện chúng mày.

Pikachu phóng điện giật cậu.

Cái cảm giác ấy sao mà khác với cái thuở ban đầu. Cái lần đầu tiên mà cậu bị nó dùng điện giật như thế. Chuyện mới như vừa diễn ra ngày hôm qua. Sau này sẽ chẳng thể như vậy được nữa rồi.

Cậu lặng thinh tránh đi ánh mắt của chúng nó.

Thu cái tôi của mình vào trong lớp vỏ rùa cậu tưởng tượng ra. Tránh né cái tương lai sắp đến của mình.

Biết đâu sau khi chết đi, cậu lại về tới lúc ban đầu. Hay là xuyên trở lại cái thế giới xưa cũ kia.

Thế giới này có lẽ không hợp với cậu.

Xin lỗi ai đó đã đưa cậu đến đây.

Cậu thật vô dụng.

Kí ức mọi việc ở thế giới này ùa về.

Có khi này chính là cái người ta gọi là kí ức trước khi con người đối mặt cái chết. Lần cậu xuyên qua đến đây còn chưa được cảm nhận nó. Cậu tự giễu cợt chính mình.

Cơ thể dường như mất đi cảm giác. Không còn tê dại, đau đớn khi bị điện giật nữa. Bên tai là tiếng gọi của Pikachu nức nở không ngừng.

Cậu im lặng đợi kết cục của chính mình.

Thời khắc tuyệt vọng nhất.

Kết thúc chương 37.

P/s:

Bạn chán với việc câu chữ của tác giả.

Vậy sao không bắn cho mấy cái đề cử, tung hoa hoa hay tặng ít đồng.

Và tình tiết của chúng ta cũng sẽ thay đổi, tác giả ra chương sẽ càng nhanh hơn.

Thật đấy. “cười”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Nhấn Mở Bình Luận