Quân Hôn Ngọt Ngào Xuyên 70 Được Khốc Soái Quân Nhân Bạo Sủng
Lâm Thiên Nhất nổi giận.
Cô đã không muốn nói nhảm với tên khốn nạn này, cũng không muốn phí công sức với anh ta.
Cô giơ chân lên, đá thẳng vào cẳng chân Mã Chấn Cường, làm Mã Chấn Cường ngã quỵ xuống đất.
Ngay tiếp đó, người đứng bên cạnh anh ta cũng bị đụng ngã theo.
Tên Mã Chấn Cường này là một kẻ miệng cọp gan thỏ, yếu gà, vốn chẳng có lực chiến đấu gì, hơn nữa Lâm Thiên Nhất đột nhiên ra tay, anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đám người đi chung với Mã Chấn Cường cũng không kịp phản ứng, đều ngây ra như phỗng.
“Phế vật!”Lâm Thiên Nhất hừ lạnh một tiếng khinh miệt, sau đó đạp xe nghênh ngang rời đi.
Thật sự không nhịn nổi mà, ái chà chà, thôi cứ đánh một trận rồi nói tiếp.
Triệt Quyền Đạo rồi Tán Đả cô luyện kiếp trước cũng không phải luyện chơi.
Hiện tại tên Mã Chấn Cường này muốn bức hôn, dù cô nhát gan sợ phiền phức trốn tránh anh ta hay cô đánh cho anh ta một trận, kết quả cũng chẳng có gì khác nhau.
Anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, không bằng đánh một trận cho hả giận.
Lâm Thiên Nhất cũng không sợ người khác nghi ngờ gì.
Cô chỉ dùng chân đạp anh ta, cũng không làm ra động tác có hàm lượng kỹ thuật cao như quật qua vai, người bình thường sẽ không nhận ra vấn đề.
Tuy nguyên chủ văn tĩnh nhát gan, nhưng thỏ gấp còn có thể cắn người.
Góc tường có một chiếc xe Jeep chạy qua, người trong xe trùng hợp chứng kiến Lâm Thiên Nhất đạp người rời đi.
“Cô gái này quá hung mãnh.
”Ngồi ghế phụ là một quân nhân anh tuấn tiêu sái, anh ta vừa cười vừa nói.
Mà anh chàng lái xe lại càng anh tuấn lạ thường, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh, cả người lộ ra khí chất tự phụ.
Anh không nói gì, nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng Lâm Thiên Nhất đi xa.
Lâm Thiên Nhất đạp xe đạp, không hiểu sao cảm thấy vui vẻ hơn hẳn.
Cô đạp xe nhàn nhã chạy vòng quanh huyện thành, kết hợp với ký ức của nguyên chủ, yên lặng quen thuộc huyện nhỏ này.
Vòng một hồi lâu, thấy chẳng còn chỗ nào để đi nữa, Lâm Thiên Nhất mới đạp xe đạp vòng về.
“Két cạch…” Đột nhiên xe đạp phát ra tiếng kêu, sau đó không đạp được nữa.
Lâm Thiên Nhất tranh thủ xuống xe xem thử, hình như xe bị tuột xích… Thế là cô vội dựng xe lên, nhưng quan sát một hồi lâu vẫn chưa biết nên sửa như thế nào.
Cô cố gắng tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, nhìn như phải mở nắp ra, nhặt một cành cây nhỏ lên luồn vào chỗ xích xe, kéo nó đặt lên bánh răng lại.
Cô nhặt một cành cây nhỏ tới, bắt đầu mân mê.
“Tuyển Xuyên, anh xem, là cô gái vừa nãy, hình như xe đạp bị hỏng rồi.
”Triệu Hướng Đông xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy Lâm Thiên Nhất đang ngồi xổm ven đường, cố gắng chỉnh lại xích xe.
Anh ta còn chưa dứt lời xe đã ngừng lại, bởi từ rất xa Mạnh Tuyển Xuyên đã nhìn thấy.
“Đi xuống xem thử xem sao.
” Mạnh Tuyển Xuyên mở cửa xe bước xuống.
Triệu Hướng Đông ngẩn ngơ.
Vào thời điểm này, bình thường chẳng phải là chỉ có một mình anh ta xuống xe ư?.