Quan Đạo Thiên Kiêu
Vỗn dĩ muốn an ủi Liễu Hồng một chút, thật không ngờ cô ấy kích động như thế này, lại có thể nhào vào trong lòng hắn. Điều này làm cho Trương Nhất Phàm ngại ngùng. Tuy rằng Liễu Hồng tựa như hoa anh đào, cơ thể quyến rũ của người phụ nữ có chồng, dù rằng vài lần nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của Liễu khi cho con bú, nhưng rốt cục không thể làm cho Trương Nhất Phàm không bị động.
Liễu Hồng khóc quá đau lòng, quá nhập tâm, đã hoàn toàn quên mất thân phân của đối phương. Chỉ là mấy tháng qua ở gần nhau, đối với hắn đã nảy sinh tình cảm sâu sắc, bởi vậy liều lĩnh ôm lấy hắn.
Trương Nhất Phàm là vì an ủi Liễu Hồng, mới ngần ngại làm kiểu người như vậy. Không ngờ đúng lúc này thì Liễu Cần Thọ từ phía sau lao tới, còn hô hoán lên mấy câu mà khiến cho cả người lẫn thần đều phải phẫn nộ, làm Trương Nhất Phàm tức giận, chỉ vào mặt Liễu Cần Thọ quát lên một tiếng:
- Láo xược!
Liễu Hồng khi gặp chuyện không may, ngươi không đi tìm, ông đây cứu người lên giúp, ngươi lại ra đây làm loạn, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể.
- Ngươi...ngươi buông cô ấy ra .
Liễu Cần Thọ thấy Trương Nhất Phàm nổi giận, cũng không dám lại gần, chỉ dám nói lắp bắp.
- Trương...Trương..Chủ tịch Trương,
Liễu...Liễu Hồng...chỉ là một góa phụ, ngay cả quả phụ ngài cũng muốn à??
- Bốp
Trương Nhất Phàm không nhịn được nữa, tiện tay đánh một bạt tai. Đây là lần đầu tiên ở thị trấn Liễu Thủy hắn đánh người.
- Ăn nói cho lễ độ một chút. Việc của Liễu Hồng ngày hôm nay, ông nhất định phải chịu trách nhiệm!
- Ngươi...ngươi vì sao đánh ta?
Liễu Cần Thọ ôm mặt, gã ra điệu bộ muốn liều mình xông lên quyết một trận sống mái, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng tức giận của Trương Nhất Phàm, lại không dám làm gì.
Lúc này, phó bí thư Lưu Thiên Lâm mang theo vài người chạy tới, Đường Vũ đi theo sau.
- Chủ tịch thị trấn Trương, xảy ra chuyện gì rồi?
Lưu Thiên Lâm nhìn Trương Nhất Phàm và Liễu Hồng toàn thân ướt đẫm, đoán được tám chín phần.
Đường Vũ cũng đi tới, gã chỉ quan tâm đến sự an nguy của Trương Nhất Phàm,
- Chủ tịch thị trấn Trương, ngài không sao chứ ?
Liễu Cần Thọ đột nhiên chỉ vào Trương Nhất Phàm nói:
- Bí thư Lưu, trưởng phòng Đường, các người nên vì ta mà phân xử đi! Ta nhìn thấy hai người bọn họ đang ôm nhau, ta nói, hắn còn đánh người. Làm Chủ tịch thị trấn thì giỏi lắm à, dụ dỗ con dâu nhà người khác, còn đánh người. Nếu các người bỏ mặc chuyện này, tôi sẽ báo cáo lên huyện.
- Câm ngay cái mỏ của ngươi lại!
Đường Vũ quát lên một câu.
Mấy câu nói đó, làm cho mọi người một hồi bối rối. Bất kể lão nói là đúng hay sai, hai người có hay không có ôm nhau, dù đồn ra ngoài cũng ảnh hưởng không tốt.
