Quan Bảng
Tình cảnh trước mắt Trương Ngâm Tuyên cũng xem vào trong mắt, nói thật hắn cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng đây là điều đáng vui mừng. Nếu Tô Mộc đã là người của Tần Mông, Trương Ngâm Tuyên cũng không cần đối đãi hắn với ánh mắt khác. Có cơ hội nhìn thấy cục diện xấu hổ như vậy xuất hiện, Trương Ngâm Tuyên vẫn thích ý nhìn thấy. Về phần tại sao lần này hắn đích thân đi tới đây, hoàn toàn là bởi vì cuộc điện thoại của lão lãnh đạo thông tri hắn.
Chính vì cuộc điện thoại kia đã làm Trương Ngâm Tuyên biết bối cảnh của Tôn Nguyên Bồi, thật không ngờ hắn lại là người của Tôn gia tại thủ đô. Một khi đã như vậy, tâm tư Trương Ngâm Tuyên liền lung lay. Phải biết rằng sở dĩ Trương Ngâm Tuyên có thể hàng không, hoàn toàn nhờ lão lãnh đạo lên tiếng, nhưng lão lãnh đạo đã sắp về hưu, nhìn thấy tình huống bản thân sắp mất thế, vì vậy nếu Trương Ngâm Tuyên có thể dựa vào hậu trường như Tôn gia, nói không chừng là một chuyện tốt.
Cho nên Trương Ngâm Tuyên không để ý dùng phương thức như vậy làm cho Tôn gia chứng kiến được thành ý của mình.
Mà sự thật chứng minh cách làm của hắn không sai.
Ngay lúc Trương Ngâm Tuyên đưa ra ý tứ muốn đích thân đưa Tôn Nguyên Bồi đi nhậm chức, thái độ của Tôn Nguyên Bồi rõ ràng cao hứng. Về phần chuyện sau đó, Trương Ngâm Tuyên biết Tôn Nguyên Bồi sẽ hiểu nên làm như thế nào.
- Huyện Hình Đường phát triển rõ như ban ngày, điều này nói rõ chuyện gì? Nói rõ ban lãnh đạo huyện Hình Đường thật đủ tư cách, mà muốn làm cho ban lãnh đạo trong huyện phát huy tác dụng càng lớn hơn nữa, vì gia tăng thêm năng lượng cho ban lãnh đạo, trải qua thành ủy cùng ủy ban thành phố nghiên cứu thông qua, quyết định đề cử đồng chí Tôn Nguyên Bồi đảm nhiệm quyền chủ tịch huyện Hình Đường. Đồng chí Tôn Nguyên Bồi là một cán bộ lãnh đạo ưu tú, trước kia từng công tác tại…
Trương Ngâm Tuyên đảo mắt nhìn qua toàn trường, bắt đầu chậm rãi nói chuyện. Mỗi câu nói của hắn đều giống như tâng bốc Tôn Nguyên Bồi, mỗi người đều hiểu được ý tứ của hắn, ý nói Tôn Nguyên Bồi là một quan tốt, là một chủ tịch huyện có thể giúp huyện Hình Đường càng thêm phát triển. Không thể không nói ý tứ của hắn thật hữu hiệu, một số người ngồi trong lễ đường đã bắt đầu cân nhắc.
Nếu dựa vào Tôn Nguyên Bồi, ý nghĩa cũng dựa vào đại thụ che trời như bí thư thành ủy, điều này tuyệt đối sẽ có trợ giúp trong công tác sau này. Mà có lẽ Tôn Nguyên Bồi giống như lời nói của Trương Ngâm Tuyên, là một lãnh đạo tốt biết làm việc cụ thể.
Nhiếp Việt ngồi trên đài chủ tịch, nghe lời nói của Trương Ngâm Tuyên, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh tuyệt đối, nhưng đáy lòng đã cảm thấy khinh thường.
Trương Ngâm Tuyên dù sao cũng là một bí thư thành ủy, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia. Phải biết rằng lần này hắn đưa Tôn Nguyên Bồi nhậm chức là sự thật, nhưng Tô Mộc cũng là đối tượng trong hội nghị lần này, cũng cần nói lời tiễn đưa Tô Mộc. Huyện Hình Đường có được thành tích như bây giờ, rốt cục là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Trương Ngâm Tuyên không biết sao?
Vì sao mỗi câu nói đều nghe như đang khen ngợi ban lãnh đạo huyện Hình Đường, trên thực tế là cố ý suy yếu ảnh hưởng của Tô Mộc. Suy yếu ảnh hưởng của Tô Mộc, liền ý nghĩa nhắm vào Nhiếp Việt. Người nào không biết Nhiếp Việt là hậu trường của Tô Mộc, điểm chết người chính là có cần khoa trương tới như vậy hay không? Đem Tôn Nguyên Bồi thổi phồng giống như một chủ tịch huyện đã thúc đẩy huyện Hình Đường làm giàu bôn tiểu khang thời gian qua!
- Cho nên tôi hi vọng sau khi đồng chí Tô Mộc rời chức, dưới sự dẫn dắt của đồng chí Tôn Nguyên Bồi, huyện Hình Đường lại sáng tạo ra một thời kỳ mới, để trong huyện trở thành một lá cờ tiêu biểu trong thành phố!