- Đường Vũ mang hắn về. Chuyện hôm nay không thể dừng lại thế này được.
Trương Nhất Phàm giận dữ bỏ đi .
Ngô Tú Cầm đi tới, cởi áo khoác thêm cho Liễu Hồng. Nhỏ giọng nói:
- Tiểu Hồng, sao cô lại làm chuyện ngốc như vậy? Bị oan ức có thể phản ánh cho lãnh đạo, cần gì phải nhảy xuống sông tự vẫn chứ. Nếu Chủ tịch thị trấnTrương đến không kịp thì cô đã chết thật rồi.
Liễu Hồng lắc đầu ảm đạm nói :
- Tôi không sao.
- Được rồi, đi về đã rồi nói sau!
Đường Vũ gọi mấy người dân phòng đưa Liễu Hồng trở về đồn cảnh sát.
Liễu gia cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Trương Nhất Phàm yêu cầu đồn cảnh sát ngay lập tức tổ chức lực lượng, điều tra nguyên nhân gây ra sự việc.
Lúc đầu Liễu Hồng cái gì cũng không nói, cho đến khi Trương Nhất Phàm thay đổi y phục trở lại, cô mới ấp a ấp úng nói những sự việc đã xảy ra, Trương Nhất Phàm lập tức đập bàn một cách giận giữ nói:
- Lố lăng! Không bằng loài cầm thú! Trưởng phòng Đường lập tức phái người đem Liễu Cần Thọ tạm giam.
Đối với chỉ thị của Chủ tịch thị trấn Trương, Đường Vũ không hề do dự. Hành vi của Liễu Cần Thọ đã cấu thành tội cưỡng hiếp. Mấy viên cảnh sát nhân dân của Đồn công an nhanh chóng tìm được Liễu Cần Thọ đang cùng Lưu Thiên Lâm phàn nàn, đưa gã giải về Đồn cảnh sát.
Khi đang thẩm vấn Liễu Cần Thọ, câu hỏi của Đường Vũ dơi vào tình thế dở khóc dở cười, khi hắn hỏi Liễu Cần Thọ lý do tại sao muốn bức hiếp con dâu của mình, làm những việc đê tiện như vậy.
Ai biết được Lão hùng hồn trả lời thế này:
- Cô ta là con dâu của nhà ta, vào gia đình Liễu gia, sống làm người của Liễu gia, chết cũng làm ma của Liễu gia. Con trai ta đã chết, tại sao cô ta không thể tiếp tục giúp Liễu gia sinh thêm con trai để kế thừa hương khói? Vả lại con trai đã chết, ta tiếp nối vị trí con trai, ở thị trấn Liễu Thủy cũng là chuyện hoàn toàn chính đáng!
Câu trả lời này, làm Đường Vũ nhức đầu không thôi. Sau đó hỏi tiếp thì quả thật ở thị trấn Liễu Thủy đích xác đã từng có tục lệ như thế này.
Sau khi con trai gặp chuyện không may, cũng có người mang con dâu đi làm của riêng, không cho xuất giá, tiếp tục giúp gia đình kế thừa hương khói. Cho dù Liễu Cần Thọ đối với hành vi phạm tội của mình không che giấu, nhưng Đường Vũ lại không biết nên xử lý như thế nào.
Trương Nhất Phàm thật sự lần đầu tiên nghe thấy điều này, hỏi qua vài vị cán bộ, câu trả lời của bọn họ là: sự việc đúng như thế, thị trấn Liễu Thủy quả thực có phong tục đó. Nhưng chỉ cần hai bên tình nguyện không xảy ra náo loạn gì, nhà nước thường mắt nhắm mắt mở, không can thiệp vào.
Bởi vì đây là vấn đề tục lệ, nếu chèn ép sẽ dẫn đến một chuỗi phản ứng dây chuyền. Hơn nữa Liễu Cần Thọ chưa thực hiện được hành vi cưỡng hiếp, chưa làm hại gì tới Liễu Hồng, nên đề xuất của bọn họ là dạy bảo giáo dục, chuyện to biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.