Dứt lời, Trương Ngâm Tuyên ngồi xuống, trong lễ đường lại vang lên tiếng vỗ tay theo thường lệ. Chẳng qua tiếng vỗ tay kia ai cũng nghe được rõ ràng chỉ là công thức hóa mà thôi, có tiếng vỗ tay nhưng tuyệt đối không phải xuất phát từ chân tâm.
Hội nghị hôm nay do Lý Kiều chủ trì, Trương Ngâm Tuyên nói chuyện xong, hắn nhanh chóng đi lên mời Nhiếp Việt đại biểu huyện Hình Đường phát biểu. Nhiếp Việt nói chuyện cũng không quanh co, thật đơn giản biểu thị ủng hộ đối với quyết định của thành ủy cùng ủy ban thành phố, hơn nữa cam đoan huyện Hình Đường dưới sự dẫn dắt của Tôn Nguyên Bồi sẽ phát triển với tốc độ cao. Nhiếp Việt nói chuyện trung quy trung củ, làm cho người ta tìm không ra nửa điểm phản kích.
Điều này làm cho Lý Kiều có chút thất vọng.
Nguyên bản Lý Kiều nghĩ Nhiếp Việt nghe được lời của Trương Ngâm Tuyên sẽ có ý tứ phẫn nộ. Sau đó sẽ ngang nhiên ủng hộ Tô Mộc, đấu võ đài với Trương Ngâm Tuyên. Nếu thật là vậy sẽ có náo nhiệt để quan sát. Đáng tiếc một màn như thế lại không thấy xuất hiện.
Nhiếp Việt là ai? Hắn cũng chìm nổi trong quan trường, làm sao không biết vấn đề bên trong!
Cho dù Nhiếp Việt có ý kiến với Trương Ngâm Tuyên, cũng chỉ có thể để trong lòng. Phải biết rằng nói thế nào Trương Ngâm Tuyên cũng là bí thư thành ủy, mà hắn chỉ là bí thư huyện ủy. Nếu công khai chống lại Trương Ngâm Tuyên, Nhiếp Việt sẽ phạm vào sai lầm nghiêm trọng. Mà loại sai lầm cấp thấp này hắn phạm phải, hắn cũng không xứng đáng trở thành người đứng đầu huyện Hình Đường.
- Hiện tại xin mời quyền chủ tịch đồng chí Tôn Nguyên Bồi phát biểu vài câu với chúng ta.
Lý Kiều vỗ tay nói.
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Tôn Nguyên Bồi mỉm cười đứng dậy, nếu nói về dáng vẻ bên ngoài hắn thật sự không kém. Một thân âu phục, thân thể cường tráng, hơn nữa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đứng nơi đó mang theo cỗ uy nghiêm khiến người khuynh đảo.
Đơn giản vài câu dạo đầu, những lời tiếp theo của Tôn Nguyên Bồi làm ánh mắt mọi người tỏa sáng. Mặc dù là Tô Mộc cũng phải bội phục tài ăn nói của Tôn Nguyên Bồi lợi hại.
Bởi vì mỗi một câu nói của Tôn Nguyên Bồi đều mang theo ý tứ khởi, thừa, chuyển, hợp. Trước tiên khẳng định công tác của huyện ủy cùng ủy ban huyện, sau đó lại nói sẽ tiếp tục cố gắng. Cho dù chỉ vài câu đơn giản, nhưng lại hoàn toàn biểu lộ ra cỗ khí phách của chính hắn.
- Có thể tới huyện Hình Đường nhậm chức quyền chủ tịch, tôi cảm thấy thập phần vinh diệu, trước khi tới nơi này tôi đã hiểu biết qua, biết nơi này đang đứng trong thời điểm phát triển. Tôi thật sự cần cảm tạ thượng cấp lãnh đạo tín nhiệm, để tôi nhận được vị trí này. Tôi trịnh trọng hứa hẹn, tuyệt đối chăm chỉ làm việc, toàn tâm toàn ý phục vụ cho dân, chân chính cúc cung tận tụy trong việc phát triển huyện Hình Đường.
Ba ba!
Trong lễ đường vang lên tiếng vỗ tay, mọi người đều hỗn quan trường, tự nhiên biết mình nên vỗ tay hay dừng lại lúc nào. Nếu chút ánh mắt ấy cũng không có, vậy không xứng ngồi lại nơi này.
Chẳng qua khi mọi người nghĩ Tôn Nguyên Bồi đã nói xong, hắn đột nhiên nói thêm một câu, một câu nói này khiến toàn trường nhấc lên tiếng bàn luận xôn xao.
- Nhậm chức quyền chủ tịch huyện Hình Đường, tôi tất nhiên nên ra sức vì huyện chúng ta. Vì thế sắp tới sẽ có một hạng mục đầu tư ước chừng hai trăm triệu vào trong huyện, tới lúc đó mời chư vị giúp đỡ nhiều hơn một chút.
Toàn trường yên tĩnh!