Thật đúng là nhức đầu! Trước đây chỉ nghe nói đến, thời cổ đại đã xa rồi, con trai lấy tì thiếp của cha, lại chưa bao giờ nghe nói tập quán con trai chết, cha cưới con dâu. Thật là trời cao biển rộng, không gì là không thể.
Làm Chủ tịch một thị trấn, Trương Nhất Phàm phải suy xét từ góc độ đại cục, để phía cảnh sát tiến hành giáo dục Liễu Cần Thọ, giam giữ một vài ngày sau sẽ thả người.
Sau sự cố này, Liễu Hồng nhất định không muốn ở lại Liễu gia, dọn đến nhà ở tập thể chính quyền.
Tưởng rằng chuyện đã trôi qua, không ngờ mấy ngày sau, ở thị trấn Liễu Thủy chỗ nào cũng lưu truyền một tin đồn: quả phụ Liễu gia cùng vị lãnh đạo nào đó có gian tình, bởi vì chuyện bại lộ, mà đem bố chồng bắt giam mấy ngày.
Dễ nhận thấy mũi nhọn bịa đặt này hướng vào Trương Nhất Phàm, chỉ có điều trí giả gặp trí, nhân người gặp nhân, có người tin có người không tin mà thôi.
Người có chút đầu óc sẽ không tin, Trương Nhất Phàm không phải là loại ngôi sao đại diện này, tướng mạo đàng hoàng, dáng vẻ hơn người, lại là Chủ tịch một thị trấn, con đường phía trước đầy triển vọng, làm sao có thể cùng một quả phụ mới sinh con có quan hệ mờ ám được chứ.
Tin đồn vô cớ!
Lời đồn nhảm này cũng lan truyền đến huyện. Chủ tịch huyện Lâm hừ một câu khinh miệt, không thèm để ý đến những điều như vậy. Trên một mức độ ý nghĩa nào đó thì Trương Nhất Phàm là một tay ông ta dìu dắt đi lên, kẻ nào nhằm vào hắn cũng chính là nhằm vào ông ta.
Sự đen tối của giới quan trường, hoàn toàn có thể nhấn chìm năng lực của một người. Ông ta không muốn Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thị vừa mới có chút khởi sắc, lại bị mệt mỏi về tin đồn vớ vẩn này. Ánh mắt của Chủ tịch huyện Lâm lại lần nữa dừng ở trên bài báo đăng sự kiện kênh dẫn nước Thông Tế, trên đó chụp một tấm ảnh hết sức chướng mắt.
Trên ảnh chụp, Trương Nhất Phàm hai mắt nhắm chặt, nằm bất tỉnh trong lòng của một thiếu phụ trẻ đẹp. Mà người thiếu phụ này đang dùng chính dòng sữa của mình cứu giúp người đang hôn mê bất tỉnh là Trương Nhất Phàm.
Vốn vấn đề này đã được thông báo lên tỉnh. Trong lúc tiến hành thi công kênh dẫn nước ở thị trấn Liễu Thủy, hành động xả thân cứu người của thiếu phụ trẻ gây dư luận xôn xao. Nhưng không biết vì lý do gì, đột nhiên chỉ trong một đêm toàn bộ báo chí không hề đề cập tới chuyện này nữa.
Rốt cuộc là ai có quyền lực lớn như vậy, trong một thời gian ngắn có thể bịt miệng người trong thiên hạ? Hơn nữa động cơ của người này, hẳn là giúp đỡ Trương Nhất Phàm, ông ấy là ai được chứ? Nếu như ông ta có ý tốt như vậy thì ông ấy với Trương Nhất Phàm kia là quan hệ như thế nào? Chủ tịch huyện Lâm rơi vào những suy nghĩ sâu sắc.