Là ý tứ gì vậy? Tôn Nguyên Bồi muốn làm gì? Hiển lộ ra lực lượng của chính mình sao? Sao lại có cách làm việc thế này? Trước mặt nhiều người như thế, lại cao điệu tuyên bố mang theo hạng mục đầu tư trăm triệu vào nơi đây.
Đây là muốn quảng cáo rùm beng mình có bao nhiêu lợi hại, hay là muốn cấp cho những lãnh đạo huyện Hình Đường hạ mã uy, hoặc là nghĩ mượn việc này mượn sức người trong huyện, làm cho họ hiểu được nên đứng thành hàng như thế nào?
- Một chiêu thật ác độc!
Đáy lòng Nhiếp Việt nhủ thầm.
Trên mặt Trương Ngâm Tuyên vẫn duy trì dáng tươi cười bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại có chút không thích hành vi tự chủ trương của Tôn Nguyên Bồi. Tốt xấu gì cũng nên báo trước cho hắn một tiếng, chẳng lẽ hắn còn có thể tham lam công lao của tiểu tử kia sao? Đột nhiên lại nói ra lời như vậy, là muốn làm gì? Chẳng lẽ không biết trong quan trường kiêng kỵ nhất là cách làm này sao?
Thật đúng là tác phong công tử ăn chơi trác táng thủ đô!
Nhưng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, sau khi Tôn Nguyên Bồi ngồi xuống lại thản nhiên đùa bỡn bút máy trong tay, thần sắc lạnh nhạt trấn định, giống như câu tuyên bố vừa rồi chỉ là một cử chỉ vô tình mà thôi.
Lý Kiều cũng bị động tác của Tôn Nguyên Bồi làm chấn động, nhưng sau thoáng khiếp sợ đáy lòng lại mừng như điên. Mặc dù Lý Kiều cũng không ưa thích hành động ngang nhiên thị uy của Tôn Nguyên Bồi, nhưng nghĩ tới những ngày tháng sau này Tôn Nguyên Bồi sẽ tranh quyền với Nhiếp Việt, hắn cảm thấy thật chờ mong. Chỉ cần trong huyện có dao động, hắn mới có thể thu được lợi ích.
- Mời đồng chí Tô Mộc phát biểu trước khi rời cương vị công tác!
Lý Kiều lớn tiếng nói.
Phát biểu trước khi rời cương vị công tác? Trình tự này rõ ràng không có an bài trước đó, nhưng hành động của Lý Kiều cũng không sai lầm. Nói thế nào Tô Mộc cũng là phó chủ tịch huyện Hình Đường, sắp rời chức, thừa cơ hội này có lời diễn thuyết cũng là điều hợp tình lý.
Trương Ngâm Tuyên cũng thật chờ mong nhìn Tô Mộc, hắn thật sự muốn biết với cục diện xấu hổ vừa rồi, Tô Mộc sẽ nói ra những lời gì, những người bên dưới có làm cho Tô Mộc xấu hổ không thể xuống đài hay không.
Nếu thật là như vậy, xuất diễn hôm nay sẽ náo nhiệt!
Tô Mộc vốn đang ngồi trên dãy ghế đầu tiên, nghe được lời nói của Lý Kiều thoáng kinh ngạc, nhưng cũng không chút do dự thản nhiên đi thẳng lên đài chủ tịch. Tình cảnh xấu hổ vừa rồi hắn cũng có chút cảm giác, nhưng hắn không chút sợ hãi, từ thời khắc lựa chọn đi con đường làm quan, hắn đã sớm suy đoán được những tình huống thế này.
Tô Mộc đi lên đài chủ tịch, đảo mắt qua toàn trường, trên mặt lộ nụ cười thản nhiên.
- Tôi là Tô Mộc, là cán bộ xuất thân từ huyện Hình Đường, chỉ có một hi vọng, một lời hứa hẹn. Hi vọng chính là trong cuộc sống sau này, huyện Hình Đường có thể tiếp tục tiến lên đỉnh cao, sáng tạo chiến tích, đợi khi mọi người rời khỏi văn phòng của mình, lấy được chính là nụ cười chân tình của nhân dân.
- Lời hứa hẹn chính là, nếu tôi từ huyện Hình Đường đi ra, không cần biết tôi sẽ đi tới nơi nào, đều sẽ nhớ rõ mình là người huyện Hình Đường, tôi sẽ dùng ý nghĩ này kiềm chế bản thân, sẽ không làm chuyện gì mất thể diện Hình Đường. Lời của tôi đã nói xong!
Im lặng, im lặng như cõi chết!
Tô Mộc đi xuống đài, cả lễ đường lặng ngắt như tờ, yên tĩnh vô cùng!
Ngay lúc đáy lòng Tôn Nguyên Bồi cười lạnh, thầm nghĩ lần này Tô Mộc lại không công mà lui, tự đòi mất mặt, khi hắn muốn đứng lên hòa dịu không khí, đột nhiên thanh âm vỗ tay như tiếng sét đánh vang vọng khắp cả lễ đường.
Tiếng vỗ tay trong một khắc này, mãi tới nhiều năm sau vẫn làm mọi người khó có thể quên!